Tiểu Thanh Mai Của Trẫm

Chương 3: Tâm tình của thiếu niên

Hiện tại biểu tình trên mặt Trương ma ma thật buồn cười.

Khi đối mặt với Vệ Đông là phẫn nộ và bất bình nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy cô nương nhà mình cắn hắn ta cảm thấy như vậy thật không ổn, bà cảm thấy mình thật là quá qua loa rồi, quá nhiều cảm xúc đọng lại trên mặt, hợp thành một dáng vẻ hết sức buồn cười. Vệ Đông kéo tiểu cô nương đang ôm đùi mình ra, tiểu cô nương lập tức ôm lấy chân Trương ma ma.

Ngẩng đầu nhìn thấy gương mặtlo lắng của ba, tiểu cô nương vội lôi kéo vạt áo bà.

Nhỏ giọng an ủi: "Ma ma không sợ, người xấu đã bị đánh chạy rồi."

Nói xong còn nhón mũi chân vỗ vỗ mu bàn tay Trương ma ma.

"Không khóc."

Giọng nói an ủi non nớt của tiểu cô nương khiến Trương ma ma hoàn hồn, duỗi tay lau nước mắt trên mặt một lượt, sau đó ngồi xổm xuống, đối diện với tầm mắt của tiểu cô nương: "Cô nương nghe ma ma nói, về sau không nên cắn người khác, đó là thói quen không tốt, có biết không nào?"

"Hứ."

Trương Thanh Sơn ở bên cạnh trợn mắt nhìn sang.

Trương ma ma giận dữ trừng mắt nhìn Trương Thanh Sơn, đợi lát nữa sẽ thu thập ông! Sau đó cố gắng ổn định tâm trạng mỉm cười nhìn về tiểu cô nương, nhưng lại thấy nàng không nhìn bà nữa mà lại cúi đầu, mái tóc sau khi được lau khô nhưng vẫn chưa được chải chuốt lại đang xù lên, tóc mái được cắt chỉnh tề bây giờ lại rối tung nhìn có chút chật vật.

Cúi đầu, lông mi thật dày che lấy hai tròng mắt, dường như đang xuất thần ngây ngốc.

Người khác không nhìn ra cái gì, lẽ nào Trương ma ma lại không nhìn ra?

Bà lấy tay vuốt lại tóc cho tiểu cô nương, giọng nói dịu dàng mà nhỏ nhẹ: "Cô nương bảo vệ ma ma, ma ma rất là vui, nhưng mà cô nương không nên cắn người nha, cắn người là không tốt đây không phải là thói quen tốt."

Cửu cô nương không chỉ có lúc khóc nháo, ngay cả khi tức giận cũng không để người khác phát hiện ra, chỉ là không nói lời nào không để ý đến người khác.

Tiểu cô nương không lên tiếng, giãy giụa thoát khỏi l*иg ngực của Trương ma ma, xoay người "lộc cộc" đi đến bên mép giường, dùng cả tay và chân bò lên trên giường, chui vào trong chăn làm gồ lên như một cái túi.

Thiếu niên vẫn luôn đứng ở mép giường từ nãy đến giờ: .....

Ây da.

Tầm mắt của Trương ma ma đuổi theo động tĩnh của tiểu cô nương nên mới phát hiện ra thiếu niên vẫn đang đứng ở mép giường.

Mưa to đột ngột đến nên y phục của rất nhiều người đều bị ướt, nhưng từ đầu đến chân thiếu niên này đều rất sạch sẽ, chỉ tùy ý đứng ở mép giường cũng toát lên một loại khí chất phong lưu thanh nhã, một ánh mắt liếc qua cũng đủ tạo cảm giác gió mát phất qua mặt, hắn giống như một thiếu niên bước ra từ bức tranh sơn thủy thượng đẳng, lại tinh tế nhìn lại lập tức thấy cả kinh.

Khí chất có thể bức ép người như vậy mà nhìn qua cũng chỉ mới chín mười tuổi mà thôi.

Nhất định là từ khi sinh ra đã được kim sinh ngọc dưỡng (1) cho nên tuổi còn nhỏ đã toát ra vẻ tôn quý như vậy.

(1): chỉ người được nuôi dạy kĩ lưỡng từ khi sinh ra, hết mực cưng chiều.

Cũng may ngay khi Trương ma ma vừa thấy người đã biết người này nhất định không đơn giản, trong lòng đã có nhận xét, cho nên sau khi hơi kinh ngạc đã bình ổn lại tâm trạng, cúi người nói: "Đã khiến tiểu công tử chê cười."

Trương ma ma định tiến lên xem xét tiểu cô nương trốn ở trong chăn, lúc này thiếu niên đột nhiên tiến lên một bước, ánh mắt mang theo ý cười, giọng nói thanh thanh lại ấm áp.

"Lúc trước bởi vì lo lắng cho hài tử nên không có cố kị đến suy nghĩ của các ngươi, là ta thất lễ."

Trương ma ma bị cản lại lại không hề có cảm giác đường đột, nhìn ánh mắt mỉm cười của thiếu niên, bà lui về phía sau một bước, ngượng ngùng nói: "Là bà lão ta đây suy nghĩ không tốt, mới đầu không phát hiện ra cô nương bị mưa xối, nhờ có công tử chu đáo."

Thiếu niên lắc đầu: "Mưa to đột ngột đến, phản ứng của các ngươi cũng là bình thường."

"Hài tử chỉ là nhiễm phong hàn nhẹ, cũng đã mời đại phu đến xem, thuốc cũng rất mau sẽ sắc xong, ma ma không cần lo lắng."

Nhắc đến việc này, Trương ma ma hận không thể cho mình một cái tát.

Đứa nhỏ vốn là thể nhược, lúc trước nóng đến mức thân ướt một tầng mồ hôi, sau lại lập tức bị mưa xối một trận, cái tình huống chợt nóng chợt lạnh này đến người lớn còn có vấn đề chứ đừng nói là trẻ nhỏ! Lúc trên xe Trương ma ma đã nghĩ đến sai lầm của mình, trong lòng đều không khỏi tự trách bản thân, nào nghĩ đến đổ lên đầu người khác?

Càng đừng nói đến vị này còn là ân nhân, cũng nhờ có xe ngựa của hắn nên cô nương mới có thể mau chóng tìm được đại phu như vậy.

"Đại ân của công tử khó mà báo đáp!" Trương ma ma lại cung kính cúi người thi lễ lần nữa.

Thiếu niên bước sang một bước tránh đi lễ của Trương ma ma, xoay người ngồi vào mép giường, nhẹ nhàng kéo một góc chăn ra, cứ như vậy dung nhan điềm tĩnh khi ngủ của tiểu cô nương được lộ ra, y đưa một tay đến sau cổ, tay kia vòng xuống chân, dịch tiểu cô nương lên gối đầu, lại cẩn thận đắp chăn cho nàng..

"Trước đại phu có cho nàng uống chút thuốc an thần, nói là phong hàn rất nhẹ, có thể ngủ một giấc là khỏe thì cũng không cần uống thuốc."

Sau đó đứng dậy.

"Ta tạm nghỉ ở phòng bên, nếu ma ma có chỗ cần giúp đỡ, chỉ cần đến tìm ta là được."

Trương ma ma nhìn thân ảnh thiếu niên rời đi, lại quay lại nhìn tiểu cô nương đang ngủ đến đỏ bừng được chăm nom đến thỏa đang, lúc này mới kinh ngạc nhận ra, vừa rồi vị này ngăn cản bà là vì không muốn làm ảnh hưởng đến cô nương đang ngủ? Cảm xúc của tiểu hài tử luôn là đến nhanh mà đi cũng nhanh, cô nương lại còn dùng thuốc, nếu không phải lúc nãy quá ồn ào thì chỉ mấy chốc là đã ngủ rồi.

Ây da, đây là thiếu gia nhà ai, còn nhỏ tuổi mà đã làm việc chu toàn như vậy, đúng là được dạy dỗ thật tốt.

Tạm thời không đề cập đến Trương ma ma đang cùng mọi người Trương gia sắp xếp đồ đạc ở bên này, thiếu niên đi đến phòng cho khách ở bên cạnh, bố cục giống nhau nhưng đồ vật bên trong lại khác xa. Nệm được đổi thành tơ tằm thượng đẳng được triều cống, đặt trên bàn là một bộ chén trà ngọc kim tơ chiếc giường thấp dưới rèm trúc bên bệ cửa sổ cũng phủ chiếu trúc mềm.

Mưa to khiến cảnh vật xung quanh như phủ lên một tấm màn bạc, rèm cửa hơi hé nên hơi lạnh của mưa lập tức lùa vào, hắn khoanh tay đứng bên cửa sổ, trên đường phố có không biết bao nhiêu bá tánh đang vui mừng đi lại trong mưa, trên lầu ba cũng có thể mơ hồ nghe được giọng nói vui vẻ của họ.

"Long vương gia mau về nhà, trong nhà không còn nước tắm rồi....."

Đây là bài đồng dao mà tiểu cô nương mới xướng lúc nãy, cô bé xướng xong thì Long vương gia thật sự đã trở về.

Ấn đường hơi chau như đang suy tư điều gì.

Ba người Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo cùng trở về, thấy người đứng trước cửa sổ, Cố Vân và Cố Hạo một trái một phải vây lại.

"Chủ tử, thần nữ thế nào rồi?"

"Ngài cũng đừng khiến nàng khóc nha, nàng khóc sẽ có người phải chịu tội!"

Hai huynh đệ sinh đôi hai miệng một lời, thiếu niên xoay người, khó hiểu nhướng mày. Hai huynh đệ sinh đôi này đã đi theo bên cạnh hắn được mấy năm, thấy hắn như vậy lập tức ngươi một câu ta một câu kể lại chuyện xảy ra sau đó, Vệ Đông luôn không tin thần phật tuy rằng trên mặt có vẻ không vui nhưng cũng không phản bác, hiển nhiên là việc này đã xảy ra.

Lại có chuyện như vậy? Không khỏi quá mức trùng hợp mà.

Thiếu niên vẫn luôn vừa lãnh đạm vừa thản nhiên cũng bị chuyện quá mức trùng hợp này khiến cho kinh ngạc.

Vệ Đông xoay người cho người giữ cửa, lại kêu người giữ cửa đóng cửa lại, sau đó xoay người đi đến trước mặt thiếu niên, quỳ một gối xuống, ôm quyền.

"Chủ tử."

"Trận mưa này tuy có lợi với bá tính nhưng đối với chúng ta lại không tốt chút nào."

Chủ tử vừa rời đi lập tức có mưa, vậy những kẻ có lòng trong cung kia sẽ lan truyền thế nào? Nhất định sẽ khiến chủ tử ngồi vững trên cái danh "sao chổi"! Căn bản không cần Vệ Đông nói câu tiếp theo thì người ở đây đều biết rõ.

Thiếu niên rũ mắt nhìn Vệ Đông, trong đồng tử màu nâu nhạt toàn là vẻ bình tĩnh.

"Cho nên?"

Vệ Đông cắn răng, cúi đầu do dự một hồi.

"Tuy ta không tin nhưng hai việc này quả thực rất trùng hợp, cũng từng nghe mẫu thân trong nhà nói, trên đời này người được thần linh yêu thương che chở, hành sự như có thần trợ giúp, nếu hôm nay đã bị chúng ta đυ.ng phải, không bằng mang theo bên cạnh!"

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ non nớt, cho dù là trùng hợp cũng không uổng cái gì, nhưng vạn nhất là thật thì sao? Nếu là thật sự, cho dù thần linh chỉ chăm sóc tiểu cô nương kia, chủ tử vẫn luôn ở bên cạnh cũng có thể được chia một chút đi!

Vệ Đông càng nghĩ càng cảm thấy như vậy rất được, ngẩng đầu tha thiết nhìn thiếu niên: "Mong rằng chủ tử đồng ý!"

Thiếu niên vẫn rũ mắt nhìn Vệ Đông đang quỳ trước mặt, khi Vệ Đông cắn răng cố gắng giữ bình tĩnh, khi Vệ Đông kích động nói ra suy nghĩ trong lòng hắn vẫn không thay đổi gì, hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú, qua một hồi lâu sau thì bày ra vẻ vô cùng thất vọng.

"Ngươi thế mà lại đặt chuyện này lên người một đứa trẻ."

Giọng nói chợt lạnh xuống.

"Ta đã dạy ngươi làm vậy?"

Uy thế của người hàng năm ngồi trên vị trí cao ép cho Vệ Đông không dám ngẩng đầu, ngay cả hai huynh đệ sinh đôi luôn hoạt bát kia cũng thu liễm thần sắc lại, cũng quỳ xuống, dập đầu: "Thuộc hạ không dám."

"Nhưng mà!"

"Tuy việc này rất hoang đường nhưng ít ra vẫn có một phần khả năng, không phải sao?"

Vệ Đông ngẩng đầu, là đã động dã tâm.

"Chủ tử thật sự cam tâm đi giữ lăng cho tiên đế ư?"

"Thật sự cam tâm cứ như vậy rời đi sao?"

"Thật sự cam tâm tầm thường vô vị cả đời ư?"

"Vậy ngươi nói xem, ta có thể thế nào đây?"

Gương mặt thiếu niên căng thẳng, giọng nói cũng lạnh xuống.

"Hoàng gia gia đã mất, mẫu phi cũng đã mất, nhà ngoại chỉ tồn tại trên danh nghĩa, nếu ta không tự xin đi giữ lăng, có thể sống đến ngày nào cũng không biết nữa. Trong hoàng lăng sâu thẳm kia, không có trợ lực, không có danh sư, ta có thể thế nào đây?"

Đúng rồi, chủ tử có thông minh lắm cũng chỉ không quá mười tuổi, hắn còn cần lương sư dạy dỗ.

Cố Vân và Cố Hạo cũng đồng thời quỳ gối bên cạnh Vệ Đông.

"Tiên đế gia để lại cho chủ tử ba ngàn quân tinh nhuệ, chỉ nghe lệnh chủ tử."

"Danh sư chúng ta tự mình tìm, thế lực cũng có thể từ từ bồi dưỡng ra, trời cao Hoàng đế xa mà."

Ba người này tuyệt đối là tâm phúc, cũng tuyệt đối là suy nghĩ vì hắn.

"Đó là Hoàng gia gia để lại cho ta để tự bảo vệ mình, không phải để cho ta dùng tạo phản!"

"Còn nữa."

"Các ngươi cho rằng ta đi hoàng lăng thì bọn họ sẽ thật sự mặc kệ không quản?"

Sao có thể không quản? Đây là một cái trấn nhỏ gần kinh thành nhất, mới đi mấy canh giờ, trên đường từng đợt thám tử nối tiếp nhau không dứt, bọn họ theo đến nơi sẽ mặc kệ? Sao có thể... ba người đồng thời nghĩ đến việc này, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, vẫn là trầm mặc xuống.

"Long vương gia về nhà, Long vương gia về nhà."

Giọng nói vui vẻ của hài đồng mơ hồ truyền đến từ dưới lầu, trong lòng thiếu niên hiện lên dung nhan điềm tĩnh khi ngủ của tiểu cô nương.

"Hai chuyện trùng hợp này không cần truyền ra ngoài, nói ra không những không giúp nàng dệt hoa trên gấm mà là khiến lửa đổ trên đầu nàng."

Đã có một nhà đi theo hầu hạ, trong nhà hẳn là có phụ huynh làm quan lớn, nhưng ngựa xe mộc mạc, bên cạnh cả một nha hoàn cũng không có, nếu không phải thứ nữ thì hẳn là không được sủng ái, nếu việc này bị truyền ra nhất định sẽ có hại nhiều hơn lợi đối với nàng.

Thiếu niên khom người nâng ba người đang quỳ trên mặt đất dậy: "Ta biết là các ngươi muốn tốt cho ta, nhưng hiện tại chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước, có nghĩ nhiều cũng chỉ vô ích thôi."

Vệ Đông nhìn bóng dáng thiếu niên lại đứng bên cửa sổ, hận không thể tát cho mình hai cái! Tiên đế thích nhất chính là sự thông minh của chủ tử, nếu hắn ta thật sự có biện pháp, sao lại đi bước này? Bản thân lại cứ nghĩ gì nói đó, vô duyên vô cớ rải muối lên vết thương của chủ tử, thật là đáng chết!

Dòng người trên đường vẫn náo nhiệt như cũ, hai tròng mắt trong trẻo của thiếu niên lại vô thần, hai bàn tay nắm thành quyền dưới tay áo không cách nào mở ra được. Đó là dã tâm và không cam lòng chỉ bản thân hắn mới biết.

Không cam lòng bị đuổi đi.

Không cam lòng làm thần của kẻ khác.