Phù Vạn Phúc

Chương 13

Cuối cùng, tai họa ngầm mà Gia Phù lo lắng cũng được tiêu trừ.

Rất rõ ràng Bùi Hữu An cảm thấy bệnh của Toàn Nhi có liên quan tới nàng nên mới có chuyện hôm qua Ngọc Châu tới chuyển lời.

Hành động này của hắn có thể xuất phát từ ý tốt nhưng cũng có khả năng là một lời cảnh báo.

Nàng không biết vì sao hắn biết được nhưng hiện tại điều đó cũng không quan trọng với nàng. Quan trọng là nàng không xác định được rốt cuộc hắn nghĩ thế nào, lại càng không biết tiếp theo hắn sẽ xử trí thế nào.

Khả năng thứ nhất: hắn cho rằng nàng cố ý tính kế, hơn nữa nói ra mọi chuyện. Không cần nghi ngờ, tất nhiên việc hôn nhân này không kết thành được. Bùi gia tuyệt đối không cho phép một người mẹ kế còn chưa vào cửa đã trăm phương ngàn kế ám hại con riêng. Tuy rằng đó là kết cục nàng mong muốn nhưng từ đây hai nhà Bùi Tống nhất định sẽ oán hận Chân gia. Cùng lúc đắc tội hai nhà mà Chân gia đắc tội không nổi, nàng cũng không cách nào trả lời mẫu thân và tổ mẫu. Hậu quả như vậy nàng tuyệt đối không muốn.

Khả năng thứ hai: Bùi Hữu An cũng không cho rằng nàng cố ý nhưng sẽ nói nguyên nhân căn bệnh của Toàn Nhi là do hương liệu gây ra. Chuyện như vậy rất có khả năng sẽ xảy ra. Một khi như vậy, rất có khả năng mọi tính toán trước đó của nàng đều sẽ trôi theo dòng nước. Dù Tống phu nhân có bất mãn với mình thế nào, bên phía Bùi gia cũng chưa chắc sẽ hủy bỏ hôn sự.

Hai loại khả năng này, bất luận xảy ra cái này cũng là điều mà Gia Phù không muốn thấy.

Xuất phát từ suy xét như vậy nên Gia Phù mới quyết định đến tìm Bùi Hữu An.

Nàng cần phải nhanh chóng làm rõ rốt cuộc hắn nghĩ thế nào về chuyện này và quan trọng nhất là hắn tính toán thế nào.

Một chuyến này đi không vô ích, cuối cùng nàng đã có thể yên tâm.

Có vẻ Bùi Hữu An đã tin lời nàng nói, hơn nữa cũng đồng ý không nhúng tay vào chuyện này.

Gia Phù thở ra một hơi thật dài. Nàng đoán hắn sẽ không chủ động nhắc tới việc gặp mình ở chùa Từ Ân trước mặt lão phu nhân. Lại nghĩ đến sáng nay mẫu thân qua phủ Quốc công, lúc này chắc là cũng đã về rồi, nàng nóng lòng muốn biết kết quả, xoay người tìm đường trở lại trước điện.

Chân Diệu Đình đang đi đi lại lại nơi đó, nhìn ngó xung quanh. Chợt thấy Gia Phù dẫn theo Đàn Hương trở về, ánh mắt hắn sáng lên, đi tới đón: "Thế nào, có gặp được lão phu nhân không? Để ta đi chào hỏi một lượt?"

Gia Phù lắc đầu: "Lão phu nhân đang ngủ, không tiện quấy rầy, muội cũng không gặp. Chắc mẹ đã về rồi, chúng ta mau về thôi."

Chân Diệu Đình hoàn toàn thất vọng, thật sự không muốn cứ như vậy mà rời đi, nói: "Muội muội đói bụng không, huynh kêu hòa thượng chuẩn bị thức ăn chay, chúng ta ăn xong rồi đi cũng không muộn..."

Gia Phù đi ra ngoài: "Ca ca ăn một mình đi, muội về trước."

Chân Diệu Đình nhìn bóng dáng muội muội đi về phía cổng chùa, quay đầu nhìn phía sau một cái, hơi ngập ngừng bước chân rồi bất đắc dĩ đi theo muội muội. Huynh muội hai người vào thành, về tới nhà, hỏi thăm hạ nhân, quả nhiên Mạnh phu nhân đã sớm trở về, lúc này đang ở trong phòng. Gia Phù mặc kệ việc thay quần áo, vội vã đi tìm mẫu thân. Nàng còn chưa tới nơi, đúng lúc thấy Lưu ma ma đi tới từ hành lang, sắc mặt nhìn không được tốt, nàng dừng lại.

Lưu ma ma giương mắt, thấy huynh muội bọn họ đã trở về, vội đi tới.

"Ma ma, chuyện hôn sự bàn bạc thế nào? Khi nào đính hôn, khi nào qua cửa?"

Sáng nay, Lưu ma ma đi cùng Mạnh phu nhân nên Chân Diệu Đình mở miệng hỏi.

Lưu ma ma muốn nói lại thôi, thở dài một tiếng.

Gia Phù đoán được, đè nén kích động trào ra trong đáy lòng, vội vàng kéo bà ấy về phòng mình, nói ra nghi vấn, rất nhanh biết được chuyện đã trải qua.

Thì ra sáng nay Mạnh phu nhân tới phủ Quốc công, phát hiện Tống phu nhân cũng ở đó. Bà ta không nhắc đến chuyện hôn sự nhưng lấy chuyện Gia Phù tới, trùng hợp lúc Toàn Nhi phát bệnh lạ ra để nói, ẩn là mệnh Gia Phù cứng rắn, chỉ sợ ngày sau sẽ khắc con. Nữ nhi của bà ta đã không còn, chỉ để lại một máu mủ này, sao bà ta có thể yên tâm. Tính tình Mạnh phu nhân có tốt, cố gắng nhẫn nhịn đến đâu, nghe Tống phu nhân nói ra những lời như vậy trước mặt mình, bà nào có thể nhịn được nữa? Bà bèn đáp lại một câu, nói lúc trước đã gửi bát tự của nữ nhi mình cho Bùi gia, mệnh số rất hợp, lấy đâu ra mệnh cứng khắc con? Tống phu nhân không mặn không nhạt nói rằng nghe nói trước kia có nhà mượn hôn sự để trèo cao, lấy bát tự giả tới đưa cho người ta, chuyện như vậy cũng không phải không có.

Lúc Tống phu nhân nói chuyện, từ đầu tới cuối Tân phu nhân bên cạnh không nói một lời.

Mạnh phu nhân nén giận hỏi Tân phu nhân, rốt cuộc ý bà ta thế nào, bảo bà ta nói một câu. Tân phu nhân nói bản thân bà ta cũng khó xử, vì bệnh của Toàn Nhi tới không đầu không đuôi, lúc trước rõ ràng vẫn khỏe mạnh, bảo Mạnh phu nhân đừng nóng vội, cứ về trước đi, bà ta sẽ mời cao nhân cẩn thận xem mệnh, chuyện khác chờ thêm một thời gian rồi tính. Mạnh phu nhân lập tức đứng dậy rời khỏi phủ Quốc công.

Lưu ma ma kể lại mọi chuyện, tức giận bất bình: "Quá là bắt nạt người ta rồi! Trẻ con nhà ai không sinh chút bệnh tật? Cháu nhà họ quý giá thì đổ lỗi lên đầu tiểu thư à? Ta thấy lúc đó phu nhân tức giận đến mức mặt mũi trắng bệnh, trở về liền vào phòng, buổi trưa cũng không ăn nổi miếng cơm."

Gia Phù đi tới, đẩy cửa tiến vào, thây mẫu thân đang ngồi trước bàn trang điểm, trên người vẫn là bộ xiêm y đặc biệt mặc vào lúc sáng, một tay nắm chặt khăn, một tay chống trán. Nghĩ đến tính tình mẫu thân luôn luôn nhu nhược, lòng vốn mang đầy hy vọng đi qua nhà họ, lại trở về như vậy, trong lòng nàng cảm xúc lẫn lộn. Nàng đi tới ôm lấy vai mẫu thân từ phía sau, nói: "Mẹ, tất cả đều do con không tốt, khiến mẹ bị người ta ức hϊếp."

Lúc Mạnh phu nhân mới trở về từ phủ Quốc công, bà tức giận đến mức phát run, lúc này mới bình tĩnh trở lại. Bà lau khóe mắt, quay đầu thấy đôi mắt đẹp của nữ nhi đang nhìn mình, ánh mắt tràn đầy áy náy. Lòng bà chua xót, ôm lấy Gia Phù, nói: "Ta bị họ ức hϊếp cũng không sao.Ta nghe bọn họ mắng chửi con như vậy mà người làm mẹ là ta lại không có cách nào, trong lòng thật sự..."

Vành mắt bà lại đỏ lên.

Gia Phù giơ tay lau mắt thay bà.

"Mẹ, con không đau khổ gì đâu, người cũng đừng buồn. Lúc trước con không biết, hiện giờ càng qua lại với bên kia còn càng không muốn gả vào nhà bọn họ. Mặc kệ bọn họ nói sao thì nói, con không để bụng. Người cũng đừng tức giận mà hại thân thể..."

Mạnh phu nhân cảm thấy nữ nhi hiểu chuyện, biết thông cảm cho mình, trong lòng càng đau khổ, nói: "Thôi, chỉ trách chúng ta xui xẻo, tới đúng lúc Toàn Nhi xảy ra chuyện, hôn sự không thành cũng thôi đi, lại còn tự dưng bị người ta hắt gáo nước bẩn lên người con. Ta sai người báo tin cho tổ mẫu, mấy ngày này thu dọn một chút, chúng ta chuẩn bị trở lại Tuyền Châu..."

"Phu nhân! Thế tử Bùi gia tới, nói là cầu kiến phu nhân!"

Ngoài cửa truyền đến tiếng của Lưu ma ma.

Mạnh phu nhân sửng sốt, liếc mắt với nữ nhi, nói thầm: "Lúc này hắn tới làm gì?" Rồi bà lập tức lau khóe mắt, gọi Lưu ma ma mời người vào, bản thân lại đến trước gương, thoa thêm chút phấn lên mặt, không nhìn ra chút khác thường nào. Bà xoay người nói với Gia Phù: "A Phù, con trở về phòng đi. Mẹ đi xem xem hắn tới làm gì." Nói xong, bà đi ra ngoài.

Một đợt chưa xong, đợt mới lại tới. Mới giải quyết xong một Bùi Hữu An nhảy ra giữa đường, vừa trở về nhà, vỗ về mẫu thân xong thì Bùi Tu Chỉ lại tới.

Trái tim Gia Phù vừa yên ổn lại treo ngược lên, sao có thể thật sự trở về phòng mình ngồi chờ. Một lát sau, nàng lặng lẽ đi vào phòng khách, núp ngoài cửa sổ, nhìn thoáng vào bên trong, thấy Bùi Tu Chỉ đang ngồi trên ghế chếch nghiêng với mẫu thân, đang nói chuyện, nói: "Dì, ta vừa nghe được tin bèn lập tức tới đây. Ta biết hôm nay dì tức giận, xin dì tuyệt đối đừng để trong lòng. Chuyện của Toàn Nhi, sao có thể liên quan tới Phù muội chứ? Mẫu thân ta vốn cũng không nghĩ như vậy đâu, người cũng biết bà ấy cực kỳ thích Phù muội, một lòng ngóng trông nàng ấy sớm gả vào. Tất cả đều do bà già Tống gia kia phá đám. Bà ta mong sao ta đừng cưới vợ nữa nên lúc này mới làm khó dễ. Nếu dì cứ vậy mà lạnh lòng, chẳng phải sẽ đúng ý muốn của bà ta sao?"

Vì chuyện hôm nay nên dẫn đến Mạnh phu nhân cũng có chút bất mãn với Bùi Tu Chỉ, bà miễn cưỡng nói: "Thế tử, không phải ta muốn lạnh lòng mà thật sự là bên nhà ngươi sinh sự trước. Việc cưới gả chú trọng môn đăng hộ đối, đôi bên tình nguyện. Hôn sự của hai nhà chúng ta vốn đã không môn đăng hộ đối, là Chân gia ta trèo cao. Hiện giờ, ngay cả lời như vậy cũng đã nói ra, hôn sự này sao có thể thành? Tuy Chân gia chúng ta dòng dõi thấp kém nhưng ta chỉ có duy nhất một đứa nữ nhi, từ nhỏ đã nâng niu như báu vật. Thái độ của mẫu thân ngươi đã như vậy rồi, ngươi có nói gì với ta cũng vô dụng thôi."

Từ ngày ấy gặp gỡ Gia Phù, Bùi Tu Chỉ đã ngày nhớ đêm mong, lòng vô cùng yêu mến. Mắt thấy Tống gia làm khó dễ, mẫu thân mình cũng tin theo, bên phía Mạnh phu nhân cũng bắt đầu sinh ra ý hủy hôn, lòng hắn nôn nóng, đứng dậy khỏi ghế, bước vài bước tới trước mặt Mạnh phu nhân, quỳ một gối xuống đất, nói: "Dì, xin người nể tình ta, ở lại chờ một thời gian! Chân tình ta dành cho Phù muội có nhật nguyệt chứng giám! Chỉ cần cưới được nàng, nhất định ta sẽ đối tốt với nàng cả đời! Dì thông cảm cho ta, cho ta thêm mấy ngày, chờ ta về nói chuyện với mẫu thân, chắc chắn mẫu thân sẽ nghe ta. Nếu người cứ lạnh lòng như vậy thì bảo ta phải làm sao bây giờ?"

Mạnh phu nhân không nghĩ Bùi Tu Chỉ sẽ quỳ xuống cầu xin mình, hoảng sợ, vội dìu hắn đứng lên. Bùi Tu Chỉ lại không chịu đứng dậy, vẫn quỳ ở đó, nói: "Nếu dì không rủ lòng thương xót ta, ta sẽ không đứng dậy."

Gia Phù nắm chặt bàn tay, thấy mẫu thân có chút khó xử, thoạt nhìn có vẻ đã bị hắn thuyết phục, hận không thể vọt vào từ chối ngay lập tức. Trong lúc đang sốt ruột thì nàng nghe một tiếng rống to: "Khinh người quá đáng! Cho rằng người Chân gia chúng ta chết sạch rồi sao?" Lời còn chưa dứt, ầm một tiếng, cửa bị người dùng chân đá văng. Gia Phù nhìn lại, thấy ca ca Chân Diệu Đình xông vào, rầm rầm vọt tới trước mặt Bùi Tu Chỉ, giận dữ nói: "Muội muội ta không gả đấy! Thật sự không ai lấy, ta nuôi nàng cả đời cũng không để nàng tới nhà các ngươi chịu ấm ức! Ngươi đi mau!"

Mạnh phu nhân thấy hai mắt nhi tử trừng lớn, trán giật giật gân xanh, vội mắng: "Con tới đây làm gì? Đi ra ngoài! Ở đây không có chuyện của con!"

Bùi Tu Chỉ đứng dậy từ trên mặt đất, trong lòng bực Chân Diệu Đình vô lễ nhưng vì Gia Phù, hắn miễn cưỡng nhẫn nhịn, duy trì phong độ như bình thường, mỉm cười nói: "Là nhị đệ à, nhị đệ bớt giận. Đúng là bên nhà ta không tốt, ta tới đây chính là để nhận lỗi với dì."

Chân gia là nhà giàu số một số hai ở Tuyền Châu, quan hệ với quan phủ cũng tốt. Chân Diệu Đình đi ra ngoài cũng là người có máu mặt, không ai không nịnh hót, vốn đã quen thói ngông cuồng, lại biết những chuyện mẫu thân phải trải qua lúc tới phủ Quốc công bàn hôn sự. Trong cơn giận dữ, hắn sao còn nhẫn nhịn được nữa, lập tức xông vào. Thấy vẻ mặt Bùi Tu Chỉ tươi cười, hắn cũng không bị thuyết phục, nhíu mày trợn mắt nói: "Muội muội của ta là một cô nương tốt, bị các ngươi bôi nhọ, hắt một bát nước bẩn như vậy lên người, ngươi cũng phải cho nàng ấy một câu trả lời chứ?"

Sắc mặt Bùi Tu Chỉ dần khó coi, không nói gì nữa. Mạnh phu nhân cao giọng gọi Trương Đại tiến vào, cưỡng ép kéo đứa con ngỗ nghịch của mình ra ngoài. Sau trận ầm ĩ, bà kiềm chế rối bời trong lòng, nói với Bùi Tu Chỉ: "Hôm nay trong lòng ta rất rối, ta biết ý của ngươi rồi, người cứ về trước đi, để ta nghĩ lại."

Bùi Tu Chỉ biết mình có ở lại cũng vô dụng, trước khi đi, hắn một mực nhìn về phía Mạnh phu nhân, bảo đảm mình sẽ thuyết phục được mẫu thân. Sau khi được đưa tới cửa lớn Chân gia, hắn lập tức trở về phủ Quốc công. Vào nhà, biết tổ mẫu đã trở về từ chùa Từ Ân, hắn đi đi lại lại trong phòng vài vòng rồi đi tới phòng phía Bắc.

...

Bùi Hữu An đưa tổ mẫu trở về, sắp xếp ổn thỏa rồi mới trở về nơi ở cũ - chỗ đặt chân tạm thời của mình. Không lâu sau, một nha đầu lại đây nói lão phu nhân mời hắn qua. Bùi Hữu An tới, thấy Bùi Tu Chỉ cũng ở bên trong, gọi mình một tiếng đại ca. Hắn gật đầu, gọi một tiếng "Nhị đệ" rồi chuyển hướng sang nói với lão phu nhân: "Tổ mẫu gọi con có việc gì ạ?"

Bùi lão phu nhân nói: "Hai lần bệnh của cháu ngươi tới không rõ nguyên nhân, cũng may không có gì đáng ngại, hôm nay đã tung tăng chơi đùa được rồi. Nhưng bên phía Tống gia lại đổ tội lên đầu nữ nhi Chân gia, nói là mệnh số xung khắc, nàng ta tới nên Toàn Nhi mới bị bệnh. Mẹ ngươi hồ đồ tin theo, gây chuyện không đáng. Tuy ta chưa xem tướng nhưng nhìn cô nương kia gò má hồng hào, tự nhiên hào phóng, không giống mệnh khắc người. Bên phía Tống gia nói hươu nói vượn hẳn là muốn mượn cơ hội làm khó dễ, phá hoại nhân duyên của nàng ấy và nhị đệ ngươi. Ngươi đã xem bệnh của Toàn Nhi, có biết nguyên nhân căn bệnh không? Làm thế nào để trị tận gốc?"

Bùi Hữu An nhìn Bùi Tu Chỉ, thấy hắn ta hướng ánh mắt nóng bỏng về phía mình, chần chừ.

Với tài danh của mình, từ nhỏ hắn đã giành được sự coi trọng của Thiên Hi đế, chỉ tiếc thân thể yếu ớt bẩm sinh. Ngoại trừ từ nhỏ tập võ để nâng cao sức khỏe, hắn cũng bắt đầu học y. Hắn từng tình cờ có được một quyển sách y của Tây Vực, bên trong viết về không ít phương thuốc cố truyền, bao gồm công hiệu và cấm kỵ của các dược liệu, trong đó có một phần là về hương liệu đông long não. Lúc ấy, hắn cảm thấy hứng thú, đặc biệt tìm đông long não về để kiểm chứng. Cho nên chẵng những hắn hiểu rõ mùi hương này mà còn biết dược tính của nó. Một số rất ít người không thể dùng nó, nếu tiếp xúc với nó thì sẽ xuất hiện triệu chứng sưng phù mắt miệng, toàn thân nổi mẩn. Nếu không may uống phải, nhẹ là tim đập nhanh, ngất xỉu, thậm chí nghiêm trọng là nghẹt thở, tử vong.

Trời cao lấy đi một thứ thì sẽ tặng lại một thứ khác. Tuy hắn bệnh tật bẩm sinh, đến mức phụ thân phải phải bỏ chữ "Tu" trong tên đệm, đặt tên cho hắn chỉ có "Hữu An" với ý được bình an. Nhưng hắn chẳng những tư chất hơn người, học rộng biết nhiều nhớ nhanh mà cả thị giác và khứu giác đều nhạy bén hơn hẳn người thường. Buổi tối hôm đại thọ Bùi lão phu nhân, hắn chạy về suốt đêm. Sau khi vào nhà, lúc đi ngang qua người vị biểu muội Chân gia kia, hắn đã ngửi ra trên người nàng xông hương đông long não. Lúc ấy, hắn cũng không để ý nhưng đến khi Toàn Nhi phát bệnh, nhìn tình trạng bệnh của thằng nhỏ, lại ngửi được mùi hương còn lưu lại trên quần áo nó, hắn đã biết ngay nguyên nhân.

Sở dĩ lúc ấy không nói rõ nguyên nhân là vì khi đi ngang qua trước mắt biểu muội Chân gia, hắn bất chợt bị tiếng gọi "Đại biểu ca" của nàng làm ngừng bước chân. Trong một khắc ngắn ngủi quay đầu đối diện với nàng, nàng khiến hắn khắc sâu ấn tượng.

Ban đầu, hắn thật sự không nhận ra nàng là ai, cho đến khi thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, hiển nhiên là bị biểu cảm lạnh nhạt của mình làm cho xấu hổ, hắn mới nhớ ra thiếu nữ trước mắt này. Đó là cháu gái nhà ngoại của thím Mạnh thị nhị phòng, nhiều năm trước từng tới phủ Quốc công mấy lần.

Khi đó hắn còn thiếu niên, anh tuấn kiệt xuất, nổi danh kinh thành, mà toàn bộ ấn tượng nàng để lại cho hắn là một cây củ cải còn trưa trút hết vẻ bụ bẫm của trẻ con; làn da trắng sữa; đôi mắt to tròn, hai con ngươi long lanh như hai hạt nhãn ướp lạnh ngâm trong nước; búi tóc chỉnh tề, hai bím tóc nhỏ đen nhánh rũ trên vai; vừa thấy hắn đã trốn thật xa, chỉ thế mà thôi. Không ngờ nhiều năm trôi qua, gặp lại ở đây, nàng đã trở thành thiếu nữ cao vυ't. Tất nhiên dung mạo không tồi, nhưng điều làm hắn ấn tượng không phải gương mặt ngước lên nhìn hắn kia mà là đôi mắt của nàng.

Lúc ấy, nàng mở to hai mắt, nhìn hắn không chớp, con ngươi toát ra vẻ đầy cảm kích cùng tin cậy, vui mừng. Loại cảm giác này...

Giống như trước kia nàng và hắn từng qua lại thân thiết, mà nay chỉ là gặp lại sau xa cách mà thôi.

Sự thân thiện khác lạ của nàng làm hắn cảm thấy có chút khó chịu nhưng cũng không phản cảm, chỉ là khắc sâu ấn tượng. Sau khi đoán ra bệnh tình của Toàn Nhi có liên quan đến mùi hương trên người nàng, xuất phát từ bản tính cẩn thận của mình, hắn không lập tức nói ra mà tạm thời giấu kín.

Hiển nhiên, lúc này tổ mẫu bỗng nhiên gọi hắn tới hỏi bệnh của Toàn Nhi hẳn là vì Bùi Tu Chỉ xin bà ra mặt làm chủ.

Đáng ra tất nhiên hắn sẽ nói sự thật nhưng nhớ tới việc xảy ra ở chùa Từ Ân, hắn trầm ngâm, cuối cùng vẫn nói: "Con vẫn chưa biết nguyên nhân căn bệnh của Toàn Nhi."

Bùi Tu Chỉ lộ ra vẻ thất vọng, Bùi lão phu nhân hơi nhíu mày. Bỗng nhiên, trong viện truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, lại mơ hồ nghe được tiếng tranh chấp, dường như có người cưỡng ép muốn tiến vào nhưng bị bà mụ ngăn lại.

Ngọc Châu ở ngoài cửa phòng lão phu nhân, nghe thấy cửa viện nổi lên âm thành ồn ào, nàng ấy ra ngoài nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại cãi cọ ầm ĩ thế? Lão phu nhân còn đang nói chuyện trong phòng đó!"

Một bà mụ chạy tới nói: "Cô nương, công tử Chân gia tới, la hét muốn gặp lão phu nhân, hùng hùng hổ hổ, cô nương mau trở lại đi."

Ngọc Châu ngẩn ra, vội vàng đi tới cửa viện, quả nhiên thấy Chân Diệu Đình đang bị mấy bà mụ ngăn lại. Nàng ấy giận dữ đi tới, nói: "Chân công tử, người làm gì vậy? Đại náo thiên cung à? Nơi này là chỗ lão phu nhân, không phải điện Lăng Tiêu!"

Chân Diệu Đình giương mắt, nhận ra đây là đại nha đầu ngày đó từng gặp mặt, cao giọng nói: "Muội muội ta gặp oan ức khó lòng rửa sạch, ta muốn gặp lão phu nhân!"

Sau khi Ngọc Châu nghe chuyện xảy ra sáng nay lúc Mạnh phu nhân tới đây, vì từ trước đã có quan hệ tốt với Mạnh phu nhân, trong lòng nàng ta vốn đã âm thầm bất bình. Ban đầu cáu hắn hành động lỗ mãng nên nàng mới mở miệng châm chọc, đến khi nghe giọng điệu của hắn, có vẻ là tới đây ra mặt thay muội muội, vội nói: "Người chờ một lát, đừng la hét ầm ĩ, ta đi truyền lời cho người." Nói rồi, nàng ta vội vàng đi vào, một lát sau đi ra, nói: "Đi theo ta."

Chân Diệu Đình lập tức đi vào theo Ngọc Châu. Tới trước cửa, Ngọc Châu nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Đến khi gặp lão phu nhân, người ăn nói cho cẩn thận. Lão phu nhân không phải người không nói lý lẽ, chớ lỗ mãng xúc phạm đến bà ấy." Dặn dò xong, nàng ta mới tiến lên nói: "Lão phu nhân, công tử Chân gia tới rồi."

Chân Diệu Đình đi vào, thấy Bùi lão phu nhân đang ngồi, bên cạnh là Bùi Tu Chỉ và Đại gia - Bùi Hữu An.

Vừa rồi ở nhà, tuy hắn bị Mạnh phu nhân đuổi đi, trong lòng tức giận nhưng thật sự không thể nuốt trôi cục tức này, càng nghĩ càng bất bình, đầu hắn nóng lên, tự mình chạy tới đây. Người gác cổng Bùi gia không biết mục đích hắn tới, vì là thân thích nên tất nhiên cho hắn vào. Hắn lập tức xông thẳng tới nơi này nhưng lại bị bà mụ ngăn cản. Vốn lửa giận ngút trời nhưng giờ phút này tới trước mặt Bùi lão phu nhân, rốt cuộc hắn vẫn không dám lỗ mãng. Đầu tiên là quỳ xuống, quy củ dập đầu, nghe lão phu nhân kêu hắn đứng dậy, hỏi chuyện hắn, hắn mới bò dậy, nói: "Thưa lão phu nhân, hôm nay mẹ ta qua phủ bị đối đãi thế nào, chắc hẳn người đã biết, ta cũng không nói đến. Hôn sự của muội muội ta có thành hay không là thứ yếu, chỉ là một cô nương tốt như muội ấy, mới đến có mấy ngày đã mơ màng hồ đồ phải chịu oan ức thấu trời như vậy, ta thật sự rất giận! Lời đã nói đến mức này, ta cũng không sợ đắc tội với người! Không phải nhà các người nói muội muội ta bát tự không tốt, xung khắc Toàn Nhi sao? Có dám bế thiếu gia nhà các người tới trước mặt muội muội ta một lần không? Lúc này, ta sẽ mở to mắt mà nhìn, nếu nó lại phát bệnh giống hai lần trước, không cần nhà các người mở miệng, người Chân gia chúng ta lập tức nhanh chóng trở lại Tuyền Châu ngay trong đêm nay, sau này không còn mặt mũi não tiến vào phủ Quốc công của các người nửa bước! Nếu Toàn Nhi không có việc gì, chúng ta không mong gì khác, chỉ cần các người thu lại những lời đó, không được nói xấu muội muội ta nữa!"

Cả phòng lặng ngắt như tờ, chỉ còn Chân Diệu Đình đứng đó thở hồng hộc không ngừng.

"Diệu Đình! Ngươi điên rồi phải không? Dám giở thói ngang ngược trước mặt lão phu nhân! Ngươi nói bậy nói bạ cái gì đó?"

Cùng với một loạt tiếng bước chân dồn dập, rèm cửa bị xốc lên. Chân Diệu Đình quay đầu, thấy mẫu thân mình và Tân phu nhân đi vào.

Sắc mặt Tân phu nhân u ám, sắc mặt Mạnh phu nhân cũng rất khó coi. Bà đi lên hung hăng đánh vào đầu nhi tử, lôi kéo hắn muốn hắn cùng quỳ xuống lạy Bùi lão phu nhân với mình. Bà chảy nước mắt, nói: "Là ta không dạy dỗ con đến nơi đến chốn, để hắn lừa ta chạy tới đây, miệng toàn lời bậy bạ." Bà vừa nói vừa bắt nhi tử dập đầu nhận sai.

Chân Diệu Đình đỏ mặt, nói: "Con nói sai gì đâu? Con không thể nhìn muội muội chịu oan uổng!"

"Ngươi câm mồm cho ta!"

Mạnh phu nhân ấn đầu hắn. Chân Diệu Đình ưỡn thẳng cổ, không nhúc nhích.

"Thôi!" Bùi lão phu nhân đột nhiên nói: "Cũng không có gì, đứa nhỏ này cũng xuất phát từ lòng thương yêu muội muội nên có hơi nóng nảy, đứng lên đi."

Mạnh phu nhân buông nhi tử ra. Chân Diệu Đình lại không đứng dậy, tự mình dập đầu với lão phu nhân, nói: "Xin lão phu nhân làm chủ! Để muội muội và Toàn Nhi ở cùng một chỗ! Là tốt hay là xấu ta đều chấp nhận!"

Rốt cuộc Tân phu nhân không nhịn được nữa, không vui nói: "Đứa nhỏ ngươi nói cái gì vậy? Sao lại nổi ý nghĩ với Toàn Nhi?"

"Đều câm miệng cả đi!"

Bùi lão phu nhân lên tiếng ngăn lại, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói: "Lời này của nhi tử Chân gia nghe hoang đường nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng chưa chắc đã vô lý. Theo lời hắn nói, gọi hai người họ lại đây, cùng nhau ở trước mặt ta. Kết quả thế nào, cuối cũng sẽ rõ cả thôi!"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều giật mình. Tân phu nhân vội nói: "Mẹ, không ổn! Lỡ đâu Toàn Nhi lại phát bệnh, chẳng phải lại khổ thằng bé sao?"

Lão phu nhân nói: "Toàn Nhi là chắt của ta, tất nhiên ta xót nó. Nó quan trọng, nhưng nếu vậy mà oan uổng nữ nhi Chân gia thì ta cũng không đành lòng. Cứ như vậy đi, bế Toàn Nhi tới đây!"

Trong phòng lại lần nữa yên tĩnh. Trái tim Mạnh phu nhân đập loạn, vừa vui mừng, cảm thấy oan khuất của nữ nhi được giải trừ rồi, lại vừa vô cùng hồi hộp, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi. Cuối cùng, bà ổn định lại tinh thần, run giọng nói với Chân Diệu Đình: "Lời lão phu nhân nói ngươi nghe thấy không? Mau đi gọi muội muội ngươi tới!"

Chân Diệu Đình dạ một tiếng, đứng dậy từ trên mặt đất, xoay người chạy ra ngoài. Chưa đến ba mươi phút sau, Ngọc Châu tiến vào từ bên ngoài, nhẹ giọng nói: "Lão phu nhân, tiểu thư Chân gia tới rồi ạ!"

Bùi lão phu nhân gật đầu, lệnh cho người không liên quan ra ngoài hết. Bùi Tu Chỉ muốn ở lại cũng bị mời ra ngoài.

"Hữu An, ngươi ở lại."

Bùi lão phu nhân căn dặn một tiếng.

Gia Phù đứng ngoài cửa, trạng thái có chút thất thần, nằm mơ cũng không ngờ tới mọi chuyện biến đổi bất ngờ như vậy. Thấy người bên trong rối rít ra vào, nàng chỉ cúi đầu, đến khi Ngọc Châu gọi mới chậm rãi đi vào. Nàng thấy Tân phu nhân ngồi đó, ôm chặt Toàn Nhi trên đùi, nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt đề phòng và chán ghét. Bùi Hữu An đứng bên cửa sổ, hai ánh mắt quét qua nàng, ngay sau đó nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Ngươi ngồi đi. Đừng sợ."

Bùi lão phu nhân mỉm cười với nàng.

Gia Phù thấp giọng cảm ơn bà rồi ngồi xuống ghế.

...

Cuối cùng, giờ Ngọ này cũng trôi qua.

Đối với Mạnh phu nhân mà nói, cả đời này chưa bao giờ có một giờ Ngọ nào dài đằng đẵng mà khổ sở như hôm nay.

Trời đã tối dần, phủ Quốc công bắt đầu lên đèn. Ngọc Châu bước nhanh tới, mặt mũi tươi cười, tiến đến bên tai bà, thấp giọng nói: "Phu nhân, Toàn Nhi không hề có chút bất thường! Lúc này nó đã ngủ rồi! Lão phu nhân nói dứt khoát để tiểu thư ở lại đây ngủ một đêm trong phòng bà, đến ngày mai phu nhân lại đón nàng ấy về."

Mạnh phu nhân mừng rớt nước mắt, nắm chặt tay Ngọc Châu không buông. Ngọc Châu đưa bà ra ngoài cửa lớn phủ Quốc công, trở về nhà, một đêm bà không ngủ. Ngày hôm sau, bà tới từ sớm, thấy con gái đã dậy, đang đứng dưới mái hiên chờ mình. Ánh mặt trời ban sớm chiếu trên người nàng, nàng xinh đẹp đứng đó, mềm mại như lộc non mùa xuân mới nhú.

Mạnh phu nhân đón Gia Phù, đi tới cửa thứ hai của phủ Quốc công thì một bà mụ thân tín bên cạnh Tân phu nhân vội vàng đuổi theo, cười nịnh nọt nói: "Phu nhân, phu nhân của chúng ta mời người quay lại cùng bàn bạc chuyện ban đầu. Phu nhân nói không cần quan tâm bên phía Tống gia, đây là chuyện của hai nhà chúng ta."

Bước chân của Mạnh phu nhân ngừng lại, bà nhìn về phía nữ nhi đang mở to hai mắt nhìn mình, giơ tay yêu thương vuốt tóc nữ nhi. Bà chậm rãi quay đầu, nói: "Nhờ ma ma thay ta chuyển lời, A Phù nhà ta cũng không tính là lớn, mấy ngày nay ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, không vội gả nàng ra ngoài sớm như vậy. Vốn nàng ấy và thế tử cũng không có hôn ước, không dám chậm trễ thế tử, xin phu nhân kết mối lương duyên khác cho thế tử. Ta dẫn nữ nhi về Tuyền Châu trước."