Hắn tức cười một tiếng rồi đột nhiên chậm lại: "Ra vậy."
Nhìn hắn như vậy, Giang Hoài không biết vì sao trong lòng có chút khẩn trương.
Cậu giống như một con vật nhỏ, nhận thức nguy hiểm theo bản năng.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Lục Vô Túy là: "Vậy thì, cậu câm miệng, có thể hiểu được không?"
Giang Hoài vội vàng gật đầu: "Được, được."
Ngay sau đó, cậu nhận ra có điều gì đó không ổn, người kia bảo mình câm miệng, vì sao mà mình còn nói chuyện?
Cậu che miệng và nhanh chóng gật đầu.
Lục Vô Túy nhất thời không nói nên lời.
Giang Hoài đưa tay về phía hắn rồi lại che miệng mình, biểu thị rằng mình đã ngậm miệng lại.
... Thật sự là ngu thật hay ngu giả?
Kỹ năng diễn xuất rất thật gần như khiến Lục Vô Túy tin.
Không cần thiết phải lãng phí tinh lực của mình cho một người như vậy.
Lục Vô Túy nhìn đi chỗ khác, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh sáng trong phòng nghỉ không chói mắt, cả khuôn mặt anh tuấn của hắn như được nâng lên dưới ánh đèn, có thể thấy rõ nét ngũ quan.
- Đây thực sự là một khuôn mặt rất đẹp.
Giang Hoài lại bắt đầu thất thần.
Không phải đối với Lục Vô Túy, mà là đối với chậu hoa.
Dường như gương mặt thu hút nhiều người của Lục Vô Túy không hấp dẫn bằng cây cỏ xanh tươi trước mặt.
Giang Hoài từ nhỏ chính là bộ dáng ngốc ngốc.
Khi đó, trong nhà không nghĩ cậu có vấn đề gì về chỉ số IQ, chỉ cho rằng cậu trầm hơn một chút so với những đứa trẻ bình thường.
Tuy nhiên, khi Giang Hoài lên năm tuổi mà chưa biết nói, Giang gia liền luống cuống.
Vốn dĩ cơ thể đã khác người, nếu IQ có vấn đề nữa, thì phải làm sao?
Làm sao bây giờ?
Vợ chồng Giang gia lựa chọn một lần nữa.
Sinh ra Giang Dục.
Cũng may, Giang Hoài phản ứng trì độn, không có nhiều cảm giác với tình yêu hay ác ý mà người khác dành cho mình.
Đây là một điều bất hạnh đối với người bình thường, nhưng đối với cậu nó lại giải tỏa được rất nhiều nỗi buồn không đáng có.
Không biết qua bao lâu, phòng nghỉ đã bị gõ cửa.
Người gõ cửa hết sức kiềm chế, có lẽ bởi vì biết Lục Vô Túy không thích người ồn ào.
Lục Vô Túy mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Giang Hoài ngẩn người.
Công bằng mà nói, mặc dù Giang Hoài ở trước mặt hắn giả ngây giả dại, nhưng khuôn mặt này thực sự rất ưa nhìn, cằm nhỏ, mũi cao, lông mi dài lại cong, các cô gái cũng không đẹp bằng cậu.
Cậu chỉ ngồi ngẩn ngơ trước một cây cỏ xanh tươi, đã trông như một bức tranh vẽ.
Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Lục Vô Túy xoa xoa giữa mày "Vào đi."
Cánh cửa mở ra, ba bốn người bước vào.
Lục Vô Túy trầm khuôn mặt "Chuyện gì?"
Những người này ăn mặc đều thập phần sặc sỡ, có nam cũng có nữ, tuổi bình quân ở mức ba bốn mươi tuổi.
Một người phụ nữ đứng ra, mỉm cười "Hôm nay là một ngày tốt lành đối với con. Dì cả và dì hai của con đến gặp con. Đây là con trai nhà họ Giang đúng không? Trông thằng bé lớn lên đẹp như vậy."
Dám ở trước mặt Lục Vô Túy làm càn như vậy, trừ bỏ đám thân thích không biết sống chết này, thật đúng là không ai dám.
Lục Vô Túy cười lạnh một tiếng:"Cháu dâu các người chọn cho tôi, đương nhiên đẹp như vậy."
Người phụ nữ biến sắc, nụ cười trở nên có chút miễn cưỡng. "Con đứa nhỏ này, từ trước đến nay con quen với cuộc sống độc thân. Ta biết con không quen sống hai người, nhưng dì cả lúc trước tìm đối tượng cho con, không phải cũng là vì tốt cho con sao?"
Đầu ngón tay thon dài của Lục Vô Túy thiếu kiên nhẫn gõ lên tay vịn ghế sô pha.
Giang Hoài nhìn trái nhìn phải, phát hiện có gì đó không đúng, liền vội vàng thu mình vào trong góc bắt đầu tàng hình.
Lục Vô Túy trong lúc vô tình thoáng nhìn, thiếu chút nữa lại tức cười.
Còn nói không phải giả ngu ngốc? Như thế nào trốn thông minh hơn bất kỳ ai khác?
Người phụ nữ vẫn còn huyên thuyên, như thể hiện sự yếu đuối, "Thật ra dì cũng không có ác ý gì đâu. Ta chân trước mới nói, chân sau con liền tìm người đính hôn. Dì nghĩ đi nghĩ lại thấy con.. hơi qua loa. "