Không quan tâm tới Đinh Giai Di, Kiều Nam tự mình đi tìm thuốc, đời trước cô cũng là bởi vì không kịp thời uống thuốc hạ sốt, sốt quá cao, đưa đến bệnh viện muộn, thiếu chút nữa đã biến thành viêm màng não.
Cũng bởi như thế, vì bệnh của cô, mà trong nhà nhiều thêm một khoản chi tiêu ngoài định mức, làm hại cô tin lời mẹ của cô, thật sự cho rằng tiền trong nhà đều vì chữa bệnh cho cô mà tiêu hết, cô mới không còn mặt mũi nào tiếp tục đi học, cuối cùng lựa chọn bỏ học đi làm để nuôi Kiều Tử Khâm.
"Cái con nhóc chết tiệt kia, xoay loạn cái gì?!" Hành động tìm thuốc của Kiều Nam đã chọc giận Đinh Giai Di, tay trái Đinh Giai Di túm tóc Kiều Nam lại, kéo về phía sau, tay phải thì quăng thẳng một cái bạt tai vào mặt Kiều Nam.
"Bốp" một tiếng, tiếng vang đến kinh người.
Chịu một cái tát này, lỗ tai Kiều Nam lập tức vang lên những tiếng "Ong ong", mặt không bị thương, nhưng mũi lại vô cùng đau rát, máu mũi chẳng khác nào vòi nước, lập tức tuôn ra, nhuộm đỏ cổ áo của Kiều Nam trong chớp mắt.
"Bệnh thì trở về phòng nằm đàng hoàng cho tao, còn muốn quậy phá cái gì!" Đinh Giai Di biết chính xác Kiều Nam không có sức lực, muốn kéo Kiều Nam trở về phòng, để Kiều Nam ngủ tiếp, chính là không muốn cho Kiều Nam thuốc uống.
Nếu con nhóc chết tiệt kia khỏi bệnh rồi, khẳng định sẽ đi học lãng phí tiền trong nhà.
Đinh Giai Di chính là muốn Kiều Nam bệnh không dậy nổi, chờ qua khai giảng một tháng mới có thể xuống giường thì càng tốt.
Muốn uống thuốc? Cửa cũng không có đâu!
Lúc này Kiều Nam nhìn thấu ý đồ của Đinh Giai Di, làm sao chịu nghe lời nữa, lao đầu húc 0về hướng Đinh Giai Di.
Một cú húc này không đau, nhưng quá mức bất ngờ, khiến cho Đinh Giai Di giật nảy mình buông lỏng bàn tay đang nắm tóc của Kiều Nam, Kiều Nam thừa cơ liền chạy ra ngoài.
"Con nhóc chết tiệt kia!" Chậm một bước Đinh Giai Di dậm chân mấy cái: "Có gan, thì cả đời này mày đừng trở về nữa!"
Lần đầu nhìn thấy Kiều Nam phản kháng, Kiều Tử Khâm giật mình kêu lên: "Mẹ, Nam Nam bị sao thế?" Trước kia không phải đều là mẹ nói cái gì, Nam Nam liền nghe cái đó sao?
"Mặc kệ nó." Vỗ vỗ bàn tay lớn của con gái, Đinh Giai Di cũng không thèm để ý: "Nó còn đang phát sốt, không ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt còn chạy ra ngoài, có lòng muốn chết mà."
Đầu sốt nóng vô cùng, Kiều Nam một lòng chỉ muốn chạy ra ngoài, thế nhưng sau khi ra ngoài phải làm thế nào thì lại hoàn toàn không nghĩ tới.
"Bụp" một tiếng, Kiều Nam cảm giác được mình đυ.ng vào người nào đó, vốn dĩ máu còn chưa ngừng chảy trên mũi giờ lại càng cảm giác khó chịu hơn, nước mắt cũng chảy xuống theo.
"Coi chừng." Giọng nói khàn khàn của người đàn ông, trong tiết trời tháng sáu lại vẫn lộ ra một loại lạnh lẽo, rơi vào trong tai Kiều Nam, sau lưng cô cũng xuất hiện một cánh tay cứng rắn như sắt đỡ lấy.
Sau khi Kiều Nam đứng vững vàng, lại lắc lắc đầu ba lần, đầu óc mới tỉnh táo hơn một chút, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một đôi con ngươi lạnh lẽo như lưỡi đao.
"Em đang bị sốt?" Tiếp xúc đến nhiệt độ cơ thể không hề bình thường của Kiều Nam, người đàn ông nhíu nhíu mày, lại nhìn thấy trên cổ áo của Kiều Nam máu mũi đang chảy đỏ rừng rực, đôi môi mỏng của anh mím lại thành một đường thẳng: "Đi theo anh."
Kiều Nam cứ như vậy mơ hồ theo sát người đàn ông này, mãi đến khi đặt mông ngồi lên ghế sa lon mềm mại mới hồi phục lại tinh thần.
"Thuốc hạ sốt." Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền đến, một tay đưa thuốc, tay kia thì cầm cái chén.
Nghĩ đến tình huống của mình, Kiều Nam cũng không tiếp tục nhiều lời, lấy thuốc từ trong tay người đàn ông, uống vào, lúc này mới ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ dáng vẻ của anh.
Người đàn ông có vóc người rất đẹp, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hàng lông mày đen đậm lộ ra một loại khí thế nghiêm nghị chính trực, chiếc mũi thẳng rất cao, trong mắt mang theo vẻ nghiêm nghị áp bức dễ dàng khiến cho người khác sợ hãi mà lui. Đôi môi mỏng đẹp mắt không biết bởi vì cái gì không vui mà hơi mím lại, Kiều Nam nhìn thấy thì nhịn không mà cảm thấy lo sợ.