“Cái gì? 20 đồng. Nào có dùng hết nhiều như vậy?” Đinh Giai Di giống như bị cắt vào thịt. 20 đồng, một tháng tiền tiêu trong nhà. “Dù là sách bút vở của Tử Khâm cũng có nhiều như vậy, Nam Nam lấy dùng cũng được chứ sao?”
Kiều Đống Lương lại bị những lời nói của Đinh Giai Di chọc tức. Ông ta cười lạnh, “Với thái độ học tập này của Tử Câm mà tất cả đồ dùng đều mới, Nam Nam học hành tốt như vậy chỉ có thể dùng lại đồ thừa của Tử Khâm sao? Tôi nói lại một lần nữa, cho Nam Nam 20 đồng.”
“Cho con bé 20 đồng, tháng này chúng ta ăn cái gì, uống cái gì?!” Đinh Giai Di không muốn bỏ tiền ra.
“Mẹ.” Kiều Tử Khâm nhỏ giọng khuyên Đinh Giai Di một câu.
Cô ta cảm nhận được, Kiều Nam đặc biệt lợi hại, những ai dính tới Kiều Nam thì đặc biệt xui xẻo.
Nhìn dáng vẻ này của ba, cho dù mẹ có kiên cường chống lại thì cũng không thắng được, chuyện đi học của Kiều Nam là điều chắc chắn.
Nếu đây là kết quả không thể thay đổi, Kiều Tử Khâm cảm thấy, chi bằng mẹ cô cứ thống thống khoái khoái đồng ý, không chừng có thể khiến ba có ấn tượng tốt hơn một chút.
Đinh Giai Di gạt tay Kiều Tử Khâm ra, “Tử Khâm, mẹ biết con không muốn mẹ với ba con cãi nhau, nhưng chuyện này con đừng có nhúng vào.”
Nhìn ra được Đinh Giai Di không còn tiền trong tay, Kiều Đống Lương cũng không muốn hỏi xem tiền lương tháng này ông ta đưa cho bà đâu, Đinh Giai Di đã tiêu vào chuyện gì. “Không đủ, vậy bà ra ngân hàng rút 100 đồng về, vậy là đủ rồi.”
Nam Nam sắp khai giảng, Tử Khâm cũng sắp khai giảng rồi.
Tử Khâm tiếp tục đi học, khẳng định cũng cần tiền, bà Đinh không có khả năng bạc đãi Tử Khâm, nên số tiền này không nhiều.
Nhắc tới tiền tiết kiệm, ba người phụ nữ nhà họ Kiều đều trở nên yên tĩnh.
Kiều Nam thì không cần nói gì, mẹ cô lén rút hết tiền tiết kiệm như vậy, sớm muộn cũng bị phát hiện.
Đinh Giai Di cùng Kiều Tử Khâm thì chột dạ, không dám nói gì.
“Còn thất thần đứng đó làm gì? Mau lấy sổ tiết kiệm ra đây, ngày mai tôi ra ngân hàng rút 100 đồng cho bà.” Kiều Đống Lương đưa tay về phía Đinh Giai Di, đòi sổ tiết kiệm.
Đinh Giai Di sợ tới mức mặt trắng bệch, nói chuyện cũng lắp bắp, “Không… không phải chỉ 20 đồng thôi sao, đưa thì đưa, không cần đi rút ngân hàng.”
Vì để đánh lạc hướng không cho Kiều Đống Lương hỏi tới sổ tiết kiệm nữa, Đinh Giai Di lập tức đau lòng móc túi lấy ra 20 đồng vứt xuống đất.
Kiều Nam mặt cứng đờ, hít sâu một hơi, cắn răng không nói gì.
Đi học chắc chắn là điều cô muốn, có thể khiến mẹ cô bỏ tiền ra đúng là không dễ dàng, cô cần quý trọng cơ hội này.
Kiều Nam không ngừng an ủi bản thân như vậy, nhưng mà, người trưởng thành có sự tôn nghiêm của người trưởng thành, hai mắt cô đỏ lên, chậm chạp không muốn nhặt tiền lên.
Kiều Đống Lương nhấp nhấp miệng nói, “Bà Đinh, tuy rằng hiện giờ người ta không đánh vợ con, nhưng bà cũng không muốn tôi phải ra tay với bà, bà ném tiền vào đâu?!”
Đinh Giai Di tức giận vô cùng. Chẳng những bắt bà ta bỏ tiền ra, lại còn coi cái con bé Kiều Nam này giống như tổ tông mà dỗ dành, vì sao chứ?!
Không đợi Kiều Đống Lương nổi giận, Kiều Tử Khâm lập tức ngồi xổm xuống đất nhặt tiền lên còn thổi sạch, vuốt phẳng, xếp thành tập đặt vào tay Kiều Nam, “Nam Nam, em đừng hiểu lầm, chắc chắn mẹ cũng thương em, chỉ là gần đây mẹ không được nghỉ ngơi tốt nên mới không dễ chịu như vậy.”
Kiều Nam nào có dễ dỗ dành như trước, nếu mẹ cô vẫn giữ thái độ này thì sau này Kiều Nam cô nói gì trước mặt mẹ đều không dễ dàng.
Kiều Nam nắm chặt tiền trong tay, cúi đầu không nói gì.
“Nam Nam, đi nào, ba nấu mì trứng cho con ăn.” Kiều Đống Lương nhìn Đinh Giai Di một cái, từng này tuổi còn không hiểu chuyện bằng con gái.