Quân Hôn Mật Sủng: Chào Buổi Sáng Ông Xã

Chương 14.1 được đi học

Nhắc tới chuyện ăn, Kiều Đống Lương lại tức giận.

Đồ ăn ông ta gắp cho con gái út, vừa quay đầu bà ta đã bắt Nam Nam đặt lại trong đĩa. Kiều Đống Lương thật sự không thể hiểu, vì sao vợ ông ta lại làm như vậy.

Đinh Giai Di nghiến răng nhưng không dám phản bác lời Kiều Đống Lương.

Ngày đó cãi nhau, vào tới phòng đóng cửa lại, ánh mắt Kiều Đống Lương nhìn bà ta giống như muốn lột da bà ta ra vậy, Đinh Giai Di thật sự không quên ánh mắt đó.

Cái uy của Kiều Đống Lương còn đó, Đinh Giai Di cũng không dám phản bác.

“Ba.” Lúc trở về, Kiều Nam biết Kiều Đống Lương đã về nên lên tiếng gọi.

Kiều Đống Lương từ trong phòng đi ra cười nói, “Nam Nam, con về rồi đấy à, đi đâu chơi vậy? Thời tiết hiện giờ còn nóng, con vừa bệnh khỏi, giữ gìn sức khỏe, đừng phơi nắng, biết không?”

Kiều Nam chớp chớp mắt, nhìn về phía Đinh Giai Di, chỉ có mẹ cô mới có thể phá hỏng hình tượng của cô trong mắt ba, nói cô ra ngoài đi chơi.

Nhìn thấy ánh mắt Kiều Nam, Đinh Giai Di trừng mắt nhìn cô, ra ý cảnh cáo.

Bà ta lợi dụng mình đứng phía sau Kiều Đống Lương, Kiều Đống Lương sẽ không nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của bà ta với con gái nhỏ.

Kiều Đống Lương kéo Kiều Nam lại, sờ đầu cô thấy mát mới nói, “Nam Nam, tuy rằng thành tích của con không tốt bằng chị con, nhưng hôm sau khai giảng năm học mới rồi, hiện giờ rảnh rỗi con nên ôn tập lại chút kiến thức cũ, học tập chị gái con ở nhà xem sách.”

Kiều Nam trực tiếp lộ ra vẻ hoang đường cười nói, “Ba, mẹ đem toàn bộ sách cấp 2 của con với chị đi bán rồi, con muốn ôn tập thì dùng cái gì để ôn tập chứ? Con còn đang buồn sắp tới kiểm tra lại các nội dung của lớp 7, lớp 8, con phải làm sao? Hơn nữa, chị của con cũng không có sách, trong phòng chị không có sách đâu.”

“Bán?” Kiều Đống Lương sửng sốt, còn không tin nổi, quay người lại nhìn vợ, “Sách lớp 7 lớp 8 của Nam Nam, bà để ở chỗ nào? Nam Nam sẽ tự bảo quản sách của mình, bà lại giúp Nam Nam dọn đi như thế, hại Nam Nam cho rằng bà đem sách của con bé đi bán. Mau, mau lấy sách ra đây.”

Kiều Đống Lương thật sự không muốn tin vợ có thể làm ra một chuyện tuyệt tình như vậy, cũng thật sự không muốn tin mối quan hệ giữa bà ta với con gái lại tới mức như vậy.

Con gái lớn năm nay vào cấp 3, vợ ông ta đối thật tốt với con gái lớn, còn lo lắng sách vở cho con gái thật nhiều, còn lấy cả sách lớp 7 lớp 8 của con gái thứ 2 cho con gái lớn học tập.

Đến phiên con gái thứ chuẩn bị thi trung học, vợ ông ta đem toàn bộ sách bán đi, cái này gọi là gì?

Đinh Giai Di mắt thoắt xanh thoắt tím, nếu không phải có ông Kiều ở đây, bà ta thật sự muốn đánh chết cái đứa con gái không biết phải trái này mà.

“Thất thần làm gì, còn không mau đi lấy sách trả cho Nam Nam!”

“Còn cái gì mà còn. Sách con bé học không phải tiền của tôi bỏ ra sao?” Nhà này một gạch một ngói, có cái nào thuộc về Kiều Nam?

Kiều Đống Lương hít một hơi, “Bà nộp học phí cho con bé, mua sách cho con bé? Tiền bà kiếm ra sao? Bớt nói nhảm đi. Sách đâu?”

“Đúng rồi, tôi cực cực khổ khổ ở nhà thay ông lo liệu hết thảy mọi việc, bận rộn trong ngoài, ông hiện giờ lại còn nói với tôi tiền do ông kiếm ra, tôi không kiếm được đồng nào. Ông Kiều, lời này của ông đúng là không có lương tâm mà. Tôi không phải là vì cái nhà này mà lo liệu mà tính toán sao?”

Đinh Giai Di vừa nói vừa gào, khóc nháo kể lể.

“Đừng có lảng sang chuyện khác. Sách của Nam Nam đâu?”

Bị Kiều Đống Lương giận dữ hét lên, Đinh Giai Di mới ngừng khóc, sau đó lại không nén được mà rống lên, “Không còn, không còn cái gì hết. Tử Khâm đã tốt nghiệp, số sách đó để lại cũng vô dụng tôi bán hết rồi, kiếm được một ít tiền. Vì không để ý nên sách của Nam Nam cũng bán hết rồi.”