Nam Phụ

Chương 5: Mọi thứ đẹp đẽ trên đời đều không có nhà

Sau khi xong việc, Tạ Lãng lau rửa sạch sẽ cho Lê Giang Dã xong mới bước vào phòng tắm.

Lê Giang Dã hơi mất ngủ.

Mưa rả rích rơi bên ngoài suốt nửa đêm, cậu nép thân mình bé nhỏ vào trong lòng Tạ Lãng, nhắm mắt lại suy nghĩ lung tung, mãi đến tận hai ba giờ sáng mới ngủ thϊếp đi.

Tạ Lãng sẽ luôn dậy vào lúc bảy giờ sáng, bất kể là tối hôm trước mình đi ngủ vào lúc mấy giờ.

Anh không đánh thức Lê Giang Dã, sau khi thức dậy thì đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, lúc mở tủ ra lại trông thấy hai chiếc bàn chải điện được sắp xếp ngay ngắn cùng với hai chiếc cốc súc miệng màu xám nhạt đặt cạnh nhau.

Hai chiếc cốc kia là một đôi, khi đặt cạnh như thế này, hai chú vịt con màu vàng sẽ nghiêng đầu qua cổ chạm vào nhau, trông rất thân mật——

Mấy cái này là Lê Giang Dã mua về.

Tạ Lãng phải từ từ xoay miệng cốc lại, để lấy cổ con vịt con của mình ra khỏi cổ chú vịt kia.

Khăn mặt cũng là một đôi, chỉ là lần này thay cho đôi vịt con là hai chú rái cá đang thảnh thơi lướt trên mặt nước.

Tạ Lãng không hiểu về những thứ nhỏ bé không thiết thực nhưng lại có cảm giác thiết kế tinh tế này, nhưng cũng chính vì điều đó, nên mới có một cảm giác sợ hãi cần phải được cẩn thận suy ngẫm.

Sau khi dùng khăn xong, anh lùi lại một bước, mất một lúc mới chợt nhận ra có điều gì không ổn, Tạ Lãng lật ngược cái khăn rồi treo lên, phải này mới đúng——

Hai chú rái cá con đang chạm đầu vào nhau.

Rất nhiều đồ đạc trong căn chung cư ở Trạm Giang này đều là một cặp, Lê Giang Dã thích sưu tầm những thứ nhỏ bé như vậy, nhưng tất cả đều được sắp xếp rất gọn gàng và đẹp mắt.

Ngôi nhà rất thực tế, chỉ cần là nơi ở lâu dài, chủ nhân dù có sạch sẽ đến đâu cũng khó có thể duy trì trạng thái giống như một căn hộ mẫu.

Tạ Lãng mở tủ quần áo, đồ của anh đều được xếp ở bên trái trong khi của Lê Giang Dã thì ở bên phải, mọi thứ đều được gấp hết sức gọn gàng, chẳng qua nơi này chỉ để vài bộ và phần lớn đều là đồ ngắn tay mặc mùa hè, mà đến nay cũng đã hết mùa——

Lê Giang Dã dường như cũng ít về đây ở hơn trước.

Tạ Lãng chợt nghĩ.



Sau khi Tạ Lãng thay quần áo xong, Lê Giang Dã vẫn còn ngủ say trên giường.

Anh nghĩ ngợi một lúc, rồi đứng ở cuối giường vén một góc chăn lên, cẩn thận từng chút một xé miếng băng dán cá nhân hơi nhô lên trên ngón chân của Lê Giang Dã ra.

Tranh thủ ánh sáng ban ngày, Tạ Lãng mới nhìn thấy một vết nứt nhỏ nơi móng chân trên ngón chân cái trắng nõn của Lê Giang Dã, vết thương dường như sắp lành nhưng vẫn khiến người nhìn thấy mà đau lòng.

Tạ Lãng tìm thấy một miếng băng cá nhân khác trên tủ đầu giường, anh mở ra rồi lặng lẽ dán vào.

“Anh Lãng.”

Lê Giang Dã chống người ngồi dậy, dụi dụi mắt.

Cậu rất nhạy cảm đối với động tác của Tạ Lãng, cho dù là nửa tỉnh nửa mê và cũng không biết Tạ Lãng vừa rồi đã làm gì, nhưng cậu vẫn vô thức nhìn sang: “Anh… anh định ra ngoài à?”

“Ừ, sáng nay em muốn ăn gì?”

“… A!” Lê Giang Dã dường như đã tỉnh táo hơn, không chút do dự nói: “Hoành thánh ạ!”

Trình độ nấu nướng của Tạ Lãng cực kỳ tệ, vì vậy không thể nhận là người biết nấu ăn.

Nhưng lạ lùng là anh lại rất giỏi trong việc gói bánh, bánh bao, sủi cáo, hoành thánh, miễn là có bột và cần được gói thủ công thì Tạ Lãng có thể làm rất tốt.

Thế nên mỗi lần Tạ Lãng trở về, Lê Giang Dã đều sẽ làm ầm ĩ lên đòi ăn mấy thứ này, từ sủi cảo đến hoành thánh, rồi lại từ hoành thánh đến bánh bao, ăn cho đến khi ợ ra toàn mùi thịt, nhắm mắt lại chỉ thấy vỏ bánh mới có thể ngừng.

“Được rồi!” Tạ Lãng nghĩ một hồi: “Vậy anh đi mua ít thịt băm và vỏ hoành thánh, em cũng ngủ thêm một lát nữa đi. Cún con… cún con đến tối nay người ta mới đưa đến.”

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa của Tạ Lãng, Lê Giang Dã mới nhận ra ngón chân của mình có gì đó khang khác, cậu cuộn tròn người lại thò tay xuống dưới để chạm vào nơi đó, tiếp theo là bật thẳng người ngồi dậy——

Ngay cả chăn bông cũng bị rơi xuống bởi hành động này, cuối cùng cậu cũng nhìn rõ được vết băng bó mới tinh trên ngón chân của bản thân.

Lê Giang Dã cứ nghiêng đầu qua nhìn ngón chân của mình một lúc lâu, rồi đột nhiên vươn tay ra với lấy điện thoại liên tiếp gửi cho Tạ Lãng ba meme giống hệt nhau.

Lê Giang Dã: Vịt con nhào đến.gif

Lê Giang Dã: Vịt con nhào đến.gif

Lê Giang Dã: Vịt con nhào đến.gif

Ba tiếng thông báo tin nhắn đến vô nghĩa vang lên, vốn tưởng rằng Tạ Lãng đang đi trên đường sẽ không nhìn thấy ngay, nhưng ở bên phía anh đã chuyển thành trạng thái “đang nhập”, trạng thái này kéo dài rất lâu tựa như có thể nhìn ra được người ở đầu bên kia đang có chút suy nghĩ.

Tạ Lãng: Chào buổi sáng.gif

Anh vậy mà còn gửi hẳn cả meme dạng ảnh động.

Phông chữ hoạt hình của dòng chào buổi sáng xuất hiện từng cái một, ngoài ra còn có hiệu ứng xoay 360 độ đặc biệt, mang hương vị lỗi thời của việc quay về những thập niên cũ.

Lê Giang Dã liên tục lướt khung trò chuyện giữa mình và Tạ Lãng, lại nhấp vào gif cuối cùng là dứt khoát ném điện thoại đi, để thân thể trần trụi nằm ngửa trên giường.

Đột nhiên cậu cảm thấy cơ thể mình rất nhẹ——

Lê Giang Dã giơ chân lên, bắt chéo trên không, sau đó là tách ra và đá nhẹ, lặp lại hai lần rồi duỗi ra một cách duyên dáng.

Bắp chân của cậu cực kỳ mảnh khảnh, mu bàn chân trắng nõn duỗi thẳng, làn da mỏng manh dưới ánh nắng ban mai gần như trong suốt, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy mạch máu màu xanh xinh đẹp bên dưới.

Tựa như lặng yên múa ba lê trong hư không, thân thể trần trụi của cậu cọ vào ga giường phát ra thanh âm khe khẽ, đó hẳn là cảnh tượng có phần cô đơn.

Nhưng vì miếng băng dán nho nhỏ trên ngón chân này, Lê Giang Dã lại không khỏi cảm thấy rằng thời khắc này có một sự đẹp đẽ bí mật nào đó.



Lúc Tạ Lãng gói hoành thành cũng rất chăm chú, anh không thể chấp nhận một thành phẩm không hoàn hảo, thế nên yêu cầu kỹ thuật gói cũng rất khắt khe——

Lớp vỏ mỏng nhưng nhân phải nhiều, khi xếp vào hàng thì phải có kích thước bằng nhau, thậm chí khoảng cách giữa các nếp gấp trên miếng hoành thánh cũng phải bằng nhau.

Thế nên Lê Giang Dã chỉ đành ngoan ngoãn nằm xuống bàn để quan sát.

Cậu nhìn mãi nhìn mãi, chợt thất thần.

Tạ Lãng là một người nghiêm túc như vậy đấy, anh là người vô cùng xuất sắc và tỉ mỉ, đã làm lớp trưởng suốt từ cấp hai đến cấp ba, sau đó trở thành chủ tịch hội sinh viên ở trường đại học như một lẽ tất nhiên.

Lê Giang Dã nhớ rằng lần đầu tiên mình lẻn đến trường cấp hai tìm anh trai Lê Diễn Thành là vào năm học đầu tiên, nhưng cậu lại tình cờ nhìn thấy Tạ Lãng đang đứng trước lớp đọc mẫu cho các bạn cùng đọc.

“Mọi thứ đẹp đẽ trên đời đều không có nhà, sao băng, hoa rơi, đóm đóm và ngay cả chú vẹt đầu xanh mỏ đỏ với đôi cánh màu xanh lá hót hay nhất cũng không có nhà.”

Thậm chí Tạ Lãng không cần nhìn xuống sách giáo khoa, đôi mắt hẹp dài và đen láy của anh dường như dán chặt vào một thứ hư vô nào đó, mỗi một từ tuôn ra từ cổ họng đều tựa như dòng nước chảy ra từ đài phun——

“Ai đã từng thấy được phượng hoàng? Ai có thể ràng buộc ánh trăng? Một ngôi sao băng có hướng đi của riêng mình và tôi cũng có nơi mình phải đến.”

Lê Giang Dã nhớ rằng lúc ấy mình đã đứng ngây ra tại chỗ, lắng nghe từng chữ quen thuộc kia, nhưng khi những lời ấy lướt qua tai dường như cậu lại chẳng hiểu gì.

Làm sao cậu có thể hiểu được văn của Thẩm Tùng Văn vào thời điểm đó?

Cậu chưa từng nhìn thấy sao băng, càng không biết gì về loài vẹt đầu xanh mỏ đỏ với đôi cánh màu xanh lá là gì.

Nhưng cậu đã nhìn thấy Tạ Lãng——

Tạ Lãng đứng trước lớp trong chiếc áo sơ mi trắng.

Dáng dấp anh cao ráo đứng thẳng tắp như cột cờ trong gió.

Sau đó Lê Giang Dã đã âm thầm học thuộc lòng đoạn văn ấy.

Chỉ là khi lớn lên, mỗi khi nhớ đến, trong lòng lại không khỏi dâng lên một loại bi thương ——

“Mọi thứ đẹp đẽ trên đời đều không có nhà.”

Nhưng cậu chẳng hề muốn anh Lãng của mình chỉ có nơi đi mà chẳng có chốn về.



Lê Giang Dã ngước mắt lên, thấy dáng vẻ còn đang chuyên tâm gói hoành thánh của Tạ Lãng, bỗng nhiên cậu vô thức vươn tay ra, nói: “Anh Lãng, để em giúp anh.”

“…” Tạ Lãng không hề tỏ vẻ muốn được giúp đỡ.

Quả nhiên là khi cậu bắt đầu có những hành động không nghiêm túc, Tạ Lãng đã lập tức dừng lại, quay đầu qua nhìn chằm chằm vào động tác trong tay cậu.

Phản ứng này của anh thực ra có hơi buồn cười.

Lê Giang Dã không nhịn được mà cố ý véo các nếp gấp của hoành thánh vào cùng một chỗ, không giống như miếng hoành thánh mà giống một cái bánh bao xấu xí thì đúng hơn.

Cậu giả vờ như chẳng có chuyện gì, còn rất tự nhiên bỏ mấy miếng mình gói đặt lên mặt thớt, hòa vào đoàn quân những miếng hoành thành xinh đẹp hoàn hảo mà Tạ Lãng chuẩn bị bỏ vào nồi.

“Đợi đã——”

Thế là Tạ Lãng không nhịn được nữa, anh giữ chặt lấy tấm thớt sau đó chuẩn xác lấy ra những miếng xấu xí mà Lê Giang Dã đã gói.

“Gì thế?” Lê Giang Dã ngước mắt lên nhìn anh.

Tạ Lãng im lặng một hồi, cuối cùng vẫn thẳng thắn nói: “Không đẹp.”

Lê Giang Dã lập tức bày ra chút chút vẻ mặt ấm ức: “Không đẹp thì anh không muốn ăn mấy miếng em gói luôn à?”

Tạ Lãng không khỏi lộ ra vẻ khó xử.

Mặt mày của anh đều toát lên vẻ lạnh lùng, thực ra anh cũng rất khó gần nhưng dáng vẻ lại đẹp trai cao ráo, đuôi mày và đuôi mắt đều lộ ra vẻ sắc bén lạ thường, cho nên chỉ cần anh nhíu mày dù chỉ một chút thôi thì vẻ không hài lòng kia sẽ trở nên cực kỳ hung dữ.

Chẳng qua là sau đó một phút, sự khó xử mờ nhạt lại trở nên vô cùng quyến rũ bởi vẻ hấp dẫn bị kiềm chế.

Đôi khi Tạ Lãng thật sự hay soi mói.

Lê Giang Dã cũng thường cảm thấy rất buồn cười vì điều này, nhưng cậu lại không nhịn được mà sẽ âm thầm tinh tế kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tạ Lãng, cũng không đi quá giới hạn mà chỉ xoáy vào điểm đó vừa đủ, để khiến anh âm thầm phát điên.

Cậu biết Tạ Lãng sẽ không thực sự tức giận với mình, chẳng qua là anh đang cảm thấy khó xử không biết phải phản ứng như thế nào với cậu mà thôi.

“Thế…” Tạ Lãng rốt cuộc cũng chịu thua: “Thế thì em bỏ vào nồi đi.”

“Vậy thì anh Lãng phải ăn những miếng hoành thánh em gói đó nha!” Lê Giang Dã cười đến híp cả mắt lại, quả nhiên là cậu đã thành công.

Vì thế cậu đứng lên, to gan vòng tay qua ôm lấy cổ Tạ Lãng.

Tạp dề trên người anh vẫn còn dính một ít bột mì, đương nhiên là không thích ôm vào lúc này một tý nào, nhưng Tạ Lãng vẫn cúi đầu xuống nhìn Lê Giang Dã, qua một lát còn vươn ngón tay lên nhẹ nhàng lau sạch đôi môi đày đặn của cậu.

Lực đạo rất nhẹ, tựa như một nụ hôn vô thức.

“Được!” Anh trước tiên đồng ý, sau đó nói tiếp với chất giọng có phần khàn khàn: “Em xem này… dính hết cả bột mì rồi.”

Lê Giang Dã không nói gì, cứ như vậy nhìn vào Tạ Lãng.

Bột mì trên môi đã được lau sạch, nhưng trong mắt cậu lại hiện lên một màn sương không thể giải thích.

Mối quan hệ của bọn họ luôn kỳ lạ như vậy, khi họ ở cách biệt hai nơi, bởi vì không thể chạm được vào Tạ Lãng nên cậu luôn có cảm giác xa cách.

Nhưng một khi Tạ Lãng vừa trở lại, bọn họ sẽ cùng làʍ t̠ìиɦ, mọi thứ sẽ tan chảy như lớp băng trong mùa đông, là một kiểu thân mật không thể gọi tên nào đó.

“Anh Lãng… hôn em đi.”

Lê Giang Dã khẽ nói.

Sương mù trong mắt chàng trai dường như đã biến thành cơn mưa ẩm ướt ngay lập tức.

Tạ Lãng thường cảm thấy mình không thể chống đỡ nổi Lê Giang Dã.

Lê Giang Dã là chàng trai biết làm nũng nhất mà anh biết, đôi khi Tạ Lãng thực sự cảm thấy choáng ngợp.

Anh bế chàng trai lên và đặt cậu ngồi trên mặt bàn dính đầy bột mì, giữa một mớ hỗn độn thực sự khiến người phát bực.

Nhưng khoảnh khắc ấy, quả thật Tạ Lãng không thể nghĩ về điều gì khác, anh cúi đầu——

Chỉ là vào giây tiếp theo, cuộc gọi Wechat đột nhiên vang lên.

Tạ Lãng liếc nhìn màn hình điện thoại qua khóe mắt, anh có hơi sửng sốt, nhưng sau đó vẫn buông Lê Giang Dã ra và không tiếp tục nữa.

“Alo?”

Giọng nói của anh trầm thấp nhưng cách nói chuyện lại rất nhẹ nhàng, ngừng lại một chút dường như đang trả lời câu hỏi của đối phương: “Ừ, vừa mới về nước cùng Tiểu Dã đón sinh nhật.”

Chỉ từ một vài từ ngữ đơn giản như vậy thôi, Lê Giang Dã đã nhạy bén nghe ra người gọi đến là Lê Diễn Thành——

Chỉ có Lê Diễn Thành mới hỏi Tạ Lãng về cậu, hai người đều quen gọi cậu là “Tiểu Dã”, có đôi khi bọn họ nhắc đến cậu sẽ bằng giọng điệu giống như là hai người anh có chung một cậu em trai vậy.

“Bọn họ” là một thể thống nhất, còn cậu thì không, cậu mới là đối tượng cần phải thảo luận và bao dung.

Lê Giang Dã không nói gì, cậu chỉ lẳng lặng từ trên bàn nhảy xuống, sau đó lần lượt thả từng miếng hoành thánh vào nồi.

Lúc cậu bật bếp lên có hơi lơ đãng, bởi vì vẫn đang cố gắng lắng nghe Tạ Lãng nói chuyện điện thoại.

“Ừ.”

Chẳng qua là Tạ Lãng cũng không nói gì nhiều, hơn phần lớn thời gian là anh chờ Lê Diễn Thành ở đầu dây bên kia nói, sau đó mới kiên nhẫn đáp: “Cũng ổn, không có gì bất tiện cả, cậu tự quyết định đi.”

Cuộc điện thoại thực ra rất ngắn, nhưng Lê Giang Dã lại cảm thấy rất dài.

Cậu cố gắng kết nối cuộc đối thoại giữa hai người bằng đôi câu vài lời kia, nhưng lại cảm thấy khó chịu——

Lê Diễn Thành sắp trở về rồi, Tạ Lãng có biết không?

“Em bỏ vào được bao lâu rồi?” Tạ Lãng cúp điện thoại, anh đi tới phía sau lưng cậu, rồi cất tiếng hỏi.

“Quên rồi.” Lê Giang Dã đáp.

“Để anh thử xem.” Tạ Lãng cầm lấy một đôi đũa từ bên cạnh, còn chưa kịp đưa lên, Lê Giang Dã đột nhiên nói tiếp: “Anh Lãng, hôm nay anh có ở cùng em không?”

Rõ ràng là cậu biết nhưng vẫn cố ý hỏi.

Tạ Lãng trả lời: “Có.”

“Thế thì em muốn xem phim.” Lê Giang Dã chăm chú nhìn vào lớp bọt sủi lên trong nồi, âm thanh ùng ục ùng ục kia tựa như đến từ cơ thể cậu: “Xem phim kinh dị.”

Cậu lại giẫm lên vạch ranh giới kia trong lòng Tạ Lãng rồi.

Dù rõ ràng là cậu biết thừa anh không thích.

Lê Giang Dã thực ra cũng biết hành động lúc tức giận của mình trẻ con đến mức nào.

Và sự trẻ con này sẽ chỉ tạo thêm khoảng cách giữa cậu và Lê Diễn Thành trưởng thành hoàn hảo mà thôi.

Thật khó chịu làm sao—— ngay cả cái việc tranh đấu trong chuyện tình cảm, chẳng qua cũng chỉ là màn trình diễn của một mình cậu.

Hết thảy cử chỉ, hết thảy hành động như là đang chiến đấu của cậu đều vụng về và chẳng hề thông minh.

Không có gì khó chịu hơn là việc đối thủ, thậm chí chẳng hề nhận ra đang có cuộc chiến với cậu, nhưng lại giành được chiến thắng.

Tạ Lãng cầm lấy đũa.

Hiển nhiên là anh không biết gì về trận chiến thầm lặng này, nhưng vẻ mặt phiền não quen thuộc kia lại xuất hiện.

“Được rồi.”

Chỉ là đến cuối cùng anh vẫn nói: “Anh xem với em.”