Lúc lên xe, Tạ Lãng cũng không nhìn Lê Giang Dã trước mà cúi đầu chuẩn bị thắt dây an toàn, nhưng ngón tay vừa động đậy đã cảm nhận thấy một thân thể ấm áp đang áp vào người mình.
“Anh Lãng…”
Lê Giang Dã quàng tay qua cổ anh.
Cậu thật sự không thể đợi thêm một giây phút nào nữa.
Tạ Lãng giơ canh tay lên, ngừng lại vài giây giữa không trung, cuối cùng cũng rơi xuống ôm lấy Lê Giang Dã vào lòng.
Trong xe rất yên tĩnh, dường như còn có thể nghe thấy tiếng lá bạch quả khẽ rơi bên ngoài.
Đã không ôm anh ấy cả một tháng rồi.
Lâu đến nỗi vào chính lúc ấy, Lê Giang Dã cảm nhận được một sự thỏa mãn kỳ lạ đến run rẩy nào đó, khiến cậu không phân biệt nổi đó là đến từ cơ thể hay là từ gì khác, chỉ đành khẽ nhắm mắt lại.
“Uống không ít nhỉ?” Sau một lúc lâu Tạ Lãng trầm giọng hỏi, anh có thể ngửi thấy trên người Lê Giang Dã có thứ mùi hỗn hợp giữa rượu và nước hoa của phụ nữ.
“Vâng…” Lê Giang Dã đáp lại trong vòng tay anh: “Em đã uống hai chai bia ở KTV, lúc sau sang Pub thì gọi thêm ba shot rượu whisky đá.”
Cậu lẩm bẩm nói, nhưng là đang giải thích cho có.
“Anh Lãng, em nhớ anh lắm.” Lê Giang Dã từ trong ngực Tạ Lãng ngẩng đầu lên, chóp mũi cùng gò má đều đỏ bừng: “Nhớ đến khó chịu.”
Trong xe mờ tối, Tạ Lãng không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu, nhưng đôi mắt anh phải dừng lại trên hàng khuyên tai và chiếc khuyên mày sáng chói của Lê Giang Dã trong giây lát.
Có thể nghe ra Lê Giang Dã nói bằng giọng mũi mềm mại, như thể giãi bày với anh về chút tủi thân của mình——
Bởi vì nhớ anh cho nên mới uống nhiều như thế, hai chai bia cộng thêm ba shot rượu wishky, cậu đã uống nhiều như vậy đấy.
“Chúng ta về nhà.”
Tạ Lãng hít sâu một hơi, đột nhiên buông Lê Giang Dã ra rồi khởi động xe.
…
Đêm đã khuya, khu chung cư Trạm Giang đã hoàn toàn yên ắng, đèn đóm ở hầu hết các tòa gần như đều đã tắt.
Chiếc xe của Tạ Lãng lái thẳng vào bên trong, cho đến khi dừng lại trước tòa nhà trong cùng.
Lê Giang Dã xuống xe, cậu có hơi ngất ngây, chỉ cảm thấy bước chân mình nhẹ bẫng tựa như đang giẫm lên một tầng mây.
Cậu hoàn toàn không nhớ nổi mình đã ra khỏi thang máy bằng cách nào, đèn kích hoạt bằng giọng nói trên tầng của họ tình cờ bị hỏng, trong hành lang mà có giơ tay ra cũng không thể nhìn thấy những ngón tay của mình, cả người Lê Giang Dã gần như đang treo trên người Tạ Lãng.
“Tiểu Dã, ưm——”
Bởi vậy bước chân của Tạ Lãng có phần nặng nề, anh nửa ôm lấy Lê Giang Dã, vừa mò mẫm mở khóa vân tay, nhưng còn chưa kịp ấn vào thì đôi môi của mình đã bị ai đó cuồng nhiệt hôn lên.
“Anh Lãng, ngủ với em được không?”
Tạ Lãng thầm hít vào một hơi bởi lời nói quá thẳng thắn kia, hơi thở của anh trở nên cực kỳ gấp gáp trong bóng tối, khóa vân tay không nhận dạng được nên khẽ phát ra âm thanh cảnh báo.
Anh đang mυ'ŧ chiếc lưỡi mềm mại của Lê Giang Dã, nhưng gân xanh từ trán đến thái dương lại đột nhiên nổi lên, đây rõ ràng là ngập tràn tín hiệu cảnh giác từ cơ thể.
Tạ Lãng chỉ có thể thân mật trong không gian riêng tư và an toàn tuyệt đối, thậm chí hành lang không có người ở cũng không thuộc phạm vi này.
Anh cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Tiểu Dã, xuống đi.” Thanh âm của anh trầm thấp khàn khàn, mang theo một sự không vui.
Tạ Lãng loay hoay tìm khóa vân tay, nhưng bởi nụ hôn của Lê Giang Dã nên ngón tay lại lệch sang hướng khác, âm thanh bíp-bíp đột nhiên chuyển thành tiếng bíp cảnh báo nhanh hơn, bíp bíp bíp, bíp bíp bíp.
“Anh Lãng…”
Lê Giang Dã hiểu Tạ Lãng, cậu biết bản thân vượt qua ranh giới như thế này nguy hiểm đến thế nào.
Nhưng cậu không nhịn nổi, tiếng thở hổn hển xen lẫn nhưng nụ hôn gần như là tiếng rêи ɾỉ khó bề chịu đựng: “Ngủ với em đi, được không anh?”
Đương nhiên là sẽ lên giường.
Nhưng cậu vẫn hỏi như vậy.
Không, không phải là hỏi, mà là đang cầu xin.
Biết là sẽ làm, nhưng vẫn muốn cầu xin Tạ Lãng như thế, giống như lần đầu tiên làm chuyện đó, có một loại kɧoáı ©ảʍ gần như tự ngược.
Chỉ là cậu muốn nghe anh nói đồng ý.
“Chết tiệt!”
Tạ Lãng đột nhiên trở nên hung dữ chửi rủa một câu, anh ôm chặt Lê Giang Dã vào trong ngực, cuối cùng cũng nhấn chính xác được khóa vân tay, sau đó là ầm một tiếng đá tung cánh cửa——
Tiếng còi cảnh báo inh ỏi cuối cùng cũng đột ngột dừng lại vào lúc đó.
Tạ Lãng ôm thẳng lấy Lê Giang Dã sải bước đi vào phòng ngủ.
Căn phòng rất rộng nhưng không có quá nhiều đồ đạc, bởi quá ngăn nắp nên có phần trống trải, một chiếc giường lớn được kê ngay chính giữa.
Nhưng Tạ Lãng lại quay lại và đặt Lê Giang Dã lên bàn trang điểm bên cạnh giường.
Người cậu rất mềm, ngay cả trên một mặt bằng nhỏ như vậy cũng có thể co chân lại và ngồi vững vàng.
“Anh Lãng…”
Lê Giang Dã có phần sợ hãi: “Không bật đèn lên nhé.”
Tạ Lãng không đáp lại cũng không mở đèn, chỉ xoay người lại kéo mạnh tấm rèm bên cạnh giường ra——
Ánh trăng lọt qua cửa sổ sát đất, tựa như một vũng thủy ngân tràn vào trong phòng.
Tạ Lãng cởϊ áσ khoác ném lên giường rồi lại bước tới, vừa rồi anh vẫn còn hơi bực vì hành vi mất kiểm soát ở hành lang khi nãy, thế nên đường cong từ môi đến cằm đều căng chặt.
Anh đứng trước bàn trang điểm, cúi đầu nhìn Lê Giang Dã một lúc rồi bất chợt dùng tay nâng cằm cậu, buộc người trước mắt phải ngẩng mặt lên.
Cả người Lê Giang Dã thu gọn lại, kẹp chặt mông mình, cẩn thận đến mức ngay cả hai lọ kem dưỡng da trên bàn trang điểm cũng không làm rơi, nhưng cũng không có cách nào giấu được khuôn mặt của bản thân.
Ánh trăng sáng soi rõ khuôn mặt của cậu, Lê Giang Dã không chút che đậy ngẩng mặt lên nhìn Tạ Lãng.
Anh lại đứng nơi ngược sáng, không thể thấy rõ đường nét trên khuôn mặt, chỉ có đôi mắt đen thăm thẳm là đang nhìn cậu chằm chằm.
Đây chắc chắn là một kiểu tra tấn đối với Lê Giang Dã.
Hồi còn bé, cậu đã từng xem qua các chương trình giám định đồ trang sức, những người đó mang theo những viên ngọc lớn rực rỡ đầy màu sắc, đặt tất cả những viên đá quý kia lên một tấm vải đỏ có phần sang trọng đến nực cười, sau đó yêu cầu người thẩm định đồ trang sức cầm một chiếc kính lúp và các dụng cụ khác nhau, kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần.
Tất nhiên hầu hết chúng không phải là đá quý thực sự.
Lê Giang Dã cũng luôn nhớ đến dáng vẻ của người thẩm định đồ trang sức sau khi kiểm tra, ông ta sẽ đặt chiếc kính lúp xuống, mỉm cười để lộ ra chiếc răng khảm vàng, sau đó với vẻ đắc ý, trả lời một cách giễu cợt và đầy hàm xúc: “Đó là đồ giả, không đáng tiền.”
Đồ giả, không đáng tiền.
Cậu cũng là giả.
Lê Giang Dã không thể chịu được Tạ Lãng nhìn mình như vậy.
Cậu chỉ khựng lại ba giây đã không thể không cầu xin lòng thương xót.
“Anh Lãng… em sai rồi.”
Cậu nhìn vào Tạ Lãng.
Lê Giang Dã cũng chẳng biết mình sai ở chỗ nào, nhưng trong đầu chỉ có một suy nghĩ: cậu sai rồi, cậu thực sự đã sai, cậu biết là mình sai.
Nói đến đây, bỗng Tạ Lãng dùng sức quay đầu cậu lại để lộ ra năm chiếc khuyên trên vành tai.
Lê Giang Dã quay mặt sang một bên, cậu không nhìn thấy được biểu cảm của Tạ Lãng, nhưng lại có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của chính mình trong gương——một khuôn mặt rất giống với Lê Diễn Thành nhưng hoàn toàn không thể so sánh được.
Tạ Lãng cúi người xuống tháo khuyên tai cho cậu, bắt đầu tháo từ phần trên cao nhất——
Và rồi đến cái tiếp theo, thêm một cái, lại thêm một cái nữa.
Bàn tay của Tạ Lãng rất chắc chắn, nhưng sự im lặng của anh lại như một kiểu tàn nhẫn tự nhiên.
Lê Giang Dã bất chợt khẽ run rẩy, rõ ràng là cậu vẫn mặc đủ đồ nhưng khi những chiếc khuyên tai bị tháo xuống lại có cảm giác như bản thân đang bị cởi hết quần áo từng chiếc từng chiếc một.
“Em sai rồi…”
Lúc Tạ Lãng quay đầu Lê Giang Dã lại, điều anh nhìn thấy là một đôi mắt ướt đẫm.
Lê Giang Dã ôm lấy đầu gối, cuộn người lại trên bàn trang điểm, toàn thân run lên.
Cậu ngẩng đầu nhìn Tạ Lãng, nói: “Anh Lãng, em còn tưởng rằng hôm nay anh sẽ không về, em sai rồi, em biết anh không thích như thế này.”
Cuối cùng thì cậu cũng đã tìm thấy điểm mà mình nên thừa nhận sai lầm.
Tạ Lãng đương nhiên sẽ không thích.
Bởi Lê Diễn Thành sẽ không bao giờ như vậy, không bao giờ xỏ lỗ tai, không bao giờ hút thuốc, không bao giờ làm bất cứ điều gì mà những đứa trẻ hư sẽ làm.
Cậu là viên ngọc giả nằm trên tấm vải đỏ kia, chỉ biết mở miệng xin lỗi vì sự vụng về và thiếu chuyên nghiệp của mình.
Đó là vì cậu chưa thể làm lẫn lộn thật giả.
Dưới ánh trăng, Tạ Lãng nhìn vào khuôn mặt của cậu.
Nếp gấp mắt của Lê Giang Dã hẹp và cũng không thấy rõ, chỉ có phần đuôi mắt hơi rũ xuống nở rộ ra.
Nơi đó như được phủ một lớp mỏng màu đỏ tự nhiên, khi ướt sẽ đẹp hơn, yêu kiều như cánh hoa.
Tạ Lãng lại nâng khuôn mặt cậu lên bằng lòng bàn tay mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tựa hồ như đang được nâng niu một đóa hoa nhỏ xinh, anh có thể cảm nhận được đóa hoa kia đang khẽ run lên trong lòng bàn tay mình mà không có bất kỳ phản kháng nào.
Chỉ còn lại một chiếc.
Anh dùng tay kia nắm lấy phần đuôi của khuyên mày, xoay một vòng, cuối cùng dùng sức tháo chiếc khuyên mày màu bạc ra khỏi khuôn mặt của cậu, để lại hai lỗ trống trên đuôi mày.
Dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của Lê Giang Dã trong căn phòng.
Tạ Lãng thích khoảnh khắc như thế này, yên tĩnh không bị làm phiền, những thứ chói mắt kia cũng không làm anh phân tâm, cuối cùng anh cũng cảm nhận được sự an toàn.
Anh cúi người xuống hôn lên trán Lê Giang Dã, tựa như vỗ về.
“Hức…” Lê Giang Dã đột nhiên không nhịn được lấy tay che miệng.
Khoảnh khắc tất cả đồ trang sức được tháo ra, như thể mọi sức nặng đều đã rời bỏ cậu.
Tạ Lãng đã lột trần cậu.
Như cá nằm trên thớt, máu thịt lẫn lột hoàn toàn trần trụi gặp gỡ Tạ Lãng——
Cậu cảm thấy kiệt sức.
Không còn lại gì, dường như có thể trao đi mọi thứ, cũng có thể bị mở ra hoàn toàn.
Cậu trốn vào trong lòng Tạ Lãng, thút thít nói: “Anh Lãng, ngủ với em đi, xin anh.”
Tạ Lãng bế cậu xuống khỏi bàn trang điểm, khẽ đáp lại: “Ừ.”
…