Kiều Đống Lương nói xong, sắc mặt Đinh Giai Di cùng Kiều Tử Khâm đồng loạt thay đổi. Hiện giờ, hai mẹ con bà ta không có cách nào để ép Kiều Nam nghỉ học đi làm. Hơn thế nữa còn phải cho Kiều Nam đi học, bồi dưỡng nhiều hơn. Lấy cái gì mà bồi dưỡng chứ?
Bồi dưỡng cho Kiều Nam, Kiều Tử Khâm phải làm sao?
Một nhà bốn người, chỉ có mình Kiều Đống Lương có thể kiếm tiền, tiền tiết kiệm trong nhà đã bị Đinh Giai Di tiêu sạch không còn một đồng nào.
Một người kiếm, bốn người tiêu, trong đó có 2 người tiêu rất nhiều, Đinh Giai Di suy nghĩ tới đây thì trong lòng giống như có lửa đốt, cả đêm nghiến răng nghiến lợi, trong miệng còn nổi mụn.
Nỗi khổ trong lòng, Đinh Giai Di cũng không thể nào nói với Kiều Đống Lương, chỉ có thể âm thầm chịu đứng.
Buổi sáng hôm sau, nhìn miệng Đinh Giai Di sưng vù, Kiều Đống Lương chỉ cho rằng bà ta bị nóng trong, nhưng hai cô con gái thì hiểu rõ vì sao Đinh Giai Di bị như vậy.
Kiều Nam ốc không mang nổi mình ốc, huống chi bản thân cô luôn được coi là vật hy sinh, cho nên mặc kệ Đinh Giai Di hiện giờ lo lắng như thế nào, cô cũng chỉ có thể tỏ vẻ không giúp được gì.
Cho nên trước khai giảng một ngày, Kiều Nam lại tới nhà họ Địch ôn tập. Vì để tránh Đinh Giai Di, Kiều Nam dứt khoát không về nhà ăn cơm trưa, dùng 5 hào mua 1 cái bánh mì ngồi ăn.
Chờ đến tối, đến tầm giờ Kiều Đống Lương về nhà, Kiều Nam mới về.
Ôn tập được 2 ngày, Kiều Nam hiểu rõ trình độ của mình hiện giờ. Cô suy nghĩ một lát rồi tìm Kiều Đống Lương nói chuyện.
“Ba.”
“Có việc gì à? Vào trong rồi nói.”
Kiều Đống Lương chỉ cái ghế trong phòng, Kiều Nam ngồi xuống nói, “Ba, có một chuyện con muốn nói với ba một chút. Thái độ của mẹ con ba cũng biết, mùa hè này… Ba, sắp tới khai giảng, thành tích của con có khả năng không tốt như trước kia, có thể điểm số sẽ thấp hơn một chút. Ba, có thể đừng nhìn kết quả những ngày đầu này mà chờ kết quả cuối kỳ của con không?”
Kiều Nam thật sự lo lắng chỉ dựa vào kết quả học tập nửa năm đầu sẽ không có gì nổi trội, việc học hành sẽ bị mẹ lôi ra làm ầm ĩ lên, ba cô sẽ không cho cô đi học nữa.
Kiều Đống Lương suy nghĩ một lát rồi đáp, “Có thể. Nhưng Nam Nam, con phải nhớ kỹ, nếu con đã lập quân lệnh với ba, thì ba sẽ không để ý tới kết quả đầu năm học của con, nhưng cuối năm, ba hy vọng con sẽ dành cho ba một kết quả kiến ba hài lòng. Nếu không, ba cũng không còn cách nào nói chuyện với mẹ con.”
Dạy con, phải biết co biết duỗi, biết ép vừa phải. Không thể quản thật nghiêm nhưng cũng không thể buông quá lỏng.
Kỳ thi trung học của Kiều Tử Khâm không tốt khiến Kiều Đống Lương phải suy nghĩ lại. Ông ta cảm thấy, là do hai vợ chồng ông quá tin tưởng con gái lớn nên mới thả lỏng như vậy, khiến con gái lớn không có sự chuyên tâm học hành. Ông ta không muốn mắc sai lầm như vậy ở con gái thứ hai.
“Vâng.” Kiều Nam không biết về những suy nghĩ của Kiều Đống Lương nên nhớ kỹ những điều Kiều Đống Lương nói. Dù sao, bản thân cô cũng có nửa năm để nỗ lực học hành.
“Ba, con đi ôn tập.” Cơ hội này khó khăn lắm mới có được, Kiều Nam vô cùng quý trọng, lập tức trở về phòng xem sách.
“Mẹ.” Kiều Tử Khâm ở với Đinh Giai Di trong bếp, hai mắt lộ vẻ lo lắng.
“Haizzz…” Đinh Giai Di thở dài, “Con đừng lo, mẹ sẽ nghĩ cách. Ngày mai con nhóc chết tiệt kia sẽ bắt đầu đi học, nhưng mà năm học này đừng mong được học hết. Con học hết trung học còn có thể học cao lên nữa, con cũng phải có chút tiền để sinh hoạt. À, chuyện Kiều Nam có tiền, con có biết không?”
Vừa nghe thấy mẹ nói tiền tiết kiệm cho mình, trong lòng Kiều Tử Câm không vui nói, “Mỗi lần ba chỉ cho con cùng Nam Nam mấy hào, con cho rằng Kiều Nam cũng tiêu hết rồi, nào ngờ con bé còn tiết kiệm.”
“Sau này con để ý nó cho mẹ, đừng để con bé có tiền trong tay. Con xem đó, chuyện lần này, nếu con nhóc đó không có tiền, không mua được sách, kỳ thi trung học kết quả không tốt thì sẽ phải đi làm trong năm tới mà thôi.”