Chuyện Thời Hồn Nhiên

Chương 44

Lâm Lỗi chở Vi Vi đi trên con đường làng bằng phẳng, ngô hai bên đường cao hơn đầu người, thi thoảng một hai con chuồn chuồn từ ruộng bay lên làm Vi Vi giật mình hét lên.

Lâm Lỗi rất bình tĩnh: “Vi Vi, cậu đừng hét nữa được không, chỉ là côn trùng thôi mà? Có gì đáng sợ đâu.”

Vi Vi: “Nó đâu phải côn trùng, chuồn chuồn thành tinh đó, sao mà to thế không biết, quá đáng sợ.”

Lâm Lỗi cười nhạt, chợt thốt lên câu không phù hợp tuổi mình: “Đó là vì cậu chưa từng gặp thứ thực sự đáng sợ.”

“Cái gì thật sự đáng sợ?”

Lâm Lỗi thả chậm tốc độ xe, nhìn về con đường phía trước: “Cậu chưa từng nghe qua câu này sao? Người dọa chết người.”

Vi Vi vừa nghe xong thì lại hét chói tai.

Lâm Lỗi: “Vi Vi, cậu có thù gì với tớ à? Muốn hù chết tớ sao?”

Vi Vi vẫn hét to, Lâm Lỗi cuối cùng cũng thấy có gì đó không ổn, dừng xe lại xem rốt cuộc Vi Vi bị sao.

Từ ruộng ngô hai kẻ lưu manh nhuộm tóc đỏ nhảy ra, trong đó tên tóc dài đi tới giật tay lái xe Lâm Lỗi.

Vi Vi sợ hãi òa khóc, Lâm Lỗi vươn tay che chở cho cô, bình tĩnh nhìn hai người trước mặt: “Nói đi, các người muốn gì? Nếu dám đυ.ng đến một sợi tóc chúng tôi, tôi cho các người biết ăn không hết gói mang về là thế nào.”

Tên tóc dài nhướng mày: “Úi chà! Còn rất ra dáng nhỉ, hôm nay ông đây sẽ dạy cho các người biết thế nào là làm người.”

Tóc ngắn thận trọng: “Anh Huy, chúng ta nên tìm c hỗ kín đáo, ở đây lát nữa có người thấy thì phiền phức.”

Vi Vi liều mạng hét to: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!”

“Con nhóc thúi, ồn ào quá!” Tóc dài lấy băng dính dán miệng Vi Vi lại, kéo cả người dẫn xe đến một nông trại bỏ hoang gần đó.

Lâm Lỗi liên tục dùng mắt trấn an Vi Vi, bảo cô đừng sợ, nhưng Vi Vi vẫn không ngừng rơi nước mắt, miệng phát ra âm thanh nghẹn ngào, Lâm Lỗi nhìn thấy cô như vậy thì tim như muốn vỡ ra.

“Tóm lại là hai người muốn gì?”

Hai thanh niên tóc đỏ này trạc tuổi Triệu Phi, đều là học sinh bị đuổi khỏi trường trung học dạy nghề bên cạnh, thường ngày làm việc trong quán lẩu ở trung tâm thành phố, hôm nay tên tóc dài đổ đồ uống lên đầu khách, không những không xin lỗi mà còn xung đột với người ta trong quán, bị chủ quán giận dữ đuổi việc.

Trong túi không tiền, không thể về nhà nói chuyện với gia đình, vì vậy hắn rủ tên bạn tóc ngắn nảy ra ý đồ cướp bóc. Chỉ có điều hai tên lần đầu thực hiện nên có ý tưởng mà không có gan làm, ngồi suốt cả buổi trong ruộng ngô, cuối cùng nhắm đến hai cô bé có vẻ yếu ớt.

Tên tóc dài châm một điếu thuốc cho mình thêm can đảm, nhả mấy vòng khói thì ra vẻ đại ca nhìn xuống Lâm Lỗi và Vi Vi: “Ngoan ngoãn giao tiền tiêu vặt của hai đứa bây ra đây, ông sẽ tha cho bây một con đường sống.”

Vi Vi nghe vậy càng khóc dữ dội hơn, tiền tiêu vặt của cô đã mua coca hết, trong túi chỉ còn vài đồng lẻ.

Lâm Lỗi không còn đồng nào trong túi, mỗi tuần bà Lưu phát cho cô chi phí sinh hoạt vừa đủ, rất hiếm khi còn dư.

Người tóc ngắn lại khuyên nhủ: “Mấy em gái à, ngoan ngoãn nộp tiền tiêu vặt ra đi, chỉ cần giao ra thì chúng ta sẽ tha cho các em đi ngay, đảm bảo không làm gì các em cả.”

Lâm Lỗi suy nghĩ trong chốc lát, cô muốn ra tay dạy dỗ hai tên này một trận nhưng lại vô tình nhìn thấy tên tóc dài có cắm con dao gọt trái cây trong túi quần, khu vực xung quanh đây vắng vẻ, có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tốt hơn là nên bỏ qua ý định này, chỉ cần tiền thôi mà, đưa là được.

Nhưng vấn đề là trên người cô và Vi Vi không có tiền, hai người đã tiêu hết tiền tiêu vặt còn dành dụm trong tuần mua coca và đồ ăn vặt rồi, vậy giờ làm sao?

Tóc dài sốt ruột, “Nhanh cái tay lên, còn lề mề nữa tao không khách sáo nữa đâu đấy.”

Lâm Lỗi ngẩng đầu chỉ chiếc cặp trên xe đạp, tóc dài xách cặp lên ném cho Lâm Lỗi.

Lâm Lỗi mở ngăn kéo thứ nhất, lấy chiếc máy Walkman của mình ra, đây là quà sinh nhật chị Lâm Lam tặng cô, nghe nói rất đắt.

“Chúng tôi là học sinh nghèo, tiền tiêu vặt trong tuần đã xài hết rồi, cái máy này các người lấy đi, có thể bán được rất nhiều tiền.” Lâm Lỗi nói thêm, “Nó còn mới đến 80%.”

Tên tóc dài cầm chiếc walkman, nhấn nút mở, bài nhạc của The Beatles chậm rãi vang lên, hắn cong môi có vẻ hài lòng.

“Đợi đã!” Tên tóc ngắn tuy ít nói nhưng ánh mắt sắc bén, “Trong túi mày còn đồ đúng không?”

“Không có.” Lâm Lỗi kéo khóa lại.

“Không, chắc chắn còn.”

Tên tóc dài tắt nhạc đi, đe dọa Lâm Lỗi: “Tốt nhất là mày nói thật đi! Lấy hết đồ quý giá của hai đứa bây ra đây cho tao, còn giấu giếm thì…” Tóc dài cười nham hiểm, nắm tóc Vi Vi như tên côn đồ.

Lâm Lỗi cực kỳ bất đắc dĩ móc chiếc kèn Harmonica màu xanh lá cây giấu trong cặp ra, đó là món quà ba cô tặng, cô luôn giữ bên mình. Đối với cô, chiếc kèn này là vô giá.

Vi Vi nhìn Lâm Lỗi đưa chiếc kèn harmonica cho hai tên tóc đỏ, vừa khóc vừa lắc đầu nhưng lại không thể ngăn cản được.

Tôi với Trương Gia Vũ về đến nhà mới phát hiện Lâm Lỗi và Vi Vi chưa về, không biết hai người đi đâu. Mãi đến chiều tối hôm đó, Vi Vi và Lâm Lỗi mới xuất hiện ở dưới cây hòe đầu thôn.

Hai người nhìn rất nhếch nhác, đầu tóc Vi Vi bù xù, chiếc áo khoác Nike mới của cô ấy biến mất tăm, tay xách một túi nilon to, bên trong đựng sách vở, văn phòng phẩm.

Lâm Lỗi không khá hơn là bao, chiếc xe đạp của cô không thấy đâu, tay xách một bao nilon còn xấu hơn cả Vi Vi, nhưng vẻ mặt phong thái thì vẫn như thường.

“Các cậu… đây là… bị cướp?”

Vi Vi gật đầu, nước mắt giàn dụa trên mặt, không còn vẻ kiêu hãnh đại tiểu thư.

“Hả?! Bị cướp thật?! Vậy có bị thương không? Có nặng không?”

Lâm Lỗi thở hắt ra: “Người thì không sao, chỉ là mất đồ đạc.”

Trái tim tôi treo trên cao cũng hạ xuống, “Vậy thì tốt rồi, chỉ cần người không sao là được, dù sao thì mất đồ còn có thể mua lại được.”

Vi Vi lẩm bẩm: “Mua lại không được.”

Lâm Lỗi nhéo nhéo mu bàn tay Vi Vi: “Cậu đừng nghĩ nhiều, an toàn là quan trọng nhất.”

Trương Gia Vũ đi vào quầy án đồ ăn vặt mua hai chai nước đưa cho Vi Vi và Lâm Lỗi: “Hai cậu đi lâu vậy chắc mệt rồi, mau uống miếng nước đi. Hay là lát nữa đến nhà mình rửa mặt qua, tiện thể ăn luôn chút gì đó? Hôm nay bà nội mình nấu lẩu, thịt dê thịt bò gì cũng có, còn có thịt viên thả lẩu mọi người thích.”

Bộ dạng hai người thế này về thẳng nhà sẽ khiến người lớn lo lắng, nhất là bà Hoàng, có thể đi báo cảnh sát ngay lập tức. Chi bằng đến nhà Trương Gia Vũ bình ổn lại tâm trạng, như vậy tốt cho cả đôi bên.

Lâm Lỗi về nhà thì dù sao cũng chỉ nồi lạnh bếp không, dĩ nhiên đồng ý không hề do dự.

“Vi Vi thì sao?”

Hiển nhiên Vi Vi không thể bình tĩnh được như Lâm Lỗi, cô nhát gan lại yếu đuối, rất dễ bị ảnh hưởng nặng nề, nhớ đến bị người kia dán băng keo lên miệng vẫn sợ muốn khóc.

“Vi Vi? Cậu ổn chứ?” tôi vỗ nhẹ vai Vi Vi.

“Không ổn, không ổn chút nào!” Vi Vi sụp đổ khóc òa lên, “Chỉ suýt tí nữa là tớ không còn gặp được các cậu, huhuhuhu, coca mà tớ vất vả mới trúng thưởng cũng bị hai kẻ kia cướp đi rồi! Còn có kèn harmonica của Nhị Lỗi huhuhuhu.”

“Được rồi được rồi, không phải chúng ta về được rồi sao, không sao không sao đâu…” Lâm Lỗi quay đầu lại, ném bao nilon trong tay xuống, một tay ôm Vi Vi vào lòng, dịu dàng vỗ vỗ lưng cô ấy.

Vi Vi cao 1.52m tựa như con chim nhỏ nép vào lòng Lâm Lỗi cao 1.7m, lúc đó tôi cảm thấy như Lâm Lỗi phát ra ánh sáng mẹ hiền.

Có điều thời khắc cảm động này sao lại có thể thiếu tôi, ba chị em chính là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, có nước mắt cùng rơi.

Tôi bước tới ôm cả Lâm Lỗi lẫn Vi Vi, cùng buồn với họ. Suy cho cùng thì chúng tôi đã là học sinh cấp 3, không còn giống khi nhỏ muốn khóc là khóc. Không bao lâu thì ba người nín khóc mà cười, cảm xúc Vi Vi được giải tỏa, lau nước mắt đi cùng chúng tôi đến nhà Trương Gia Vũ ăn lẩu.

Hôm nay bà Ngô rất hào phóng, chuẩn bị cho chúng tôi hai đ ĩa thịt bò, thịt dê to, thịt viên thả lẩu được cho thẳng vào nồi, còn có gà rán, khoai tây chiên bà tự làm.

“Các con ăn nhiều lên! Gà rán với khoai chiên này các con ăn thử xem ngon không, bà tự nghĩ ra mà làm, bên ngoài bán vừa đắt vừa không sạch sẽ, không biết có phải dùng dầu phế phẩm chiên hay không, ăn không đảm bảo.”

Từ khi chúng tôi lên trung học ở nội trú thì thời gian ở nhà ngày càng ít, thái độ của người lớn cũng thay đổi nhiều, ngoại trừ bà Lưu, nữ hoàng mạt chược, vẫn yêu thích sự nghiệp mạt chược của mình. Lâm Lỗi ở trọ trong trường, trong nhà càng không có hơi người, bà Lưu cũng không muốn ở nhà, bà không chịu nổi sự cô đơn khủng khϊếp ấy.

“Bà ơi, đừng bận rộn nữa, ngồi xuống ăn cùng tụi con đi ạ.”

“Gà rán với khoai tây chiên ngon hơn trong tiệm luôn. Bà ơi, tay nghề của bà có thể mở quán ăn đấy.”

“Đúng đó, nếu bà mà mở quán thì KFC với McDonald’s đều đứng qua một bên.”

Bà Ngô vui đến nở hoa, “Ngon thì mai bà lại làm cho tụi con ăn, tụi con mang đến trường ăn dần, để các bạn trong ký túc xá ăn thử.”

Trương Gia Vũ bê chiếc ghế bành riêng của bà nội đến, bà ngồi xuống thì cậu mới chịu ăn tiếp, bà nội vui hớn hở nhìn đứa cháu nội hiếu thảo của mình, tình thương như tràn khỏi mắt.

“Tiểu Vũ nhà ta ngoan quá, biết thương bà nội.”

Trương Gia Vũ đứng dậy múc đồ ăn vào bát để trước mặt bà nội, lại múc cho em gái một bát.

Lẩu ăn được nửa chừng thì bên ngoài có tiếng xe máy, bà nội Ngô nghe thì biết con đã về, đứng dậy định vào bếp lấy thêm bát đũa.

“Bà nội, bà cứ ngồi đi, con đi lấy.” Trương Gia Như đã học tiểu học, cô bé cũng hiểu chuyện như anh trai, ở nhà là giúp bà làm việc nhà, chỉ là thành tích học không bằng anh trai.

Tiếng chân ngoài cửa có vẻ không chỉ một người, có thể nghe loáng thoáng tiếng phụ nữ nói cười, chúng tôi không để ý, tiếp tục ăn lẩu.

“Đám tiểu quỷ tan học rồi à?” Giọng Trương Phong cất lên, chúng tôi đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Chúng tôi sửng sốt nhìn, bên cạnh chú Trương Phong là một phụ nữ lạ, mái tóc đen dài, làn da trắng nõn, mũi thấp, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng non, tuổi tác tầm chú Trương Phong.

Cô ấy cười nhìn chúng tôi: “Chào cả nhà, hôm nay náo nhiệt quá!”

Trương Phong giới thiệu: “Đây là cô Viên, hôm nay làm khách nhà mình.” Nói rồi chú dẫn Viên Phương đến trước mặt bà Ngô, “Mẹ, đây là Tiểu Viên mà con đã nói với mẹ trước đó.”

“Chào bác, nghe nói cổ họng bác không khỏe, cháu mang theo ít mật ong trong nhà đến, bác thử pha với nước uống hàng ngày.” Viên Phương đưa một hộp giấy cho bà Ngô.

Bà Ngô cười tủm tỉm nhìn Viên Phương: “Cháu khách sáo quá, mau rửa tay ngồi xuống ăn lẩu cùng đi.”

Tâm trạng Trương Phong vui vẻ, đi lòng vòng quanh bàn, luống cuống như cậu bé mới lớn. Lúc thì múc thức ăn, lúc lại lấy trái cây và đồ uống trong tủ lạnh, hơn nữa cũng nói nhiều hơn bình thường.

Viên Phương như mèo Doreamon, biến ra một túi đồ ăn vặt khác để bọn trẻ chúng tôi tự ý lựa chọn, nhưng ba chúng tôi ngại nên không động đến, ăn thêm vài miếng thì lấy cớ rời đi.

Trước khi đi, tôi cố tình liếc qua túi đồ ăn vặt ấy, bên trong chứa đầy bánh kem dâu tây và đùi gà, là món mà anh em Trương Gia Vũ Trương Gia Như thích ăn.