Trong giây phút đầu tiên, Tạ Lãng thậm chí vẫn đang nghĩ về những gì đã xảy ra với đôi mắt của Basong.
Nhưng tiếp theo đó lại là cảm giác thân thuộc khi bị Lê Giang Dã bất ngờ hôn anh.
Phải, đối với anh mà nói, đó là cảm giác như bị tấn công——
Một tiếng hét chói tai từ màn hình lớn truyền đến, nhưng Lê Giang Dã lại âm thầm cạy môi anh ra… Tạ Lãng không thể không mυ'ŧ lấy chiếc lưỡi mềm mại của cậu.
Hôn nhau với Lê Giang Dã, có đôi lúc ngay cả trái tim cũng lặng lẽ tê dại.
Anh đối với chuyện này không khỏi có phần cảnh giác.
“Basong,”
Tạ Lãng hơi nghiêng đầu qua, nhưng cũng bởi vì thế nên ngẫu nhiên từ trong khóe mắt, đã bắt gặp một màng lớn màu đỏ chói trên màn hình, anh không kiềm được mà buông Lê Giang Dã ra: “Em xem đi, có phải là…”
“…”
Lê Giang Dã chưa bao giờ nghĩ rằng, hôm nay cậu sẽ bị chuyện Tạ Lãng tập trung xem phim kinh dị làm cho phát điên.
Nhưng dù sao cậu cũng không thể từ chối yêu cầu của anh, vì vậy đã quay đầu tiếp tục thuật lại cho Tạ Lãng nghe một cách hết sức có trách nhiệm: “Cha Bangya cắt lưỡi cậu ta rồi.”
“Ừ.” Tạ Lãng cúi đầu, lơ đãng ăn bỏng ngô.
Thực ra chỉ có màn đấy là anh đã nhìn thấy, vì thế mới đang sốc.
Ngồi trong phòng chiếu tối om, trong đầu anh không nghĩ về Basong mà đột nhiên nhớ lại cảm giác vừa rồi, khi mình đã vô thức ngậm lấy đầu lưỡi của Lê Giang Dã, mềm mại, nóng bỏng và nồng nàn.
Bộ phim đã bước vào những giây phút cuối cùng, mắt Basong bị móc ra, lưỡi cũng bị cắt, cậu ta quỳ trên mặt đất trong bộ dạng không ra hình dáng con người, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ thực sự khiến người khác không thấy dễ chịu.
Kiểu trả thù ăn miếng trả miếng và sự tàn ác không ngừng trong phim kinh dị Thái Lan chắc chắn đã được bộc lộ trong bộ phim này, mặc dù Lê Giang Dã không sợ nhưng điều đó nhưng cậu vẫn thấy kinh hồn bạt vía, hình như chỉ còn bước cuối cùng.
Basong sẽ chết như thế nào đây?
Cậu ta là tên đầu sỏ khi đã sử dụng thủ ngữ “Đi nào, cùng nhau, chơi” để đánh lừa lòng tin của Bangya, thậm chí còn phớt lờ mạng sống của cô bé.
Cha của Bangya đi từng bước về phía Basong, người ông ấy bê bết máu, trên tay cầm một con dao rựa, vào thời điểm đó ông ấy gần như mang trên mình nỗi kinh hoàng phi nhân tính.
Nhưng vào đúng lúc ấy, một tiếng chuông bạc đột nhiên vang lên.
Trong địa ngục đầy máu này, tiếng chuông bạc vang lên lanh lảnh vui tai, nhưng đối với Basong mà nói, dường như cậu ta đã gặp phải thứ gì đó ma quái không gì sánh được.
Rõ ràng cậu ta đã bị mù, nhưng vẫn mò mẫm cố gắng trốn thoát, kết quả là bị đập đầu vào một tảng đá rồi lại rêи ɾỉ lần nữa ngã xuống đất.
Còn cha của Bangya vốn đã dừng lại để quay đầu tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh kia, nhưng vì không thể chịu đựng được việc Basong trốn thoát, nên ông đã tiến thêm một bước để bắt cậu ta.
Nhưng mỗi khi ông muốn ra tay thì tiếng chuông bạc lại vang lên một cách kỳ lạ, như muốn gọi ông dừng lại vậy.
“Bangya.”
Cuối cùng, người cha quay đầu nhìn vào trong bụi rậm, ông chỉ trông thấy một chú cừu con bị đứt đuôi thò đầu ra, trên sừng treo một chiếc chuông bạc , đôi mắt của con cừu hoàn toàn là một màu đen, u ám đến mức có cảm giác thần bí đang nhìn chằm chằm vào người cha.
“Bangya… là con phải không, Bangya…”
Người cha loạng choạng muốn tiến về phía cừu con, nhưng mỗi khi ông ấy tiến một bước thì cừu con lại lùi một bước, cứ như vậy, bọn họ từ từ tới gần bên dòng sông đen kịt như vực sâu trong đêm, lùi một bước là sẽ rơi xuống.
Người cha đột nhiên dừng bước, như thể vào chính lúc ấy ông đã hiểu ra điều gì đó.
Trong đôi mắt đỏ ngầu nỗi nghi hoặc dần chuyển thành oán hận, cuối cùng là nỗi bi thương, nước mắt ông tuôn trào, đọng tại những vết chân chim sâu hoắm nơi khóe mắt, nỗi đau quá lớn khiến ông phát ra tiếng gầm tựa như dã thú.
“Bangya!” Người cha giống như không nhìn thấy dòng sông trước mặt mà cứ lao thẳng về phía trước, chỉ nghe thầy ùm một tiếng nặng nề như hòn đá rơi xuống, để rồi bị nuốt chửng trong dòng sông đen ngòm.
Lê Giang Dã không khỏi sửng sốt.
Mà Tạ Lãng lúc này cũng không đợi Lê Giang Dã kể lại cho mình, anh yên lặng nhìn lên màn hình lớn, ánh đèn chiếu vào trên khuôn mặt anh, có thể nhìn thấy đôi môi mỏng đang mím chặt tựa như đang lạc vào dòng suy nghĩ nào đó.
Basong mơ hồ nghe thấy có chuyện gì đó xảy ra, cậu ta từ trên mặt đất sờ soạng bò dậy, run rẩy muốn rời khỏi nơi này, nhưng vừa bước được một bước toàn thân đã cứng đờ.
“Leng keng…”
Cậu ta quay đầu lại.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, chỉ có Basong là không.
Là một con cừu, một con cừu cụt đuôi đang đi theo cậu ta.
Đó là một cảnh tượng vô cùng u ám.
Con cừu này và cả chiếc chuông bạc sẽ mãi mãi đi theo cậu ta, sẽ luôn thờ ơ nhìn cậu ta bằng đôi mắt chỉ toàn là một màu đen tuyền.
Cảnh cuối cùng của bộ phim chiếu đến khuôn mặt của Basong, hai hốc mắt trống rỗng rỉ máu đối diện với màn hình, chỉ có khóe miệng đang co giật dữ dội, đó là biểu cảm mà người xem cảm nhận được dường như có một sự khϊếp sợ cực độ nào đó đang dần ập đến.
Bởi vì ngay lúc ấy, bên tai cậu ta nghe thấy một giọng nói rất êm tai:
Đi nào, cùng nhau, chơi.
Trong rạp chiếu phim đèn bất ngờ bật sáng, nhưng không có người nói chuyện, ở hàng ghế đầu mấy đôi nam nữ vội vàng đứng dậy rời khỏi, dường như có phần không chịu nổi cái kết thảm khốc và đột ngột này.
Lê Giang Dã là người đứng dậy cuối cùng, thậm chí ngay cả nhân viên của rạp chiếu phim cũng không thấy tăm hơi.
Cậu và Tạ Lãng sánh bước cùng nhau ra khỏi rạp chiếu, bên ngoài là một hành lang dài được thắp sáng bởi những ngọn đèn màu trắng dẫn thắng thẳng đến bãi đậu xe, không khỏi mang đến một cảm giác lạnh lẽo.
“Bangya không gϊếŧ cậu ta.” Lúc mới đầu, thoạt nhìn Lê Giang Dã như đang tự lẩm bẩm, nhưng tới giữa chừng lại không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Tạ Lãng, nói nhỏ: “Không phải là vì cô bé ấy không hận cậu ta, không phải đâu. Anh Lãng, anh có thể hiểu được không? Đó là bởi Bangya tin rằng hình phạt đáng sợ nhất trên thế giới không phải là cái chết, mà là mãi mãi sống trong sự sợ hãi và nỗi cô đơn.”
Sự trả tù thực sự tàn khốc không phải là tàn sát một cách ngông cuồng.
Mà đó là địa ngục vô tận, vĩnh viễn không thể cập bến.
Không biết vì sao, Lê Giang Dã thật sự hiểu rõ nỗi sợ hãi này, cậu thậm chí còn sốt ruột muốn giải thích rõ ràng với Tạ Lãng.
Tạ Lãng sẽ hiểu chứ? Liệu anh có hoang mang như những người khác không?
“… Anh hiểu.”
Tạ Lãng đáp: “Cô ấy muốn Basong giống như mình.”
Anh ấy thực sự hiểu.
Đôi mắt của Lê Giang Dã không biết vì sao lại đỏ lên: “Anh Lãng, anh nói xem, là Bangya đã dẫn cha mình đi sao? Nhưng chẳng phải phù thủy đã dặn dò rằng nếu ông ấy ngừng lại sẽ phải chịu đựng nỗi đau hơn cả sáu người kia cộng lại đến chết hay sao?”
Lần này Tạ Lãng yên lặng hồi lâu, lâu đến nỗi Lê Giang Dã tưởng rằng anh sẽ không trả lời, thế rồi bỗng nhiên anh lại nói nhỏ: “Anh cảm thấy lúc Bangya chết, người cha đã phải chịu đựng nỗi đau còn khủng khϊếp hơn cả cái chết của sáu người kia—— bởi ông ấy đã mất đi Bangya.”
“Ông ấy đã mất cô bé mãi mãi.”
Tạ Lãng khẽ lặp lại.
Lê Giang Dã nghiền ngẫm câu trả lời của anh.
Trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ về điều đó, nhưng vào lúc này lại cảm thấy rằng, ngoại trừ những thứ như máu me, tàn sát, thù hận và chết chóc, thực ra xem phim kinh dị cũng giống như đang soi gương và sẽ nhìn thấy từ trong đó những gì mình sợ nhất——
Từ nhỏ đến lớn, cậu sợ nhất là cô đơn. Vì vậy luôn ẩn mình trong đám đông, kết bạn với rất nhiều người và đối xử rất tốt với bọn họ.
Nhưng Tạ Lãng lại nhìn ra một nỗi sợ hãi khác với cậu, Tạ Lãng sợ nhất là mất đi sao?
“Anh Lãng, anh…”
Lúc Lê Giang Dã ngẩng đầu lên, trái tim lại nhói lên một trận đau đớn.
Cậu nhớ tới ba năm trước, nhớ tới dáng vẻ hồn bay phách lạc của Tạ Lãng khi anh trai cậu quyết định ra nước ngoài, thời điểm Tạ Lãng nói đến “mất đi” có phải cũng đang nghĩ đến Lê Diễn Thành?
Nỗi đau đớn vào lúc này, khiến Lê Giang Dã bất chợt có một sự thôi thúc không thể cưỡng lại.
Cậu đứng nguyên tại chỗ, vươn tay ra nắm chặt lấy lòng bàn tay đang tiến về phía trước của Tạ Lãng.
“Sao vậy?”
Tạ Lãng dừng bước, lúc quay đầu lại trong mắt hiện lên chút nghi hoặc, hiển nhiên hành động này của Lê Giang Dã khiến anh có phần không được thoải mái.
Nhưng ánh đèn sợi đốt nhàn nhạt chiếu vào trên người Lê Giang Dã, chiếc cổ trắng nõn thon dài được áo len cổ rộng rộng thùng thình bao bọc, càng làm cho bóng dáng gầy gò của chàng trai thêm rõ ràng, tựa như đóa hoa đang khẽ rung rinh trong gió lạnh.
“Em lạnh à?”
Nhưng Tạ Lãng vừa mở miệng, Lê Giang Dã đã đẩy anh đυ.ng vào cửa xe.
Lần này đó thực sự là bị tấn công bởi một nụ hôn.
Bãi đỗ xe bây giờ đã là nửa đêm nên không có mấy chiếc xe đậu, tự nhiên cũng sẽ không có người nhìn thấy, nhưng đối với Tạ Lãng, không gian mở ở nơi công cộng như thế này còn nguy hiểm hơn nhiều so với rạp chiếu phim kín mít.
Bởi vì bị tấn công bất ngờ, Tạ Lãng đành phải áp dụng tư thế phòng ngự đối đầu, anh không có đường lui nên chỉ có thể nghiêng đầu tránh né: “Tiểu Dã, bỏ ra!”
“Em không muốn!”
Lê Giang Dã cũng dùng răng cắn chặt lấy đôi môi đang mím chặt đầy chống cự của Tạ Lãng, cậu biết như thế này là không nên.
Nhưng cậu lại có ham muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ đối với người này mạnh mẽ đến mức gần như vượt qua bổn phận của một kẻ thay thế, ham muốn chiếm hữu này lúc nào cũng gặm nhấm tâm hồn cậu.
Cậu không muốn buông tay, cậu muốn có được Tạ Lãng, muốn một Tạ Lãng chỉ thuộc về mình.
Lê Giang Dã gần như đè cả người lên, quả thật cậu đang phát run nhưng đương nhiên không phải vì lạnh, mà vì xá© ŧᏂịŧ dán chặt vào người Tạ Lãng kia nóng rực đến bốc hỏa.
Đúng vậy, giây phút ấy, từ ngữ mà anh nghĩ tới chính là xá© ŧᏂịŧ.
Đó là cơ thể tràn đấy tính xá© ŧᏂịŧ của Lê Giang Dã dưới ánh trăng.
Nỗi khát khao đột nhiên xuất hiện khiến Tạ Lãng nổi giận, bởi anh cảm thấy như vậy là quá mức chịu đựng.
“Tiểu Dã…”
Anh đã thử cố nhẫn nhịn, nhưng bởi vì dùng quá nhiều lực nên thậm chí gần như cảm thấy được các mạch máu ở thái dương đang khẽ giật, sợi dây giằng co đầy căng thắng này, vào lúc nhìn thấy có một bóng người từ phòng vệ sinh phía sau bãi đậu xe đi ra đã hoàn toàn đứt phựt——
“Lê Giang Dã, bỏ tay ra!”
Tiếng gầm trầm thấp của Tạ Lãng vang lên ngắn gọn, sau đó anh đẩy Lê Giang Dã ra.
Tạ Lãng cố gắng kìm nén sự tức giận trong đôi mắt đen của mình, nhưng những cảm xúc quá mạnh mẽ bởi vì phải nhẫn nhịn lại trở thành lạnh lẽo, cơ thể của anh cũng cứng đờ như một bức tường.
Lê Giang Dã lặng yên đứng đó, l*иg ngực phập phồng.
Bị đẩy ra rồi.
Bởi vì đau khổ mới liều lĩnh thách thức vùng an toàn của Tạ Lãng, vốn không nên như vậy, đó là do cậu không tốt, vì vậy phải chịu đựng thêm đau đớn cũng là lẽ đương nhiên.
Là vì thật sự có người đi ngang qua, mới càng cảm thấy tiếc nuối, càng thêm uất ức, càng cảm thấy có lỗi với Tạ Lãng.
Người đàn ông từ phòng vệ sinh bước ra đúng lúc đi ngang qua phía sau lưng của Lê Giang Dã, đi được hai bước thì quay đầu lại, nhìn sang một cách vô cùng hứng thú.
Vị trí hiện tại của anh ta hoàn toàn trái ngược với vị trí vừa rồi, ở nơi đó Tạ Lãng không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia, nhưng Lê Giang Dã lại có thể quan sát được người kia qua vai anh.
Người đàn ông nồng nặc mùi rượu, anh ta mặc một chiếc áo jacket da và đeo một vài sợi dây chuyền vàng quanh cổ, trông rất hổ báo như dân anh chị.
Anh ta đưa mắt nhìn về phía Lê Giang Dã, đột nhiên trong đôi mắt kia hiện lên vài dòng suy tư, có phần khinh thường cùng một chút thô tục.
“Này!”
Người đàn ông huýt sáo một tiếng, đột nhiên làm một hành động cực kỳ thô bỉ với Lê Giang Dã: “Em trai, nó không cần em thì theo anh đi, bao tiền một đêm?”
Sắc mặt Tạ Lãng đột nhiên thay đổi.
Lê Giang Dã cũng giơ ngón tay giữa của mình lên một cách không khách sáo.
Thực ra cậu cũng không sợ mấy loại chuyện này, thậm chí sẽ không vì bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà mất đi lý trí, nếu như không phải có Tạ Lãng đang ở đây thì Lê Giang Dã có thể chửi tới tấp ba phút đồng hồ mà không lặp lại câu nào, hơn nữa còn vừa chửi vừa đánh.
Nhưng vào lúc này, thần kinh của cậu vô cùng căng thẳng.
Cậu dùng một tay giữ chặt cổ tay của Tạ Lãng theo bản năng, một tay mở cửa xe định để anh ngồi vào trong.
Thực ra Tạ Lãng không lập tức cự tuyệt động tác của Lê Giang Dã, dường như trong thoáng chốc anh thật sự muốn nghe lời cậu.
Chỉ là khi đã ngồi vào ghế lái, tay nắm vô lăng mà anh vẫn không chịu khởi động xe.
Đôi mắt híp lại đó lạnh lùng nhìn người đàn ông mặc áo jacket da qua cửa kính xe.
Lê Giang Dã cũng bắt đầu thấy hơi sợ: “Anh Lãng, mấy thằng say rượu bị điên ấy mà, anh mặc kệ đi, chúng ta đi thôi.”
Mà người đàn ông mặc áo jacket da ở bên ngoài kia vừa cười đắc thắng vừa lên xe của mình, anh ta lái chiếc Cayenne màu đen, sau đó quan sát xe của Tạ Lãng một lúc lại tự cảm thấy mình thắng hết mọi phần nên càng cố tình lái xe rất chậm.
Vào lúc anh ta cảm thấy chơi đủ rồi, đang chậm rãi muốn lái ra khỏi bãi trước mặt Tạ Lãng——
Tạ Lãng bất ngờ nhấn ga, “rầm” một tiếng, anh đẩy chiếc Cayenne lùi về phía sau hai ba mét, đâm thẳng vào cột trụ phía sau.
“Anh Lãng!”
Trước khi Lê Giang Dã kịp phản ứng lại, Tạ Lãng đã lao ra khỏi xe.
“Mẹ kiếp, mày không muốn sống nữa đúng không?”
Người đàn ông mặc áo khoác da toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi, sau đó hét lớn lên vì cảm thấy xót xa cái xe của mình.
“Xuống xe.”
Tạ Lãng đứng cạnh cửa chiếc Cayenne, dùng khớp ngón tay gõ vào cửa sổ xe.
Giọng nói của anh rất nhỏ, nhưng không biết vì sao, bàn tay đang muốn mở cửa ra của người đàn ông kia đột nhiên dừng lại.
Lúc Tạ Lãng tức giận, dường như đôi con ngươi của anh trở nên đen kịt, anh đứng ở nơi đó không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc nào, cũng không thể nhìn ra người này đang nghĩ gì, tất cả chỉ là một sự im lặng khủng bố.
Người đàn ông mặc áo jacket da liếc nhìn Tạ Lãng, quả thật không nhìn ra điều gì nhưng thái độ hờ hững của đối phương hiển nhiên là không sợ anh ta một chút nào.
Anh ta ngẩn ra trong chốc lát, sắc mặt thay đổi đến mấy lần, cuối cùng mới hạ cửa xe xuống đổi sang giọng thương lượng: “Tôi nói này người anh em…”
“ĐCM!”
Người đàn ông chưa kịp nói hết lời đã đổi thành tiếng thét thất thanh.
Bởi lúc anh ta vừa mở cửa sổ xe là Tạ Lãng đã bất ngờ cúi xuống, thò tay qua cửa sổ nắm lấy cổ áo của người kia.
“Mày tự đi xuống, hay là để tao lôi xuống.”
Tạ Lãng nói.
Rõ ràng là anh đang hỏi, nhưng người đàn ông kia bị anh kéo xệch cổ áo như vậy nên thở không ra hơi, chỉ có thể phát ra vài tiếng lắp bắp từ cổ họng.
Tạ Lãng ra tay quá mạnh, gân trên mu bàn tay cũng nổi lên, suýt chút nữa như muốn kéo toạc nửa thân trên của người đàn ông kia ra khỏi cửa sổ xe.
Khung cảnh đó ngoài tầm kiểm soát đến mức đáng sợ.
Lê Giang Dã cả kinh, cậu tháo dây an toàn rồi lao xuống, sau đó nắm lấy cánh tay của Tạ Lãng——
“Anh Lãng! Đừng!”
“Cứu, cứu tôi với!!!”
Người đàn ông kia không biết cơ thể mình bị kẹt ở đâu, nhưng vì Tạ Lãng vẫn dùng sức thế nên thậm chí có vài giọt máu đã nhỏ xuống cửa sổ xe.
Anh ta đau đến mức rêи ɾỉ như heo nhiều lần, không có chút ý chí phản kháng nào.
“Anh Lãng, đừng, bỏ qua đi, đủ rồi!”
Lê Giang Dã dùng hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Tạ Lãng.
Cậu không nhớ rõ mình đã lẩm bẩm những gì, nhưng lại cảm thấy đầu óc mình tràn ngập hoảng sợ, Lê Giang Dã bị mấy giọt máu chói mắt kia dọa sợ.
Thậm chí cách một lớp áo sơ si, dường như cậu vẫn có thể cảm nhận được vết sẹo dài, xấu xí, cũ kỹ bên dưới lớp vải.
Cậu vẫn nhớ cảm giác ôm lấy cánh tay đầy máu của Tạ Lãng vào đêm hôm đó ở trường cấp ba.
Khuôn mặt Lê Giang Dã nhợt nhạt dưới ánh đèn sợi đốt, chỉ có khóe mắt đỏ hoe.
“Anh Lãng, em xin anh”, cậu khẽ nói: “Em sợ.”
Tạ Lãng cuối cùng cũng ngừng lại khi nghe thấy những từ cuối cùng.
Thời gian dường như đóng băng trong giây lát, Lê Giang Dã gần như có thể cảm nhận được sự thù địch không thể kiềm chế nổi trong cơ thể của anh, rõ ràng là Tạ Lãng đang tự đấu tranh trong suy nghĩ của chính mình.
Nhưng cuối cùng vẫn là lặng lẽ buông tay.
Người đàn ông kia loạng choạng trở lại ghế ngồi, anh ta không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, chỉ ngồi thở hồng hộc.
Mà Tạ Lãng cũng không nói gì, chẳng qua là nhìn chằm chằm người kia một cái rồi trở lại xe của mình.
Sau khi Lê Giang Dã cũng ngồi vào ghế phụ lại, anh cầm vào vô lăng khởi động xe, không thèm nhìn chiếc Cayenne mà quay đầu lái ra khỏi bãi đỗ.
Trong xe im lặng phảng phất bầu không khí khủng khϊếp của cơn bão chưa tan.
“Xin lỗi…”
Lê Giang Dã thực sự rất sợ Tạ Lãng tức giận, cứ một mực xin lỗi vì quá hoảng sợ cùng lo lắng: “Xin lỗi anh Lãng, là lỗi của em, chuyện vừa rồi đều là tại em.”
Thậm chí cậu còn không dám quay đầu nhìn sang Tạ Lãng, mà chỉ có thể quan sát khuôn mặt không chút biểu cảm của anh qua gương lái phía trên: “Em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, xin lỗi anh, anh đừng giận, có được không?”
Tạ Lãng vẫn không nói lời nào.
Nươc mắt của Lê Giang Dã lăn dài, cuối cùng cũng lã chã rơi xuống khi cậu cúi đầu.
Tạ Lãng lái xe một lúc, sau đó đột nhiên bẻ lái, quay đầu rẽ vào một con ngõ tối tăm vắng vẻ rồi dừng lại.
Lê Giang Dã ngước đôi mắt đẫm lệ lên, có chút nghi hoặc nhìn anh.
Lại một khoảng im lặng kéo dài.
Lâu đến nỗi Lê Giang Dã còn tưởng rằng mình bị ảo giác, rồi Tạ Lãng bất chợt cởi dây an toàn của mình ra, tiếp theo là xoay người qua ôm lấy cậu vào lòng.
Đó là một cái ôm có phần vụng về.
Anh thật sự không biết dỗ cậu.
Tiểu Dã nhỏ nhắn, tựa như một đóa hoa và anh chưa bao giờ biết cách dỗ dành cậu.
Tạ Lãng dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mi của Lê Giang Dã và khẽ nói: “Đừng khóc, Tiểu Dã.”