Tôi Nghĩ Tôi Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 28.2

Nữ trợ lý: “?” Năng lực công tác ở phương diện này của nàng vẫn rất mạnh, sau khi an bài bữa tiệc thỏa đáng, video cũng lập tức gửi tới hộp thư của Thương tổng. Kể cả thế, nội tâm vẫn nơm nớp lo sợ, cũng không biết Thương tổng khi nào đứng ở phía sau hai người, những lời họ nói ngài ấy có nghe thấy hay không? Sẽ không đem nàng đi xử lí chứ……

Trong văn phòng, Thương Thừa Ninh click mở video vừa rồi hai người vừa xem, lượng chia sẻ lên tới hơn 300 vạn, lưu lượng rất lớn. Click mở lên, khóe miệng lạnh lẽo của hắn dần dần lộ ra.

Hắn cũng biết Âm Lạc bị Thẩm Thanh chọn trúng để đi chụp quảng cáo, giới giải trí cũng chỉ có một số địa phương quen thuộc như vậy, huống chi mấy ngày này hắn còn đặc biệt lưu ý hướng đi của Âm Lạc.

Thời điểm poster được đưa, bàn tay của nam sinh cao lớn đĩnh bạt ôm ở bên hông Âm Lạc làm hắn phá lệ chói mắt, nhưng đó là công việc, tuy rằng hắn không vui nhưng không thể đem cái này coi như lý do để trói buộc cậu ấy được.

Nhưng hắn không nghĩ tới, ngày thường ở trong trường học, quan hệ hai người cũng thân mật như thế.

Những lời nói, làn đạn “Hai người rất xứng đôi” “Mau đem vợ lên giường làm cho khóc” “Hình như còn là bạn cùng phòng” chiếm đầy màn hình.

Thương Thừa Ninh giấu đôi mắt hẹp dài dần trở nên sâu thẳm, ánh mắt tối dần ở đằng sau chiếc kính gọng vàng đẹp mắt. Hắn nhớ tới mấy ngày hôm trước trong khi gọi điện thoại cho Âm Lạc vô tình nghe thấy giọng nam xa lạ.

Thanh âm trẻ tuổi mang theo ý sủng nịch trong vô thức: “Âm Âm, quần áo bên ngoài tôi đã giúp cậu thu vào rồi, còn có nước ấm vừa mới pha cho cậu đấy.”

Chính là người này sao?

Âm Lạc không thích người khác chạm vào đồ vật của cậu? Khi nào lại có thể cùng những người khác thân mật như vậy?

Hắn nhanh chóng đóng video, gọi điện thoại cho Âm Lạc, lái xe đến cổng trường, nhưng mà lần này rốt cuộc lại gặp được tên bạn cùng phòng luôn quấn lấy Âm Lạc kia.

Nam sinh cao lớn đĩnh bạt, tướng mạo xuất chúng.

Biểu tình Thương Thừa Ninh lúc nhìn thấy Âm Lạc nháy mắt khôi phục thành bộ dáng ôn hòa, thân sĩ: “Cậu tới nhanh hơn tôi nghĩ.”

Âm Lạc chạy tới, lúc này cái miệng nhỏ thở phì phò, đuôi mắt ẩm ướt mềm mại: “Anh không cần đi công tác sao?”

“Làm xong rồi.” Thương Thừa Ninh đem cửa xe chỗ ghế phụ mở ra, “Tôi xem thời khoá biểu của cậu hôm nay không có tiết học, liền muốn gọi cậu ra.”

Âm Lạc ngốc lăng.

Hệ thống bổ sung nói: 【 Ký chủ, cậu là sinh viên hệ biểu diễn, học năm 3, thời khoá biểu rất dễ dàng tra được. 】

Âm Lạc lên xe, Thương Thừa Ninh theo sau ngồi cạnh ghế phụ.

Hôm nay thời tiết cũng không quá tốt, bầu trời u ám, trong xe bật bài hát dân ca lưu luyến, trầm thấp, Âm Lạc tựa lưng vào ghế ngồi, nghe xong một lát liền bắt đầu mệt rã rời.

Khi ngủ, câhj hoàn toàn không có phòng bị, thẳng đến khi ngừng ở cửa một nhà hàng, lúc Thương Thừa Ninh giúp đỡ cởi bỏ đai an toàn, thiếu niên mới hơi nhúc nhích một chút, đôi mắt cũng chưa mở, nói mớ: “Lục Nhiên, cậu đừng nháo, tôi không có tiết mà……”

Ngón tay Thương Thừa Ninh hơi ngừng lại, sắc mặt cũng trở nên trầm xuống.

“Lục Nhiên là ai?”

Có hơi thở cực nóng va vào vành tai cậu, Âm Lạc nhẹ nhàng run run, sau đó mới mơ mơ màng màng mở mắt, hơi mông lung, cậu ngửi được một cỗ mùi hương lạnh lẽo.

Thương Thừa Ninh cách cậu rất gần.

Gần đến mức lông mi cũng có thể đυ.ng tới làn da của cậu.

“Là người hôm nay cùng cậu đến cổng trường kia sao?”

Thanh âm của Thương Thừa Ninh chất chứa nguy hiểm làm Âm Lạc nháy mắt thanh tỉnh, nhưng mà cậu đã không có biện pháp giãy giụa.

Đôi tay bị người đàn ông gắt gao ấn ở trên đùi, khi hắn nói chuyện, khí nóng làm thiếu niên hồng hồng một nửa thân thể.

“Hắn nháo với cậu như thế nào?”

Âm Lạc bị người đàn ông trở nên xa lạ như vậy làm cho không dám lớn tiếng nói chuyện, thanh âm cũng trở nên mềm mại: “Nháo với tôi cái gì cơ?”

Thương Thừa Ninh thập phần có kiên nhẫn mà lặp lại lời cậu vừa rồi nói mớ: “Cậu nói, để Lục Nhiên đừng làm phiền cậu, hắn làm phiền cậu như thế nào?”

Âm Lạc cũng không biết cậu nói mớ…… Hồi tưởng lại, cậu đúng sự thật nói: “Buổi sáng tôi không dậy nổi, hắn sẽ tới cào tôi.”

Sau khi nói xong, mới phát hiện cậu không trả lời vào trọng tâm, thái độ nháy mắt liền trở nên hung dữ: “Anh hỏi cái này để làm gì? Anh buông tôi ra trước.”

Thương Thừa Ninh buông lỏng một bàn tay ra.

Nhưng bàn tay kia cũng không có rời đi, vẫn cứ đè nặng lên cái cổ tay tinh tế kia của cậu.

Ngày thường người đàn ông đều thể hiện thân sĩ, có lễ nghĩa, giờ phút này lại một tay giam cầm cổ tay Âm Lạc, bộ dáng hoàn toàn bất đồng, như một dã thú nguy hiểm, ngậm được cổ con mồi liền gắt gao không buông ra.

Âm Lạc có chút sợ hãi, không khỏi khẽ cắn môi dưới, khiến hai cánh môi rất nhanh đã bị cắn đến đỏ bừng, lại sáng lấp lánh.

Cậu có thể cảm giác được tầm mắt Thương Thừa Ninh dừng ở cổ của cậu.

Địa phương yếu ớt nhất bị nhìn chằm chằm đến gắt gao, còn vô lực phản kháng, là ai cũng đều sẽ sợ hãi. Âm Lạc là loại nhát gan đương nhiên sẽ càng sợ, cậu run run, hai cánh môi cũng theo đó mà phát run.

Nhưng mà Thương Thừa Ninh đột nhiên mở miệng: “Âm Âm.”

“Cậu không mang vòng cổ hoa hồng mà tôi đưa.”

“Không thích sao?”

Âm Lạc ngơ ngẩn, cũng chưa kịp mở miệng nói thích hoặc là không thích, liền cảm giác được cằm bị nắm.

N·ay sau đó.

Thương Thừa Ninh cúi đầu, chôn ở làn da vừa ngọt vừa thơm trên cổ, dùng sức cắn xuống.

Từ cằm đến trên cổ truyền đến cảm giác đau đớn làm Âm Lạc không chịu được rên lên một tiếng, thanh âm buồn ướt, nho nhỏ, như là chịu không nổi nên mới đột ngột thốt lên.

Thương Thừa Ninh…… Sao lại giống cẩu như vậy?

Nhưng đôi tay cậu bị đè lại, thân thể bị cột vào đằng sau đai an toàn, hoàn toàn không giãy giụa được, chỉ có thể tùy ý để hắn hành động.

Dần dần, đau đớn biến mất, bắt đầu trở nên tê dại.

Thương Thừa Ninh đang liếʍ cổ cậu.

…… Hắn là biếи ŧɦái sao?

Âm Lạc cảm thấy không khoẻ, toàn thân từ trên xuống dưới không còn một chút sức lực, muốn đánh vào mặt Thương Thừa Ninh.

“Bang” một tiếng ——

Thanh âm thanh thúy của cái tát vang lên ở bên trong xe.

Thương Thừa Ninh bừng tỉnh, rốt cuộc cũng buông người ra.

Hắn không nghĩ tới, người đánh so với người b·ị đ·ánh còn khóc đến lợi hại hơn. Người trong l*иg ngực toàn thân run run không ngừng, gò má bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, môi khẽ nhếch, lộ ra đầu lưỡi bên trong hồng hồng.

Rõ ràng thoạt nhìn sợ muốn chết, lại vẫn trừng mắt: “Là…… Là anh trước, như vậy trước……”

“Anh không được đánh lại……”

Thương Thừa Ninh ổn định hô hấp, nhu hòa nói: “Xin lỗi.”

Hình như hắn không tức giận, còn chủ động xin lỗi. Âm Lạc hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn như cũ cảm thấy chính mình hôm nay rất ngu ngốc, ban đầu đang ở phòng tự học để học, tiểu lông dê tùy tiện kéo cũng được 1-2 điểm, một hai phải lại đây khiêu chiến Thương Thừa Ninh.

Cậu liếʍ liếʍ khóe môi, mang theo giọng mũi: “Tôi muốn xuống xe.”

“Thực xin lỗi.” Thương Thừa Ninh cũng nhận thấy được cảm xúc của Âm Lạc không tốt, lại lần nữa xin lỗi. Hắn luôn tự khống chế bản thân rất tốt, nhưng từ giữa trưa nhìn thấy cái video kia, sau đó cảm xúc liền không ổn định, đặc biệt là vừa rồi, sau khi Âm Lạc nói ra câu nói kia.

Hắn nhìn đuôi mắt thiếu niên đỏ bừng ướŧ áŧ, một bộ dáng bị khi dễ đến đáng thương, lại tiến lên đem cổ áo đối phương cổ áo chỉnh lại cho tốt.

Nhìn chằm chằm trên cổ có cái dấu răng rõ ràng, trong lòng Thương Thừa Ninh trào ra một cảm giác thỏa mãn không thể tả được, cầm lòng không được nói: “Bởi vì tôi quá thích em.”

Âm Lạc ngơ ngẩn.

Thình lình xảy ra thông báo, làm cậu quên mất phải tức giận, nhìn chằm chằm sợi tóc rơi ở đối diện cùng với b·iểu t·ình nghiêm túc của người đàn ông.

Thương Thừa Ninh tiếp tục nói: “Có khả năng em sẽ không tin, từ nhìn thấy ánh mắt đầu tiên, tôi liền cảm thấy em rất đặc biệt. Tuy rằng chỉ là yêu mến, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không có lệ với em, cho tôi một cơ hội theo đuổi em có được không? Âm Lạc.”

Mà người nghe lại đang tái mặt, khóe mắt còn phiếm hồng, bộ dáng ngốc ngốc, người đàn ông cho rằng cậu là bị hắn đột nhiên thông báo dọa sợ, không nghĩ tới, lúc này Âm Lạc đã điên cuồng bắt đầu kêu hệ thống: 【 Sao lại thế này? Hắn không phải nên chán ghét tôi sao?! Sao đột nhiên lại biến thành như vậy? 】

Hệ thống cũng ngốc: 【 Khả năng thái độ của ký chủ ngài đối với hắn thật tốt quá, vẫn còn thiếu giá trị ức h·iếp, cậu đối đãi vớinam 2 có thể hung ác hơn một chút! 】

Chỉ là cậu cảm thấy cậu đã rất xấu xa rồi……

Âm Lạc khẽ cắn môi, trầm tư một lát mới thốt ra một câu mà cậu xem là ác độc nhất nói: “Chính là...... Anh hơi già.”

“Tôi nghe nói, nam nhân già đều không được.”!

***

Lời của editor:

Xin lỗi mọi người, lúc trước chia chương mà quên chia vàng, nên phần còn lại free nhé.

Cảm ơn bạn Meoooo đã để cử cho truyện (◍•ᴗ•◍)❤

Chương 29 chắc khoảng 3 tuần nữa mới có nhé, mình sắp thi nên phải tập trung ôn nữa.