Quân Hôn Mật Sủng: Chào Buổi Sáng Ông Xã

Chương 06.2: Không tốt

Edit: Moon

Kiều Nam nhớ rõ, khi cô đang đi học từ tiết thứ hai, bụng liền sôi ùng ục, giống như tiếng sấm vang.

Kiếp trước, sở dĩ cô bị mẹ dụ dỗ bỏ học đi làm công, cũng là vì cô muốn kiếm tiền, mặc dù không nhiều, cô cũng có thể làm cho mình ba bữa ăn no đúng không?

Không quản tình trạng quẫn bách của hai cha con, nữ bác sĩ vô cùng trách nhiệm nói: "Cũng không cần tẩm bổ nhiều, lúc nào cũng phải chuẩn bị một chút thịt. Đứa nhỏ này đang trong thời kỳ phát triển, ăn không no, không có thịt cá, nhà các anh trọng nam khinh nữ à?"

"Không có, nhà tôi có hai cô con gái!" Kiều Đống Lương lắc đầu, trọng nam khinh nữ chỗ nào, con gái đều đối tốt như nhau.

Ngay lúc này, từ bụng Kiều Nam truyền đến tiếng lọc cọc vô cùng lớn.

Nghe thấy tiếng vang này, nữ bác sĩ liền biết, đứa nhỏ này đã đói từ lâu: "Hôm nay đã ăn cơm chưa?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Nam rủ xuống, cả người ỉu xìu.

Nữ bác sĩ tức giận: "Các anh làm cha mẹ kiểu gì, con ốm, mà cũng không cho ăn cơm? !"

Kiều Nam hữu khí vô lực, giọng nói nhỏ như thế muỗi kêu: "Bác sĩ, đừng trách cha cháu, cha cháu phải đi làm, ông ấy không biết."

"Cha cháu không biết, vậy mẹ cháu đâu, mẹ cháu cũng mặc kệ?"

Mỗi lần hỏi đến mẹ, Kiều Nam liền bắt đầu giả câm.

Lúc này Kiều Đống Lương còn có cái gì không hiểu, sống tới ngày hôm nay, Kiều Đống Lương đây là lần đầu tiên cảm thấy không còn mặt mũi nào, hận không thể đào một cái hố, để mình có thể chui vào.

Con gái nhỏ bị bệnh hết thuốc uống không nói, ngay cả cơm cũng không được ăn?

Cái này. . .

Kiều Đống Lương khẽ xoa mặt: "Bác sĩ, đứa nhỏ còn đang sốt, chi bằng truyền nước trước đi, bây giờ tôi đi mua chút gì ăn cho nó được không?"

"Chờ chút, đói lâu như vậy, đừng ăn quá no." Bác sĩ kê đơn thuốc, nhịn không được nói thêm.

Đầu Kiều Nam vẫn còn choáng váng, được truyền nước, một lát sau liền ngửi thấy mùi thơm của cháo.

Kiều Đống Lương chạy tới lui mồ hôi nhễ nhại: "Bát này là mượn được ở tiệm cơm bên cạnh, con ăn đi, xong cha đi trả lại."

"Vâng." Kiều Nam nói xong, sau đó cực kỳ từ tốn ăn từng ngụm cháo.

Nhìn thấy con gái nhỏ yên lặng ăn cháo, lại nghĩ tới lời bác sĩ nói, trong lòng Kiều Đống Lương cảm thấy vô cùng khó chịu: "Nam Nam, có phải con ăn không ngon miệng không?"

Tay Kiều Nam đang xúc cháo dừng lại: "Khẩu vị con rất tốt, thế nhưng mẹ không cho con ăn nhiều, nói trong nhà không còn nhiều gạo, hơn nữa con gái gầy cũng tốt."

Cha cô không tin, mẹ của cô sẽ bỏ đói cô, khiến cô đói đến suy dinh dưỡng, cho nên ông ấy đang kiếm cớ giải vây cho mẹ cô?

Hốc mắt của Kiều Đống Lương đỏ lên " Con thích ăn thịt sao?"

"Thích ăn." Kiều Nam vẫn trả lời: "Chỉ có điều mẹ nói, cha mỗi ngày phải làm việc vất vả, cho nên phải ăn nhiều một chút. Chị phải đi học, vận động trí óc nhiều nên phải ăn nhiều một chút. Mẹ vì cái nhà này mà lao tâm lao lực, nên ăn nhiều một chút."

Về phần cô, người không có chút cống hiến nào, là một người ăn không ngồi rồi, không có tư cách đυ.ng đến thịt.

"..."

Kiều Đống Lương hít sâu một hơi, có chút không dám tin đây là lời nói của vợ nói với con gái nhỏ: "Trước kia lúc ở nhà, mỗi lần trong nhà có thịt cá, cha thấy mẹ con đều gắp cho con một chút."

Không nhiều, nhưng chắc chắn là có.

Kiều Nam không nói lời nào, ăn hết báo cháo sau đó mới nói: "Mẹ nói, bà ấy có mặt mũi gắp cho con, thì con cũng không có mặt mũi ăn. Cho nên mỗi lần mẹ gắp cho con, đều ám chỉ con vào bếp, trả thịt lại."