Nam Phụ

Chương 10: Đóa hướng dương cúi đầu trước mặt trời

“Tiểu Dã, chuyện lần trước chị nói với em, suy nghĩ đến đâu rồi? Thực ra em cũng đang học năm cuối, sau này ra ngoài thì vẫn phải tìm nơi thực tập—— cái khác thì không nói nhưng chị dám bảo đảm, đãi ngộ ở chỗ chị không hề tệ hơn bất cứ nơi nào khác.”

“Đàn chị, điều này đương nhiên là em biết.” Lê Giang Dã vốn đang chống tay xuống đất, lúc này nửa người trên cũng nằm rạp xuống.

Nghe tiếng Nhậm Nhứ Nhứ đi tới, cậu lập tức ngẩng mặt lên nói chuyện với cô, trên sống mũi thẳng tắp đang chảy xuống hai giọt mồ hôi.

Mỗi lần hoàn thành bài tập riêng cho cá nhân trong trung tâm của Nhậm Nhứ Nhứ, cậu đều có thói quen giãn cơ, đôi lúc còn múa một đoạn khi có tâm trạng.

Động tác xoạc chân của Lê Giang Dã thật sự rất đẹp.

Dù có xem bao nhiêu lần đi chăng nữa, Nhậm Nhứ Nhữ vẫn sẽ thấy ngưỡng mộ trong lòng

Lưng cậu dựa vào tường, đôi chân mảnh khảnh duỗi lên cao thành một đường thẳng tắp, vòng eo vừa thon vừa phẳng.

Thực ra rất ít người, có thể duy trì được dáng vẻ non nớt mềm mại sau khi trưởng thành trong một khoảng thời gian dài như vậy, đó là một cảm giác uyển chuyển nhẹ nhàng mà không phí tẹo sức lực nào.

“Nhưng mà em vẫn không đồng ý.” Nhậm Nhứ Nhứ định hút thuốc, nhưng nhớ ra mình còn đang ở trong phòng tập múa, cô có chút bực bội khẽ hất tóc mình.

“Đàn chị, không phải là em đang nghĩ đến chuyện đãi ngộ gì đâu.” Lê Giang Dã nghĩ một hồi, lát sau mới nhẹ nhàng nói: “Em chỉ sợ bản thân không đảm nhận nổi thôi. Em thích nhảy múa, dạy riêng cho người ta thì còn được vì em thích trao đổi với khách hàng, nhưng nếu như trở thành người phụ trách chính thì lại cảm thấy hình như chị đánh giá em quá cao rồi, em không có năng lực quản lý. Hơn nữa… hơn nữa, anh Lãng đã mua nhà ở đây, bọn em còn mới nuôi một chú chó Alaska, thế nên em cảm thấy mình không thể đến thành phố S được.”

“… Xì!” Nhậm Nhứ Nhứ lúc đầu rất nghiêm túc lắng nghe, nhưng sau khi nghe xong lại không khỏi hừ một tiếng: “Chị thấy em nói nhiều như vậy, nhưng câu cuối mới là lý do thật sự.”

Lê Giang Dã không phản bác, chỉ là ngượng ngùng cười với cô ấy: “Đàn chị, em hết cách rồi!”

Lúc cậu nói ra những lời này, mặc dù giọng điệu nghe có vẻ bất đắc dĩ, nhưng mày mắt cong cong như lại ẩn chứa một tia hạnh phúc cùng khát khao.

Nhậm Nhứ Nhứ biết rằng những chuyện khác thì dễ nói, nhưng chỉ cần nhắc đến Tạ Lãng lại rất khó thương lượng.

Cô sảng khoái nhún vai một cái, dứt khoát nói: “Được rồi, nghe theo em vậy. Nhưng mà Tiểu Dã này, chị vẫn phải nói rõ với em, không phải là chị đánh giá em quá cao, cũng không phải vì hai chúng ta thân quen với nhau nên mới tìm đến em. Chị là người làm ăn, giữa công việc và sự yêu thích đều vô cùng rạch ròi, đánh giá cao em là vì em có năng lực đó. Em vừa nói cái gì, “khách hàng” đúng không, cái này thì đúng rồi, đối với những học viên yêu cầu được dạy riêng, nếu như xem khách hàng chỉ hoàn toàn là học viên thì mọi thứ đều đảo lộn. Khách hàng là khách hàng, dịch vụ là dịch vụ, các cái khác thì có thể từ từ học, nhưng mà có ý thức về mặt dịch vụ thực sự lại rất hiếm. Chị cũng là người học múa, còn quen biết với rất nhiều vũ công, nhưng ở chỗ chị em là người duy nhất được tất cả các khách hàng đánh giá cao nhất Tiểu Dã, cái này là tài năng thiên bẩm đó, em biết chưa?”

Khi nói đến điều này, cô ấy dường như cảm thấy cần phải nói gì thêm, vì vậy lại tiếp tục: “Đừng nghĩ rằng chị nói chuyện quá thẳng thắn, như thể không coi trọng phẩm chất chuyên môn của em, hoặc là đặt em ở vị trí quá thấp. Nhưng thực tế chính là như vậy, tính phí cao như thế thì bất kể làm ngành nghề nào, cũng phải tỏ rõ thái độ phục vụ của mình thì mới có thể kiếm được tiền.”

“Đàn chị, em hiểu. Không sao đâu, em không cảm thấy làm ngành dịch vụ có gì không tốt cả.”

Lê Giang Dã mỉm cười, cậu từ dưới sàn tập đứng dậy, sau đó đi tới trước mặt Nhậm Nhứ Nhứ, hơi khom người xuống và đưa tay ra: “Phải học hoa hướng dương, những đóa hoa cúi đầu trước mặt trời.”

“Gì cơ?”

Nhậm Nhứ Nhứ sững người một lúc.

“Đây là một câu thoại trong 《Cuộc sống tươi đẹp》, trong đó còn có một câu nữa em cũng rất thích: Phục vụ là nghệ thuật hoàn thiện bản thân, Chúa phục vụ con người, nhưng Chúa không phải là tôi tớ.” Nụ cười của Lê Giang Dã thật dịu dàng, cậu vẫn giữ nguyên cử chỉ của lời mời đó: “Đến đây nào, chị——”

Nhậm Nhứ Nhứ lắc đầu, nhưng vẫn mỉm cười.

Đó là một nụ cười đong đầy vẻ tiếc nuối, cô ấy thường có thể hiểu được rõ ràng như vậy đấy——

Nhậm Nhứ Nhứ nhớ lại hai năm trước mình có một số vấn đề về tình cảm, mà loại thuốc cô ấy uống lại khiến bản thân tăng cân, đó là thời điểm cô ấy suy sụp nhất.

Các vũ công ba lê không thể không quan tâm đến vấn đề cân nặng của mình, bởi vì khi vũ công nam không thể dễ dàng nâng cô ấy lên thì độ khó của màn múa cũng sẽ tăng lên, bước nhảy cũng vậy, tính cách có tốt thế nào thì những lúc mệt mỏi cũng không tránh được những lời phàn nàn, những người khác cũng không thể tưởng tượng được nỗi đau và áp lực khi bị vũ công nam múa cùng than thở chuyện bản thân béo lên.

Mà Lê Giang Dã sinh ra với một thân hình mảnh mai đẹp đẽ, nhưng cơ bắp của cậu lại không phát triển lắm, với tư cách là một nam vũ công ba lê đây thực sự là một thiếu sót rất lớn, cũng chính vì điều này mà cậu không được làm vũ công chính trong rất nhiều năm.

Nhưng cũng trong khoảng thời gian đó, Lê Giang Dã là cái người duy nhất nửa đêm cùng cô làm quen với những bước nhảy, cậu cũng là người duy nhất không phải bạn múa chính của cô, nhưng vẫn nâng cô lên hết lần này đến lần khác không biết mệt mỏi.

“Đàn chị, chị múa đẹp quá!”

Đó là điều cậu thường xuyên nói nhất trong khoảng thời gian ấy.

Thế nên không ngạc nhiên lắm khi có rất nhiều khách hàng yêu thích Lê Giang Dã.

Bởi vì cậu làm cho mọi người cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.

Đó không chỉ là niềm vui hời hợt bên ngoài, đó cũng không phải chỉ là mục đích phục vụ ban đầu, ở cùng cậu là một cảm giác được tận hưởng một cách sâu sắc hơn, tốt đẹp hơn và an toàn hơn.

Nhậm Nhứ Nhứ tùy ý buộc lại mái tóc dài của mình, sau đó rất tự nhiên nắm lấy tay Lê Giang Dã, hai người cùng chìm đắm trong điệu múa như thể bọn họ đã cùng nhau tập luyện vô số lần.

“Đàn chị, thật ra em rất hâm mộ chị.”

Điệu múa dần chậm lại, khi Nhậm Nhứ Nhứ xoay người, Lê Giang Dã bỗng nhiên nói: “Chị thật sự rất biết làm ăn, rất biết cách kiếm tiền, em khen chị là thật lòng đó!”

“Em không hiểu đâu.” Nhậm Nhứ Nhứ nhảy múa đến mồ hôi nhễ nhại nhưng nhìn cô nàng vẫn rất có khí thế: “Em phải thích tiền nhiều đến mức mà cái cảm giác đó như ngấm sâu và xương thịt, mới có thể kiếm được tiền, hiểu chưa?”

Cô ấy được Lê Giang Dã nhấc bổng lên cao tựa như một con thiên nga bay lên bầu trời, hai cánh tay dang rộng thẳng tắp, để lộ hình xăm trên người là bốn từ tiếng Anh ngắn gọn:

Be Rich,Be Free.

Lê Giang Dã nhìn hình xăm ấy đến mê mẩn.

Một lúc sau, cậu cười nói: “Hiểu rồi, phải thích đến mức như em thích anh Lãng ấy!”



Tạ Lãng đến nhà hàng Nhật để đón Lê Giang Dã là vào lúc mười giờ tối.

Thực ra chọn khoảng thời gian đó cũng rất tinh tế, sẽ đúng lúc Lê Giang Dã và Nhậm Nhứ Nhứ gần như sắp dùng bữa xong, rõ ràng là anh không hề có ý định ăn cùng hai người họ.

Nhậm Nhứ Nhứ và Tạ Lãng vô tình gặp nhau tại quầy lễ tân.

Ánh đèn trong nhà hàng Nhật vốn khá mờ mịt, mà Tạ Lãng vẫn theo thói quen đứng trong bóng tối, dáng người cao lớn, tư thế thẳng tắp đến kinh ngạc, nhìn từ xa đã có vẻ uy nghiêm đáng sợ.

Mỗi lần nhìn thấy Tạ Lãng, Nhậm Nhứ Nhứ đều cảm thấy anh ấy thực sự là một người rất lạnh lùng.

Thấy cô ấy không lên tiếng trước, Tạ Lãng khẽ gật đầu.

Biểu hiện của anh rất lịch sự, nhưng có một sự quan sát tinh tế và cẩn thận trong đôi mắt đen hẹp dài kia.

Nếu mà để Nhậm Nhứ Nhứ nói thì cô luôn cảm thấy rằng đôi mắt của Tạ Lãng, khiến mình nhớ tới những chú chó cảnh sát mà bản thân nhìn thấy trong khu vực quân sự cảnh giác, đề phòng, nhưng kiềm chế và đầy kỷ luật.

Nhưng anh ta đề phòng cô cái gì nhỉ?

Nhậm Nhứ Nhứ thấy hơi buồn cười, rõ ràng cô và Lê Giang Dã là những người có thể nói chuyện về đàn ông với nhau, chứ có phải là người có thể ngủ với Lê Giang Dã đâu.

“Anh Lãng!”

Lê Giang Dã lúc này cũng vừa từ phòng riêng đi ra, cậu bước tới từ phía sau lưng Nhậm Nhứ Nhứ, vừa đi vừa khoác áo cho mình: “Anh đến rồi à? Không phải vừa rồi anh mới gửi tin nhắn là không ăn sao?”

“Ừ, đến đón em thôi.”

Tạ Lãng gần như ngay lập tức rời mắt khỏi khuôn mặt của Nhậm Nhứ Nhứ, anh nhìn Lê Giang Dã, sau đó theo thói quen cúi đầu xuống, giống như đang chiều chuộng cậu bé thấp hơn anh một chút, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay sao không gọi sashimi?”

Lúc anh hỏi câu này có hơi đột ngột, nhưng người phục vụ vừa cúi xuống đưa thẻ tín dụng và hóa đơn lại cho anh, thế nên mọi chuyện ngay lập tức rõ ràng.

Nhậm Nhứ Nhứ hít một hơi thật sâu

Quả nhiên, Tạ Lãng cố tình đến để thanh toán.

“Bởi vì hôm nay em không được ăn.”

Lê Giang Dã ngẩng đầu nhìn Tạ Lãng, dường như có chuyện gì muốn nói cho nên vẻ mặt trở nên tinh ranh hơn, cũng chẳng ngại ngùng Nhậm Nhứ Nhứ đang ở đây, chẳng qua là không tiện nắm tay Tạ Lãng nên chỉ có thể xích lại gần và nói: “Anh Lãng, chúng ta đưa đàn chị về trước đã nhé, lúc nãy chị ấy mới uống chút rượu nên không thể lái xe được.”

“Được.”

Tạ Lãng vừa đồng ý, Nhậm Nhứ Nhứ đã lập tức xua tay, lên tiếng: “Không cần không cần đâu, em đã gọi bạn đến đón rồi! Đi thôi, ai về nhà nấy, cũng không còn sớm nữa——”

Cô ấy vừa dứt lời đã mỉm cười và nháy mắt với cậu.

“Được rồi, thế chị về đến nhà thì nhắn tin ngay cho em nhé!” Lê Giang Dã gật đầu nói.

Tâm trạng của cậu dường như cũng rất tốt, còn mỉm cười suốt dọc đường đi, khi chờ đèn đỏ thì nắm lấy tay Tạ Lãng đến lúc đèn xanh mới buông ra.

Tạ Lãng cứ để mặc cậu, nhưng khi trở lại khu chung cư Trạm Giang, cho tới lúc chỉ còn hai người họ trong thang máy, anh bất chợt hỏi: “Hôm nay sao em không thể ăn sashimi? Bị đau bụng à?”

Anh vẫn đang suy nghĩ về điều này.

Lê Giang Dã không khỏi bật cười, cậu cố ý không trả lời Tạ Lãng, thang máy vừa mở cửa đã vui vẻ chạy ra ngoài.

Lúc mở cửa, Lê Gia Minh bị nhốt ở nhà cả ngày hớn hở lao vυ't ra ban công.

“Cục cưng, chờ đã nào!”

Lê Giang Dã hướng về phía ban công nói lớn lên, cậu cởϊ áσ khoác tùy tiện ném lên cây treo quần áo, sau đó quay lại đối mặt với Tạ Lãng.

“Anh Lãng, cơm thì anh không ăn nhưng lúc tính tiền lại đọc hóa đơn rất kỹ nhỉ.”

Cậu rõ ràng là không uống rượu, nhưng lúc nói lời này, giọng điệu so với bình thường lại kéo dài hơn một chút, thanh âm mềm mại lưu luyến, lại còn nghiêng nghiêng đầu vừa nghịch ngợm vừa mê hoặc.

Tạ Lãng vô cùng cảnh giác, duy trì im lặng.

Thực ra cũng không phải cố ý giúp Lê Giang Dã thanh toán hóa đơn kia.

Chẳng qua Nhậm Nhứ Nhứ là con gái nên anh đoán Lê Giang Dã sẽ mời cô ấy, cho nên buổi tối đã nghĩ một lúc, vẫn là quyết định tranh thủ thời gian lái xe đến đó.

“Anh Lãng…”

Lê Giang Dã phá vỡ sự im lặng.

Cậu tiến lên một bước, chắn lối vào của Tạ Lãng, sau đó kéo khóa quần jean của mình xuống rồi cởi ra cùng với cả qυầи ɭóŧ.

Thắt lưng kim loại rơi “cạch” một tiếng xuống sàn nhà, Lê Giang Dã vừa giẫm lên quần jean vừa nhìn Tạ Lãng.

Trên người cậu chỉ còn mỗi chiếc áo thun trắng, vạt áo mềm mại che đi cặp mông đầy đặn nhất, nhưng phía trước lại lặng lẽ ẩn hiện trong cái bóng của hai người.

“Bởi vì thợ xăm nói mấy ngày này em phải chú ý đến chuyện ăn uống.”

Lê Giang Dã ngẩng đầu lên, cuối cùng cậu cũng trả lời câu hỏi kia, ánh mắt mờ mịt như bị một tầng sương mù bao phủ.

Cậu nhẹ nhàng vén vạt áo thun rộng của mình lên tựa như vén một lớp sương mù, phong cảnh kiều diễm và bí mật trên người cũng lộ ra, nhưng cậu cũng không cúi xuống nhìn.

Cậu cứ như vậy, mơ màng nhìn về phía Tạ Lãng, dụ dỗ anh

Cuối cùng, Tạ Lãng cũng cúi đầu nhìn.

Làn da của Lê Giang Dã trắng như ánh trăng, cái bụng phẳng lì bởi quanh năm luyện múa.

Mà ở dưới bụng dưới của cậu, khu vực bí ẩn nối liền với xương mu mà anh đã vuốt ve không biết bao nhiêu lần, bỗng xuất hiện một hình xăm nhỏ màu đen hình đầu sói.

Nói là sói, nhưng hàm trên rộng trông còn trung thành hơn cả sói.

Hô hấp của Tạ Lãng chợt ngừng lại trong tích tắc.

Mà Lê Giang Dã lại cảm nhận được ánh mắt của anh dường như có gì đó là bản năng đang trỗi dậy, ánh mắt nóng như lửa đốt nhìn xuống phần bụng dưới của cậu——

Rất ít người chọn xăm ở đây vì nơi này rất nhạy cảm, rất mỏng manh và rất đau.

Cho đến tận bây giờ, cảm giác đau đớn ấy dường như vẫn còn lưu lại trên người, cậu nắm vạt áo của mình, thấp thỏm nghĩ về điều đó, cho đến khi toàn thân chợt rùng mình.

“Em nghe nói, tổ tiên của Lê Giang Minh thực ra là loài sói.”

Lê Giang Dã ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh trăng, thì thầm: “Em vẫn thường nói muốn xăm một chữ Lãng ở chỗ này, nhưng mà… làm như thế thì thẳng thắn và ngốc nghếch quá! Bây giờ thì tốt rồi, tất cả đều giống như là duyên phận ấy. Em đã 21 tuổi, đã là một người trưởng thành nên cũng thật sự muốn tặng cho bản thân một món quà. Anh Lãng, người khác sẽ không hiểu được, nhưng chỉ có anh biết rằng hình xăm này không phải là Lê Gia Minh mà là anh, em muốn anh mãi mãi ở trên cơ thể em, giống như anh luôn ở trong trái tim em vậy.”

Đàn chị nói: Thích thì phải thích đến tận xương tủy.

Cậu hiểu.

Cậu thực sự thích Tạ Lãng nhiều như vậy đó.

Bởi vì điều này, cậu không thể chỉ chờ đợi vu vơ được nữa.

Tạ Lãng đã tặng Lê Gia Minh cho cậu, cũng cho cậu lời hứa sẽ không rời xa.

Lúc này đây, cậu mới có đủ dũng cảm để tuyên chiến——

Người thợ xăm nói với Lê Giang Dã rằng, ở phía Nam sa mạc Sahara cổ đại, các chiến binh của các bộ lạc bản địa sẽ sơn màu lên toàn bộ cơ thể mình trước khi ra trận, bởi nó tượng trưng cho niềm tin, sức mạnh và lòng dũng cảm.

Đó cũng là lý do để cậu có hình xăm này.

Một khi Lê Diễn Thành trở lại, cậu sẽ không còn lối thoát, trong thế giới tình cảm, có lẽ hầu hết các cuộc chiến đều không có thuốc súng, nhưng cũng không kém phần tàn khốc so với chiến trường một chút nào.

Mà cậu cũng không muốn tiếp tục đóng vai nam phụ đó nữa.



Lời tác giả: Thực ra Tiểu Dã tấn công rất mãnh liệt đó nhé!

Gợi ý pass chương sau: Giống chó nhân vật Tạ Lãng tặng cho Lê Giang Dã, viết liền không dấu, không viết hoa bao gồm 6 chữ cái.