Chuyện Thời Hồn Nhiên

Chương 13

Vào thời điểm quan trọng này, không may tôi lại bị cảm, có lẽ là do lúc bị phạt đứng bên ngoài bị lạnh. Vì cẩn thận nên tôi bị cách ly trong nhà không ra khỏi cửa.

Mỗi ngày bà nội sắc thuốc bắc, hầm canh gà canh sườn, sau đó tự mang cho tôi uống. Ban đầu tôi phản kháng, kiên quyết bảo bà nội để canh ở cửa là được, nhưng mà bà không chịu, “Nội ơi, lỡ như con bị SARS thì bà không sợ bị lây bệnh sao?”

“Nói bậy, sao mà con bị SARS được, chỉ là cảm cúm bình thường, uống thêm miếng canh nóng thì sẽ khỏe lại mau thôi.”

“Nhưng mà lỡ đó, lỡ như bị SARS thì sao đây?”

“Xùy xùy xùy, đừng nói mấy lời không may.” Bà nội đem thuốc bắc đã sắc xong tới trước mặt tôi, âu yếm: “Bé Tĩnh ngoan, uống hết thuốc đi. Bà nội sống tới chừng này tuổi, còn gì đáng sợ nữa đâu.”

Tôi bưng bát thuốc bắc lên ngửa đầu uống cạn sạch, coi như là để sau này có thể báo hiếu cho bà nội thì tôi cũng phải mau khỏe lên.

Trên TV toàn tin tức báo cáo “SARS SARS”, từng nhà trong thôn Hạ Thời đều trang bị nước sát trùng, nhiệt kế. Người lớn chốc chốc lại ra siêu thị lớn tranh nhau mua khẩu trang, chốc chốc lại đi tranh mua muối, nghe nói Rễ bản lam* có tác dụng hữu hiệu trong phòng chống SARS lại tranh nhau đi mua Rễ bản lam… Ai cũng căng thẳng, chỉ có lũ trẻ ngây thơ thì lại vô cùng vui vẻ, chúng hi hi ha ha theo chân người lớn phun thuốc sát trùng, đo nhiệt độ, uống Rễ bản lam, đọc bài vè do thầy cô biên soạn: Đeo khẩu trang nơi đông người, đeo xong phải nhớ khử trùng, cửa sổ phải mở thường xuyên, rửa tay tiêu độc khử trùng.

Triệu Vi Vi không quan tâm đến SARS, cô rất vui vì cuối cùng cũng có thời gian để học trang điểm, lén lấy quần áo mẹ Hoàng Thục Nhã cất kỹ dưới đáy rương mang đến nhà Lâm Lỗi.

Lâm Lam lấy khăn quàng cổ làm thành khẩu trang đứng ở cửa, từ chối không cho Vi Vi vào nhà: “Hiện giờ là giai đoạn đặc biệt, em Vi Vi vẫn nên về nhà đi, tránh việc lây nhiễm cho nhau.” Lâm Lỗi tựa vào cửa sổ trên lầu hai hết sức tội nghiệp nhìn Vi Vi.

Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của Lâm Lam, Vi Vi không dám cãi, ủ rũ cụp đuôi quay về. Ở nhà, cô mặc quần áo đẹp đi tới đi lui như đang trình diễn thời trang, nhưng không ai có tâm trạng để đánh giá về trang phục của cô. Anh trai Triệu Phi từ hôm nghỉ đến giờ cơ bản không bước ra khỏi phòng nửa bước. Ba vẫn đi buôn bán như bình thường, sáng sớm mẹ đã cùng mấy chú dì xung quanh đi xếp hàng ở hiệu thuốc.

Vi Vi hết sức buồn chán, cô lấy kéo, kim chỉ ra may quần áo cho con búp bê ngoại của mình.

Hoàng Thục Nhã tay trắng quay về nhà, thấy đứa con gái nhỏ của mình mang giày cao gót, mặc quần áo của mình ngồi trên sô pha cắt gì đó thì suýt ngất xỉu. Khi kết hôn bà tốn một khoản tiền lớn để mua chiếc váy tơ lụa dài, giờ bị con gái cắt vụn ra chỉ để may quần áo cho món đồ chơi không biết nói…

Chạng vạng, Trương Phong dẫn Trương Gia Vũ đi đến từng nhà đưa khẩu trang, phát thuốc Rễ bản lam để pha thuốc uống. Hàng xóm láng giềng hết sức cảm kích, nhận khẩu trang rồi thì lấy trong nhà ra đủ loại đồ ăn vặt, đồ bổ nhét cho hai cha con Trương Phong.

Trương Gia Vũ ôm mớ thức ăn to mà hàng xóm đưa cho, đứng trước cửa nhà Lý An Tĩnh.

“Ba ơi, ba về trước đi.”

Trương Phong nhìn con trai, lại nhìn nhà Lý An Tĩnh, cười nói: “Được rồi, vậy con đưa khẩu trang với Rễ bản lam cho nhà chú Lý đi.”

Chờ ba đi rồi, Trương Gia Vũ ôm đống đồ gõ cửa nhà Lý An Tĩnh, ra mở cửa là Vương Lị Lị, bà đang dọn chén đũa: “Ai chà, Gia Vũ đấy hả, ăn cơm chưa con? Con muốn ăn chung không?”

“Cảm ơn cô, con ăn rồi ạ. Ba nói con mang đồ sang tặng ạ.” Trương Gia Vũ để khẩu trang và rễ bản lam lên bàn: “Đây là do ba con nhờ đồng nghiệp mua ở nơi khác về, chia cho mọi người dùng trước.”

“Trời, nhiều thế này ngại quá!” Vương Lị Lị nhìn Rễ bản lam, mắt ửng đỏ.

“Không có gì ạ, nhà con còn rất nhiều, ba nói hàng xóm nên giúp đỡ nhau, thời kỳ đặc biệt này càng cần quan tâm hỗ trợ lẫn nhau, cùng vượt qua giai đoạn khó khăn này.”

“Thằng bé hiểu chuyện quá.” Vương Lị Lị nhìn Trương Gia Vũ, nghĩ đến đứa con gái bướng bỉnh của mình, cảm thán sao trẻ con mà đứa này chênh lệch với đứa kia đến vậy.

“Phải rồi, cô Vương, An Tĩnh thế nào rồi ạ?” Một tuần rồi Trương Gia Vũ không gặp bạn, cậu rất lo.

“Tĩnh Tĩnh hả, bây giờ nó cũng đang bình phục, không cần lo, chỉ cảm lạnh xoàng thôi.” Vương Lị Lị nói như thản nhiên. Thật ra bà vì trận bệnh này của con gái mà lo lắng đến mất ngủ cả đêm, mỗi ngày thức giấc chuyện đầu tiên đi làm chính là đo nhiệt độ cho con, nhìn thấy nhiệt độ dao động là lo lắng bất an.

“Con có thể gặp bạn ấy không?”

Vương Lị Lị hơi khó xử: “Bệnh cảm của Tĩnh Tĩnh chưa khỏi hẳn đâu, con đi gặp thì sợ bị lây nữa, đợi con bé hết bệnh rồi hẵng gặp nhau chơi nhé.”

Trương Gia Vũ kiên trì: “Con chỉ đứng ở cửa nói với bạn ấy vài câu có được không ạ? Rất nhanh là xong thôi.” Nhìn vẻ khó hiểu của Vương Lị Lị, cậu nhanh chóng bổ sung: “Có mấy việc liên quan đến bài học, con nói với bạn ấy một chút, con sợ bạn ấy bỏ lỡ nhiều bài rồi sau này đuổi theo sẽ vất vả.”

Là cha mẹ đương nhiên sợ kết quả học hành của con sa sút, Vương Lị Lị nghe vậy thì do dự: “Vậy con đứng ở cửa nói với Tĩnh Tĩnh, nhưng tuyệt đối đừng mở cửa nhé.”

“Dạ được.”

Tôi ngồi ăn cơm chiều một mình trong phòng, từ khi tôi bị bệnh, thức ăn của tôi ngày càng ngon, mỗi ngày hai rau một thịt, thêm một món canh, còn có trái cây và sữa chua, xem ra lần này ba mẹ dốc hết vốn liếng. Nhưng điều tôi không biết là ngoài tôi ra thì người nhà tôi vẫn mỗi ngày cơm canh đạm bạc, ngay cả em trai cũng không được ăn thịt.

Nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, tôi dừng đũa dỏng tai phân biệt, không phải tiếng chân bà nội, cũng không phải của ba mẹ, càng không phải là em trai… Tôi còn nghe tiếng đồ đạc để xuống sàn nhà phát ra tiếng va chạm khẽ.

“Lý An Tĩnh, mình đây.”

Giọng nói tôi đã rất quen thuộc. Tôi vội đứng lên, nhìn kính cửa sổ mà vuốt lại mái tóc bù xù của mình rồi đi tới cửa, đứng cách sau cửa hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”

“Mình mang cho cậu rất nhiều đồ ăn ngon, có giăm bông, Wahaha* với bánh quy có nhân kẹp mà cậu thích nữa.”

“Tốt thế à? Trương Gia Vũ, cậu có lòng quá!” Bị cách ly trong phòng quá lâu, nỗi nhớ mấy món ăn vặt đó không thể nào diễn tả được, rất muốn mở ngay cửa ra mà ăn một bữa no nê.

Trương Gia Vũ ngồi ngoài cửa, trong lòng có rất nhiều sự quan tâm muốn nói, nhưng mà sự ngượng ngùng của một cậu bé hướng nội chiếm ưu thế, cuối cùng cậu chỉ cười nói: “Vậy cậu cố ở nhà dưỡng bệnh, mình về trước nhé.”

Thật ra tôi rất muốn giữ cậu ấy lại thêm lát nữa, ở một mình trong phòng nghẹn lâu muốn bệnh, nhưng tôi không biết phải nói gì, trong tình thế cấp bách lớn tiếng hỏi: “Tại sao cậu lại đối xử tốt với tớ như thế?” Thậm chí còn quan tâm đến tôi hơn cả Lâm Lỗi và Vi Vi, tôi bị cách ly ở nhà mấy hôm nay, hai cậu ấy còn chưa đến thăm tôi đâu.

Ngoài cửa yên lặng.

Trương Gia Vũ đỏ mặt, thì thầm: “Bởi vì cậu là Lý An Tĩnh.”

“Cậu nói gì vậy? Nói to lên đi, tớ không nghe thấy.”

“Mình nói, vì cậu là bạn tốt của mình, là người bạn đầu tiên mình quen biết khi đến đây.” Trương Gia Vũ nói to, nói rồi mặt lại càng đỏ hơn.

Tôi cười hi hi, nói: “Vậy chúng ta sẽ là bạn tốt cả đời này nhé, không bao giờ chia cách.”

“Được, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau.”

Sau khi Trương Gia Vũ rời đi, tôi mở cửa lấy đống đồ ăn vặt mà cậu ấy để lại, Wahaha, hai túi giăm bông to, hai bịch bánh quy kẹp kem chocolate, đối với một đứa trẻ nông thôn thời ấy thì đó chính là một món quà cực kỳ to lớn.

Tôi hào phóng chia một nửa số đồ ăn vặt của mình cho em trai, sau đó ôm phần đồ ăn còn lại đó mà vượt qua thời gian cách ly của mình.

Vào đầu tiên đi học lại, tôi đeo khẩu trang thật dày, bạn học cùng lớp gặp trên đường ai cũng tránh né tôi, không dám nói chuyện với tôi, cho dù nhiệt độ cơ thể tôi đã trở lại bình thường.

Lâm Lỗi và Vi Vi chắc đã đến trường sớm rồi? Hai cô ấy gần đây đi học cùng nhau, tôi gần như biến thành “kẻ thứ ba” thừa thãi.

Ngay cả Ngưu Thụy và Châu Kiệt Thụy cũng trốn tránh tôi, “Này, tớ hết cảm rồi, hai người các cậu sợ gì vậy chứ?”

“Vậy sao bà còn đeo khẩu trang?” Châu Kiệt Thụy quấn người như đòn bánh tét, nhảy lên nhảy xuống trên bậc thang.

“Tớ bị viêm mũi, bác sĩ bảo phải đeo.”

Châu Kiệt Thụy hà hơi ra tay: “Ai biết bà nói thật hay nói xạo chứ.”

Vương Viện với Giải Thần Hoan tay trong tay bước tới, vừa nhìn thấy tôi thì hệt như thấy ôn thần chạy tuốt ra xa, còn thì thầm bàn tán chuyện tôi bị cảm.

Ngưu Thụy áy náy nhìn tôi: “Tớ xin lỗi, Tĩnh Tĩnh.”

Tôi đeo khẩu trang vào lớp, mùi cay nồng của chất khử trùng 84* vẫn xuyên qua lớp khẩu trang xộc vào mũi. Bên cạnh bảng đen là bảng theo dõi nhiệt độ chúng tôi mỗi ngày, một ngày đo ba lần, mỗi người đem nhiệt kế riêng của mình, học cách đo nhiệt.

Chất khử trùng 84 là chất khử trùng có chứa clo với thành phần chính là TruyenHDNatri hypoclorit có đặc tính ôxy hóa mạnh và có thể bị thủy phân để tạo ra axit hipoclorơ có tính chất ôxy hóa mạnh, có thể ôxy hóa các chất khử, do đó vi sinh vật cuối cùng mất chức năng và không thể sinh sản hoặc lây nhiễm. [2]

Chất khử trùng 84 là chất lỏng không màu hoặc màu vàng nhạt, có mùi hắc, hàm lượng clo hữu hiệu từ 5,5% đến 6,5%, hiện được sử dụng rộng rãi trong các khách sạn, du lịch, bệnh viện, công nghiệp chế biến thực phẩm và hộ gia đình.

Quả nhiên bạn bè trong lớp đều né tránh tôi, mọi người biết rõ tôi vì viêm mũi mới đeo khẩu trang nhưng vì khác người nên sẽ bị xem là khác thường.

Tôi bực bội tháo khẩu trang xuống, nhưng mùi thuốc khử trùng kia xộc vào khiến tôi ho khan, thời kỳ đặc thù, mấy bạn học xung quanh nghe tiếng tôi ho thì nhảy bật khỏi chỗ ngồi, thà rằng đeo khẩu trang lên. Tôi nhìn chỗ ngồi Ngưu Thụy bên cạnh trống không, tự hỏi vì sao Trương Gia Vũ chưa đến.

Trước khi vào học, Vi Vi và Lâm Lỗi mới chạy vào lớn, hai cô ấy xách theo đồ ăn sáng, nháy mắt với tôi nhưng tôi không thèm để ý đến. Thời gian này Vi Vi luôn dính với Lâm Lỗi, hai cô ấy ngồi cùng bàn, là bạn bè tốt, thời gian chúng tôi ở bên nhau rất ít. Không có cãi nhau, không có mâu thuẫn, càng không có bất cứ hiểu lầm, chỉ không còn thân thiết như trước. Giữa ba chúng tôi dường như có một khoảng cách vô hình, ban đầu khoảng cách rất hẹp nhưng rồi nó dần mở rộng ra, cuối cùng trở nên không thể vượt qua tựa như sông Hoàng Hà. Con thuyền tình bạn nhỏ bé đang lênh đênh trên sông Hoàng Hà không biết sẽ đi về đâu.

Bạn cùng bàn tôi, Châu Kiệt Thụy, xách cặp trốn học mất, để lại cho tôi một gói Rễ bản lam trước khi đi. Luôn có hàng ngàn lý do để cậu ta không đến lớp, bất kỳ sự khó chịu nào của cơ thể đều bị cậu ta phóng đại tới mức cần nằm viện. Cô chủ nhiệm Bạch Tố Ni sớm biết tâm tư của cậu ta, chỉ ước gì cậu ta nhanh chóng biến mất trước mắt mình, để cậu ta đỡ ảnh hưởng đến mấy học sinh khác trong lớp.

Giờ ra chơi thứ hai, Lâm Lỗi và Vi Vi đến gõ gõ bàn tôi: “Tĩnh Tĩnh, tụi mình ra ngoài chơi nhảy dây đi.”

“Không đi.”

“Tĩnh Tĩnh, không phải cậu thích nhảy dây sao? Sáng nay tớ với Lỗi Lỗi suýt nữa trễ học vì mải chơi nhảy dây ấy.”

Hai cậu ấy vừa nói thế thì lòng tôi đã dao động, không biết có phải mình hơi hẹp hòi không, nhưng đã nói rồi thì không thể rút lại lời đã nói. Tôi cương quyết lắc đầu: “Hôm nay không muốn chơi, không có sức.”

“Cậu chưa hết cảm sao?”Vi Vi đưa tay sờ trán tôi, rồi lại sờ trán mình, lẩm bẩm: “Cũng đâu có sốt.”

“Thôi, Vi Vi, nếu Tĩnh Tĩnh không thoải mái thì đừng ép cậu ấy, chúng ta đi nhảy dây đi.”

Tôi ngồi trong lớp nhìn qua khung cửa sổ xem Vi Vi và Lâm Lỗi đang vui vẻ chơi nhảy dây với nhau, mất mát cảm thấy sau này mình thật sự cô đơn. Tôi thấy hối hận, tại sao ban nãy lại sĩ diện, nếu hai cậu ấy kiên trì hỏi lại thì chắc hẳn tôi đã không chần chừ mà đi ra ngoài nhảy dây, hiện tại tôi có cảm giác cô độc, bị cả thế giới ruồng bỏ.

Buổi trưa, tôi một mình lẻ loi đi bộ về nhà, nhìn Vi Vi và Lỗi Lỗi đi phía trước vừa nói vừa cười, nước mắt tôi không tự chủ được mà lăn dài, hóa ra tình bạn lại là thứ mong manh như vậy, cái gì mà thiên trường địa cửu, cái gì mà bạn bè tốt cả đời, tất cả sẽ thay đổi.

Bà nội hỏi sao mắt con lại đỏ vậy, tôi nói dối là do bị cát bay vào, dụi mắt nên vậy. Quay về phòng, tôi lục cái rương đồ quý của mình lấy tấm ảnh ba chúng tôi chụp cùng nhau năm 4 tuổi, ba người đứng cùng nhau cười tươi rói, càng nhìn càng thấy tấm ảnh này mình là kẻ thừa thãi, lấy kéo cắt dọc theo bên trái bức ảnh…

“Tĩnh Tĩnh! Cậu đi chưa? Chúng ta cùng đi học đi!”

Giọng Vi Vi, cậu ấy còn đang nói chuyện với bà nội trong sân, nói năm nay bánh quả hồng rất ngọt…

Tôi cất cái rương đồ quý của mình đi, xoa mắt bước ra ngoài, Lâm Lỗi và Vi Vi đứng trong sân cười hì hì nhìn tôi.

“Tĩnh Tĩnh, cặp cậu đâu? Đi nhanh thôi, còn lần chần lại muộn đấy.”

Tôi cào cào ót, trưa nay đi vội quên mang cặp về, còn để trong lớp…

“Cậu thật là, hy vọng là không bị mất gì. Lớp cạnh mình gần đây hay bị mất sách lắm đấy!” Vi Vi nói rồi bước tới ôm tay tôi thân mật, Lâm Lỗi cũng cực kỳ hiếm thấy mà khoác cánh tay còn lại của tôi.

Bị hai cậu ấy kẹp ở giữa, tôi “được yêu mà sợ”, tựa như giữa chúng tôi chưa từng có khoảng cách, chúng tôi nói, cười, đùa giỡn, rất nhanh lại không còn gì giấu nhau. Vi Vi phàn nàn Bạch Tố Ni nghiêm khắc, ông già Trương quái dị, tôi oán giận Châu Kiệt Thụy lôi thôi, Lỗi Lỗi nói mẹ cậu ấy trưa lại đi chơi mạt cược, ăn mì gói mãi cậu ấy muốn nôn…

Trước khi vào trường, Lỗi Lỗi và Vi Vi cố tình đeo khẩu trang vào. Tôi thấy khó hiểu: “Tại sao hai cậu lại đeo khẩu trang?”

Vi Vi cười thần bí, vỗ vai tôi: “Còn không phải là vì cậu sao, ba người chúng ta đều mang khẩu trang, cậu không cô đơn nữa.”

“Đúng đó, chúng tớ cùng mang với cậu.”

Nhìn hai cậu ấy mỉm cười đeo khẩu trang lên, tôi ngẩn ngơ, nhất thời không biết nên nói gì mới phải, vì bản thân hẹp hòi mà áy náy, vì tự trách bản thân nghi ngờ tình bạn này… vì thấy may mắn khi có hai người bạn tốt thế này.

Buổi chiều về nhà, tôi chạy như bay đến căn phòng nhỏ của mình, việc đầu tiên làm là tìm bức ảnh bị tôi cắt hư, dán lại bằng keo.

Sau tất cả, tình bạn chúng tôi sẽ trường tồn mãi mãi, cũng giống như Vạn niên thanh trước cổng trường vậy, sẽ không dễ dàng tan vỡ như vậy!