Tựa như một đóa hoa.
Tạ Lãng lúc nào cũng có suy nghĩ này khi anh ôm Lê Giang Dã, khi anh hôn Lê Giang Dã, trong lòng anh luôn cảm thấy như vậy.
Bởi cậu tựa như một đóa hoa, thế nên rất khó chăm sóc, như là muốn dùng ngón tay vụng về quệt đi những giọt sương trên cánh hoa mỏng manh, cũng mang tâm trạng đầy lo lắng sẽ làm nhăn những cánh hoa.
Nhưng Lê Giang Dã lại rất cần sự dỗ dành ấy của anh.
Cậu là người duy nhất trong cuộc đời này cần đến những vỗ về của Tạ Lãng, cũng chính bởi điều này mà anh luôn cảm thấy khó khăn.
“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa nhé!” Tạ Lãng vừa vỗ lưng Lê Giang Dã, vừa nói: “Anh thực sự không giận em đâu.”
“Thật ư?” Lê Giang Dã lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, chóp mũi ửng đỏ.
“Ừ.” Tiếng “ừ” của Tạ Lãng có phần cứng rắn, nhưng nghe ra vẫn rất dịu dàng, thật ra đó không phải là giọng điệu bình thường của anh.
Anh suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Anh chưa bao giờ giận em.”
Nghe được câu này, Lê Giang Dã chợt không khỏi cười thầm.
Bởi vì khi Tạ Lãng nói ra câu đó, còn rất trịnh trọng.
Không giống như chỉ là nói về thời điểm này, mà là: từ trước đến nay, chưa từng, chưa từng giận cậu.
“Thật sao?” Trong đôi mắt của Lê Giang Dã còn ngấn lệ, cho nên khi cười lên, ánh mắt cậu càng sáng ngời.
Rõ ràng vẫn là hai từ giống như trước đó, nhưng ngữ điệu của cậu đã trở nên nhẹ nhàng vui tươi hơn, không hoàn toàn giống với một câu hỏi.
“Thật.” Tạ Lãng vẫn gật đầu: “Anh vốn muốn xử lý thằng kia, nhưng lại không muốn em sợ hãi cho nên đành từ bỏ chẳng qua là vì nguyên nhân này nên mới tức giận.”
Khi Tạ Lãng nói câu này, thái độ của anh thực sự rất kỳ lạ.
Nửa câu đầu khiến người khác kinh ngạc nhưng lại nói theo một cách rất lạnh lùng, nhưng nửa câu sau gần như lại rất nghiêm túc, bởi vì trọng tâm của anh thật sự chỉ là giải thích.
Thỉnh thoảng Tạ Lãng sẽ như thế này, cái kiểu tựa như giếng sâu thăm thẳm đầy yên lặng chợt lóe lên một tia điên cuồng và cả mất kiểm soát, sau đó lại được bao trùm trong sự bình tĩnh, nhưng dường như chính anh cũng không phát hiện ra.
Lê Giang Dã nghe thấy vậy, không kiềm được mà nắm chặt cổ tay Tạ Lãng, nhẹ nhàng nói: “Thế thì… bây giờ đừng giận nữa nhé… được không anh?”
“Ừ!” Tạ Lãng đáp lại mà không tình nguyện lắm.
Sau khi buông Lê Giang Dã ra, trước tiên anh thắt lại dây an toàn nhưng cũng không lập tức nổ máy, mà ngừng một chút rồi bỗng nhiên lên tiếng: “Trước khi đi khỏi, anh đã kịp nhớ được biển sổ xe của tên đó.”
Lê Giang Dã khẽ thở dài: “Nhớ mấy chuyện đó làm gì, anh mau quên đi.”
“Anh Lãng!” Sau đó thấy Tạ Lãng không nói gì, cậu bèn nắm lấy cổ tay áo của anh còn lắc lắc.
“… Được rồi.” Tạ Lãng do dự một lúc lâu mới trả lời, tiếp theo là siết chặt vô lăng, hỏi: “Tiểu Dã, em có muốn về nhà xem cún con không?”
“Có ạ!” Lê Giang Dã gật đầu không chút chần chừ, nhưng lại bất ngờ hỏi một câu: “Thế biển số cái xe vừa rồi là bao nhiêu?”
“Z37” Tạ Lãng nói được nửa chừng đã nhận ra có gì đó không đúng, lúc quay đầu qua chỉ nhìn thấy đôi mắt cong cong mang theo chút ranh mãnh của chàng trai ngồi bên cạnh đang nhìn mình, dáng vẻ ấy thật sự rất quyến rũ.
“Đừng đùa nữa, Tiểu Dã.” Dứt lời, khóe miệng Tạ Lãng khẽ giương lên, tự biện hộ một chút cho bản thân: “Muốn quên đi thì cũng cần phải có thời gian.”
Lê Giang Dã không đợi anh nói hết lời, đã nhào đến hôn vào má Tạ Lãng một cái: “Anh Lãng, đừng giận nữa nha!”
Cậu hôn một cách rất đáng yêu, với tiếng “chụt” nhẹ khi tách môi mình ra.
“Ừ.” Tạ Lãng chờ cậu ngồi hẳn xuống mới khởi động lại xe.
Lần này lái xe rất suôn sẻ, cứ như thế một lèo chạy thẳng về khu chung cư Trạm Giang trong đêm tối.
…
Lê Giang Dã liên tục đặt câu hỏi như súng liên thanh trên đường đi.
“Chó con đã ở nhà rồi ạ?”
“Nó là giống gì? Bao tuổi rồi? Là con trai hay con gái hả anh?”
Thật ra Tạ Lãng có phần không nói lại được Lê Giang Dã, nên anh luôn dùng câu “Rồi sẽ biết” để trả lời, chỉ là lúc nghe thấy Lê Giang Dã hỏi “Là con trai hay con gái”, đột nhiên lại cảm thấy cách dùng từ này rất hay ho nên không kiềm được mà khẽ mỉm cười.
Bọn họ vừa đến khu chung cư Trạm Giang, đúng lúc bắt gặp thư ký Trương đã đợi sẵn ở đó cùng với chú chó con trong tay, trong đêm tối rất khó để nhìn thấy trông chú ta thế nào, chỉ là cảm thấy đó là một cục bông to lớn mềm mại.
Đôi mắt của Lê Giang Dã nhìn xuyên qua cửa sổ xe, vừa dừng lại là cậu đã vù một cái lao ra ngoài.
“A… cảm ơn anh!”
Khoảnh khắc Lê Giang Dã ôm chú chó con từ trong tay thư ký Trương vào lòng, cậu cảm thấy như bản thân mình sắp tan chảy: “Anh Lãng, là Alaska nè!”
Mắt mũi của cậu nhóc kia có màu đen, nhưng mắt lại nhỏ hơn mũi nên nhìn có vẻ ngốc nga ngốc nghếch, có điều nhóc ta không sợ người, còn đang không ngừng ngửi mùi của Lê Giang Dã.
Cơ thể nhóc con mềm mại, cánh tay của Lê Giang Dã cũng mềm mại, khi ôm nó, cậu không kiềm được phấn khích muốn đi tìm Tạ Lãng, mà khi quay đầu lại thì nhận ra anh đã đứng bên cạnh.
“Ừm, Alaska.” Đầu tiên anh cúi người xuống nhìn chú chó con, nhưng không đưa tay ra để chạm vào cậu nhóc mà đứng thẳng người dậy, bình tĩnh gật đầu với thư ký Trương: “Vất vả rồi!”
“Không có gì đâu sếp, em vừa mới cho nó ăn trước khi đến đây nên tạm thời sẽ không thấy đói, nhưng trước khi đi ngủ hãy cho nó bú sữa nhé, các thứ như là chuồng và đồ ăn em cũng đã mang hết đến rồi. Vậy giám đốc Tạ, em xin phép về trước đây!”
Lê Giang Dã vui mừng khôn xiết, cậu bế nhóc cún đi thẳng vào thang máy, về đến nhà rồi mà vẫn không nỡ buông ra.
“Mày cũng nặng ra phết đấy.”
Cậu vừa chê cún con nặng vừa ôm chặt lấy nó, lải nhải: “Mày là con trai hả, vậy sau này lớn lên nhất định là đẹp trai lắm nhỉ? Ái chà chà.”
Lê Giang Dã nói chuyện với chú cún Alaska ở khoảng cách gần, kết quả là bị đầu lưỡi nóng ẩm của nhóc ta bất ngờ liếʍ vào mũi cậu một cái, không khỏi quỳ xuống bật cười vui vẻ.
Tạ Lãng vẫn im lặng nhìn Lê Giang Dã chơi với chó con, lúc này anh cũng ngồi xổm xuống.
Alaska đúng là giống chó thích gần người, cậu nhóc được Lê Giang Dã đặt nằm xuống sàn nhà nhưng cũng không chạy lung tung, chỉ rầm rì chạy quanh hai người họ.
Thư ký không ở đây, trong phòng chỉ còn anh và Lê Giang Dã, Tạ Lãng rốt cuộc cũng đưa tay ra, do dự một lát, sau đó mới xoa xoa cái đầu mũm mĩm của chú cún con một cách cứng ngắc.
“Thời gian trước, anh họ của anh nói có một công việc kinh doanh nhỏ liên tục bị thua lỗ nên muốn bỏ luôn đấy.”
Anh mở lời có phần đường đột, nhưng không đợi Lê Giang Dã hỏi, đã chậm rãi kể tiếp: “Nghe nói là trang trại chó của một sinh viên học giỏi ở miền Bắc, nơi này chủ yếu nuôi Alaska và Husky, thực ra bọn chúng được nuôi dạy rất tốt, thời tiết bên đó thích hợp, diện tích trang trại cũng lớn, nhưng cái cậu sinh viên đại học giúp anh ấy quản lý công việc kinh doanh kia thì lại không được linh hoạt lắm, không biết cách làm ăn, có lý nào người bán chó nào lại đi kén chọn khách hàng, nuôi không tốt còn bảo trả về, thế là suốt ngày phải đền bù.”
“Sau đó thì sao ạ?” Lê Giang Dã lập tức bị cuốn theo câu chuyện.
“Anh họ của anh cũng không thiếu đến mức đấy, nhưng mà tiền cứ vứt mãi ra ngoài cửa sổ cũng thấy khó chịu. Nhưng mà anh lại nghĩ rằng… chỗ đó cũng không đến nỗi.”
Lời nói của Tạ Lãng có phần mơ hồ.
“Cũng không đến nỗi”, không thể nghe ra ý anh là việc đốt tiền cũng không đến nỗi hay là việc kinh doanh nuôi chó cũng không đến nỗi.
“Sau đó anh đã tiếp quản lại việc kinh doanh này, tháng trước cũng đến gặp cậu sinh viên đại học đang điều hành trại chó kia, bầy chó đúng là được nuôi dạy tốt lắm, chúng đều rất đẹp và hoạt bát.”
Tạ Lãng nói đến đây, hơi khựng lại một chút.
Anh thật sự chỉ đến xem người ta nuôi chó thế nào, không giống như một ông chủ, anh không can thiệp vào bất cứ điều gì hay đưa ra ý kiến nào, tất cả chỉ là im lặng quan sát.
Thực ra đó không phải là một việc dễ dàng, để mua thịt cho chó ăn phải lái xe ra ngoài mua về từng chuyến từng chuyến một, phải để từng con một từng con một xếp hàng để tắm cho chúng nó, còn phải dọn dẹp đồng cỏ rồi ở bên cạnh chúng những lúc sinh nở.
Chuyện gì cũng phải đến tay là việc tay chân mà cũng không hẳn chỉ là việc tay chân.
Mùa thu miền Bắc, trời cao vời vợi, mây trôi êm đềm.
Mặc dù trong những cái chuồng luôn ồn ào tiếng chó sủa, nhưng bên trong anh lại cảm thấy yên bình đến lạ.
Anh cũng đã nghĩ về Lê Giang Dã vào giây phút ấy.
Nhớ đến cậu đã từng nói với mình rằng: Sau khi tốt nghiệp, em muốn có một gia đình nhỏ của chính mình và được nuôi một chú chó to lớn xinh đẹp.
“Đây là con lớn nhất trong đàn.”
Tạ Lãng xoa đầu nhóc cún, chỉ cho Lê Giang Dã xem những đường nét trên khuôn mặt nó: “Chính là điểm này, người ta nói rằng đây là dấu chữ thập trên khuôn mặt của Alaska, nhưng dấu chữ thập của nó lại hơi vẹo một chút cho nên thuộc kiểu tướng không tốt lắm, vì chẳng có ai mua nên còn sót lại.”
Anh nói đến đây, dường như lại chợt nghĩ ra điều gì, nhất thời lúng túng, khẽ giải thích: “Không phải là vì không ai cần nên mới tặng em đâu, mà là bởi vì… nó ngoan nhất, thích gần người và cũng quấn người nhất. Tiểu Dã, em đặt tên cho nó nhé.”
Nhóc con kia không biết có phải là hiểu tiếng người hay không, lúc này hình như biết rằng bọn họ đang nói về mình, thế là cậu nhóc rên lên một tiếng rồi lại nhào vào lòng Lê Giang Dã.
Tại sao ngay cả một chú cún con cũng gặp phải phiền não về chuyện ngoại hình không tốt vậy?
Tạ Lãng có cả một trại nuôi chó, đương nhiên anh sẽ không chọn những thứ người khác không cần để tặng cậu.
Điều mà anh muốn tặng cậu, chỉ là một chú chó con thân thiện và quấn người nhất mà thôi.
Mũi Lê Giang Dã bỗng nhiên cay cay.
Cậu vẫn luôn thích chó và còn nhớ y nguyên rằng hồi mình học tiểu học, mẹ cuối cùng cũng không kiên nhẫn nổi và phải hứa với Lê Giang Dã một lần.
Nhưng không phải là mua, bởi vì cũng không có đủ tiền mua được mấy loại chó giống đắt tiền, bà ấy chỉ nói rằng nếu cuối kỳ cậu đạt được 100 điểm cả hai môn Toán và tiếng Trung sẽ xin ở quê một con chó ta cho cậu nuôi.
Vì thế Lê Giang Dã đã chăm chỉ đọc sách và làm bài tập từ sáng đến tối, đây là lần đầu tiên cậu giống như một học sinh ngoan ngoãn giỏi giang đạt 100 điểm cả hai môn, nhưng chưa kịp đến kỳ nghỉ hè được về quê xin chó để nuôi thì vừa khéo Lê Diễn Thành lại bị chó nhà hàng xóm cắn, còn phải đưa đến bệnh viện để tiêm phòng bệnh dại.
Không được nuôi chó nữa.
Vì anh bị chó cắn, nên bị ám ảnh bởi chúng.
Lý do này quả là vô cùng hợp lý.
Cậu nhớ rằng mình đã nghĩ về chú chó ta thậm chí còn không biết trông nó như thế nào kia, mà đau lòng đến mức khóc lóc ầm ĩ trong bệnh viện, cuối cùng bị mẹ mình nổi cơn tam bành tát cho một cái: “Sao con lại không hiểu chuyện như vậy, trong lòng con chỉ biết đến mỗi mình thôi đúng không, con ích kỷ quá rồi đấy!”
Phải, cậu luôn là cái người không hiểu chuyện như vậy đấy.
Khi ấy những lời không thể thốt ra được khỏi l*иg ngực non nớt, cậu vẫn ghi nhớ cho đến tận bây giờ.
Mẹ, rõ ràng mẹ mới là người không giữ lời.
Nếu đã hứa khi cậu đạt điểm tối đa sẽ cho nuôi chó thì phải để cậu nuôi chứ.
Cho dù trời có sập xuống, cho dù anh trai có không vui vẻ, cho dù…
Cho dù không cho cậu nuôi thì chỉ nhận lỗi thôi, không được sao?
Người lớn sẽ không bao giờ hiểu được, trong thế giới nhỏ bé của trẻ thơ, mỗi lần không giữ lời, mỗi lần bị đối xử bất công từ những việc nhỏ nhặt, mỗi lần làm sai nhưng không chịu nhận lỗi, đều sẽ để lại những vết sẹo.
Cậu đều nhớ hết.
Lê Giang Dã vùi cả khuôn mặt mình vào lớp lông cổ mềm mại của chú cún.
Một lát sau, cậu mới khẽ nói: “Gọi nó là… là Lê Gia Minh.”
Tạ Lãng ngẩn ra một hồi: “Lê Gia Minh?”
“Vâng.” Lê Giang Dã ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Nó là một cậu nhóc đẹp trai có đủ cả tên cả họ.”