Triệu Vũ là một thằng nhãi, cô bây giờ chỉ có mười lăm tuổi, cũng chỉ là một đứa trẻ!
“Triệu Vũ, những lời cậu vừa nói đã xâm phạm nghiêm trọng đến danh dự của tôi. Tôi cảnh cáo cậu, tốt hơn hết cậu nên dừng ngay hành vi xâm phạm quyền lợi của tôi. Nếu không, tôi có thể kiện cậu vì tội phỉ báng. Cho dù bây giờ cậu còn chưa thành niên, nhưng cậu đã đủ mười sáu tuổi rồi. Nhà nước quy định người đủ mười sáu tuổi phạm tội phải chịu trách nhiệm hình sự. Cậu chuẩn bị sẵn sàng để bị tôi kiện chưa?”
“Tôi, sao tôi lại phạm rội rồi?”
Triệu Vũ há hốc mồm, chẳng qua cô ta chỉ nói mấy lời nói thật, cùng lắm chỉ là nói xấu Kiều Nam, làm sao lại liên quan đến phạm tội rồi.
“Ngay cả việc mình phạm tội mà cậu còn không biết, còn có gan nói như vậy, không lẽ cậu cho rằng không cần chịu trách nhiệm về lời cậu từng nói chứ?” Kiều Nam trợn mắt: “Rảnh rỗi thì đọc sách chính trị nhiều vào, lớp tám rồi, không thể thiếu kiến thức về pháp luật. Hơn nữa, cậu cũng là học sinh cấp hai, đừng hành động như một kẻ mù pháp luật.”
Bị Kiều Nam hù dọa như vậy, Triệu Vũ thực sự sợ hãi, bắt đầu lật xem sách chính trị mới phát năm nay.
Quả nhiên, rất nhiều điều được nói trong sách chính trị thực sự đều là kiến thức pháp luật.
Cho dù bên trong không đề cập đến tội phỉ báng, nhưng nghĩ đến sáng vẻ lời nói chính xác của Kiều Nam, cô ta suy cho cùng không dám nói xấu Kiều Nam nữa.
Các bạn trong lớp đều có tai, nên nghe rất rõ cuộc tranh cãi giữa Kiều Nam và Triệu Vũ.
Vốn nghe nói 100 điểm môn tiếng Anh của Kiều Nam là do gian lận, mọi người cùng lắm là có chút không cam tâm mà thôi, dựa vào đâu mà điểm cao nhất của môn lại bị một người gian lận cướp mất.
Sự thù địch của mọi người đối với Kiều Nam không sâu sắc như Triệu Vũ.
Hơn nữa, điều này suy cho cùng chỉ là tin đồn, và kể từ ngày đầu tiên đồn đại, không phải tất cả mọi người đều tin lời đồn này 100%.
Không lâu sau, một cô gái ngồi vào bên cạnh Kiều Nam: “Kiều Nam, cậu có biết tại sao vừa rồi Kiều Vũ tại sao lại nói cậu như vậy không?”
“Tại sao?” Trước đây Triệu Vũ chỉ là châm chọc cô, hôm nay còn bịa đặt rồi.
“Có người đang đồn rằng cậu rất thân thiết với một đám côn đồ, những tên côn đồ đó học hành không tốt, tay chân không sạch sẽ, trước đây còn từng trèo vào trường chúng ta để trộm đồ. Vậy nên có người nói, điểm tiếng Anh của cậu sở dĩ tốt như vậy, là do những tên côn đồ đó đã lấy trộm đề thi trước cho cậunên cậu mới được điểm tuyệt đối.”
“…” Cô thân thiết với côn đồ khi nào?
“Loại lời nói nhảm này mà cũng có người tin, đúng là không thể tưởng tượng nổi.” Kiều Nam lắc đầu: “Không nói đến cái khác, nếu tôi thật sự có năng lực lấy được đề thi, văn và toán của tôi còn có thể 85 điểm sao? Môn Toán thì thôi, điểm bị trừ môn văn của tôi đều là học thuộc lòng…”
Nghe thấy Kiều Nam nói như vậy, các bạn trong lớp định thần lại.
Đúng vậy, trộm đã trộm rồi, sao lại chỉ trộm có một môn.
Bài thi môn văn của Kiều Nam, cô Lý rất tức giận, 14 điểm đều là nội dung phải học thuộc.
Cả lớp họ, ngoại trừ Kiều Nam được 0 điểm trong 14 điểm, kể cả các bạn có ngốc thế nào trong lớp cũng có thể kiếm được khoảng 7, 8 điểm.
Việc phải làm sau khi nhận được đề thi chính là tìm đáp án trước, sau đó học thuộc đáp án.
Với điểm số của Kiều Nam, thế nào cũng không có dính dáng gì đến việc gian lận.
“Đúng vậy, tôi không tin.” Cô gái đó nghe những lời của Kiều Nam, mặt hơi đỏ lên.
“Hahaha.” Kiều Nam chỉ đáp lại đối phương ba chữ, đối phương là có lòng tốt giải thích nghi hoặc cho mình, hay là đến dò la tin tức, là một người trưởng thành, Kiều Nam không bị mù.
Nếu đối phương thực sự không tin lời đồn đó thì cô ta đổ mặt cái gì.