Quân Hôn Mật Sủng: Chào Buổi Sáng Ông Xã

Chương 29.2: Mỗi người chăm sóc một người

Kiều Đống Lương từng bước ép sát, không chịu bỏ cuộc, Đinh Giai Di rất muốn nhăn mặt cau có, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Kiều Đống Lương, bà lại không thể tức giận, không tình nguyện nói: “Lúc tôi nấu cơm… dùng nhóm bếp rồi.”

Đúng, giấy khen của Kiều Nam gần như vừa mang về đến nhà đã bị Đinh Giai Di mang đi nhóm lửa.

Cho nên, sau khi Kiều Đống Lương tan làm về nhà, sao ông có thể nhìn thấy giấy khen của Kiều Nam chứ.

“Nhóm bếp?” Kiều Đống Lương cao giọng: “Sao bà không tự lấy bản thân ra nhóm bếp luôn đi? Không phải trong nhà còn củi rơm để nhóm bếp hay sao, bà lại nhất định lấy giấy khen của Nam Nam để nhóm bếp? Bà thử đi ra ngoài hỏi xem, có nhà nào mà cha mẹ lại lấy giấy khen của con cái để đi nhóm bếp không, bà cũng thật hào phóng mà.”

“Hào phóng cái gì chứ, chẳng phải chỉ là một tờ giấy sao, giữ nó lại thì có thể đẻ ra trứng hay vàng sao?!” Đinh Giai Di tức giận, tiền trong nhà đều là bà chi tiêu, vậy mà không thể dùng một tờ giấy ư.

Giữ lại mấy tờ giấy khen đó cũng chỉ chiếm diện tích thôi, đốt đi còn có chút công dụng.

“Được, bà được lắm, bà có thể, có đúng không?” Kiều Đống Lương lười cãi lại Đinh Giai Di, ông đã hỏi đến thành tích nên vợ ông không thể giấu diếm thành tích của con gái nhỏ được nữa.

Còn về chuyện giấy khen, giấy khen đều vị vợ ông đốt hết rồi, Nam Nam cũng dứt khoát khẳng định bản thân đã nhận thưởng.

Được lắm, xem ra mấy năm gần đây những chuyện mà ông bị vợ mình gạt không hề ít.

“Khi Tử Câm trở thành ủy viên văn nghệ, bà vui mừng đến mức một hai chờ tới cuối tuần để tẩm bổ cho Tử Câm. Còn Nam Nam đảm nhiệm chức lớp phó thì chẳng là gì cả, giấy khen cũng chỉ là đống nát vụn. Được thôi, bà thương Tử Câm còn tôi thương Nam Nam. Mỗi người chăm sóc một đứa, ai cũng không bị bỏ rơi.”

“Ông nói vậy là có ý gì?” Đinh Giai Di tức đến mức mặt đỏ bừng: “Tử Câm không phải con gái của ông sao, anh không thấy vậy là bất công sao?”

“Vậy Nam Nam không phải con gái của bà sao? Trong lòng bà chỉ có một mình Tử Câm. Tụi nó đều là con gái cưng của tôi, tôi sẽ không để đứa nào chịu thiệt. Có bà ở đây, tôi không lo Tử Câm sẽ chịu khổ hay tủi thân. Còn Nam Nam, có tôi ở đây, tôi sẽ không để con bé phải sống cuộc sống như trước kia.”

Lần này, Kiều Đống Lương kiên quyết đứng về phía con gái nhỏ.

Ông thật sự không biết con gái nhỏ lại xuất sắc như vậy.

Nghĩ đến những lời con gái nhỏ vừa nói, sau đó nhớ đến thành tích học tập của con gái nhỏ, Kiều Đống Lương lập tức có thể biết được tại sao con gái nhỏ chỉ là lớp phó mà không phải lớp trưởng.

Không phải con gái nhỏ của ông không đủ tư cách trở thành lớp trưởng, mà vì giáo viên sợ con gái ông mệt, phải quản lý quá nhiều việc sẽ rất vất vả, cho nên mới giao cho chức lớp phó.

Giáo viên trong trường vì con gái nhỏ là tốn nhiều tâm tư như vậy, điều này chứng minh con gái nhỏ được mọi người coi trọng, chứng minh con gái nhỏ có tiền đồ và được giáo viên yêu thích.

Đến cả các giáo viên trong trường cũng thích đứa bé này như vậy, nhưng ở nhà lại bị mẹ ruột bỏ bê đến tình cảnh này, ngoại trừ cười lạnh chế nhạo, Kiều Đống Lương không biết nói cái gì mới tốt.

Nghĩ đến nửa tháng trước vợ ông làm ầm ĩ, nhất định bắt con gái nhỏ thôi học đi làm kiếm tiền, Kiều Đống Lương lập tức toát mồ hôi lạnh.

Thật sự may mà Nam Nam kiên trì muốn đi học, ông cũng ủng hộ, nếu không chẳng phải họ đã làm chậm trễ sự phát triển của Nam Nam sao?

“Nam Nam, từ hôm nay trở đi, ở trường con có chuyện gì không cần nói với mẹ con nữa, mẹ con rất bận, không có thời gian để ý đến. Con cứ nói cho cha biết, cha giúp con cân nhắc.”

Đàn ông ra ngoài kiếm tiền, phụ nữ chăm sóc việc nhà, đây là chuyện không thể thực hiện được đối với gia đình họ.

May mà hiện tại ông đã biết mọi chuyện, nếu không ông thật sự không dám tưởng tượng đến dáng vẻ con gái nhỏ bị vợ ông kìm hãm sẽ như thế nào.

“Vâng.” Kiều Nam dùng sức cắn miếng thịt trong miệng. Miếng thịt hôm nay dường như đặc biệt thơm ngon.