Tôi Nghĩ Tôi Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 11

Bức ảnh kia..... ánh đèn là tông màu ấm. Cổ tay Âm Lạc mảnh khảnh, phô ra một tầng trơn bóng ái muội.

Sưng đỏ cùng bị thương ngoài da đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại loang lổ những vết hằn đỏ.

Gọi là những vết hằn, nhưng trông như bị người ta đánh vậy. Hình tròn, loang lổ, như bị nam nhân gắt gao ấn xuống.

Tầm mắt Đoạn Mộ Trạch dừng ở trên ảnh chụp.

Âm Lạc nói hắn sức lớn.

Ban đầu hắn định dùng sức để tiêu sưng, kể cả khi Âm Lạc kêu đau, hắn cũng chỉ đem người giam vào góc, đè tay cậu lại, lãnh đạm nói “Chịu đựng” mà thôi.

Nhưng khi thiếu niên khóc, đuôi mắt ẩm ướt hồng hồng, trông rất thảm nhưng vẫn cười cười mà nhìn qua.

Giống một con mèo nhỏ đáng thương.

Đoạn Mộ Trạch vô thức cuộn ngón tay.

Cảm xúc tinh tế ấm áp tựa hồ còn dừng lại ở đầu ngón tay.

*

【 Độ hảo cảm +5! Chúc mừng ký chủ! Không gặp mặt nhưng vẫn kiếm thêm được độ hảo cảm! 】

Âm Lạc cũng cảm thấy thần kỳ.

Đối phương còn chưa trả lời lại, nhưng hiển nhiên Đoạn Mộ Trạch thấy được mấy cái tin nhắn kia.

Cậu nhìn chằm chằm tin nhắn vừa mới gửi đi, vắt hết óc suy nghĩ xem đến tột cùng là cái nào đạt được độ hảo cảm.

Hai cái tin nhắn kia hẳn là không có khả năng —— rõ ràng cậu đang trách cứ đối phương. Dư lại chỉ có bức ảnh cậu gửi. Âm Lạc nhìn chằm chằm một lát, hơi ngộ ra điều gì đó.

Năm phút sau, Đoạn Mộ Trạch gửi tin nhắn tới “Vết thương còn có đau hay không?” Âm Lạc không trả lời, trực tiếp gửi ảnh cậu tự chụp.

Là ảnh cậu nửa ghé vào gối đầu chụp, ngước nhìn, đuôi mắt cũng hướng lên trên, hơn nữa làn da rất trắng, áo ngủ rộng thùng thình làm lộ ra một phần lớn làn da, dùng từ để hình dung thì ——

Vừa thuần vừa dục. (Vừa ngoan ngoãn, vừa ám muội)

Nhưng sau khi gửi xong, đối phương vẫn không có động tĩnh.

Độ hảo cảm cũng không dâng lên.

Âm Lạc có chút nghi hoặc. Rốt cuộc ở con mắt thẳng nam của cậu, dưới tình huống không thấy mặt, câu dẫn người khác hoặc kiếm độ hảo cảm thì dùng loại phương pháp đơn giản mà thô bạo này là hiệu quả nhất.

Vậy là do Đoạn Mộ Trạch không phải thẳng nam, cho nên không dùng được?

Âm Lạc cảm thấy có thể là ảnh mình chụp không tốt lắm. Cậu lên mạng tìm rất nhiều đồ, đúng là có mấy loại quần áo thoạt nhìn rất phức tạp, không quá thực dụng. Vì thế cậu chọn áo sơ mi trắng.

Cậu từ tủ quần áo cũng tìm ra một chiếc rộng thùng thình, mặc lên người, sau đó lại cố ý cởi bỏ hai chiếc cúc áo.

Chuẩn bị xong tất cả, cậu mới căn góc mà chụp hình.

P đều không cần P, vừa lòng mà gửi qua.

(P – Photoshop)

Nhưng mà độ hảo cảm độ giống như đ·ã ch·ết vậy.

Âm Lạc: “……”

Xem ra đối với Đoạn Mộ Trạch, không thích hợp dùng loại phương pháp này.

Cũng may, độ hảo cảm không tăng, nhưng cũng không giảm. Âm Lạc ở nhà dưỡng thương đến nhàm chán. Sau lần đó, mỗi ngày cậu đều sẽ gửi 2 hay 3 tin nhắn cho Đoạn Mộ Trạch bao gồm cả ảnh chụp.

Phần lớn thời gian Đoạn Mộ Trạch đều làm lơ, chỉ hỏi cậu vết thương có tốt lên không.

Quả nhiên hắn rất phù hợp với nhân thiết nhàm chán lại tối tăm.

Xem ra muốn kiếm độ hảo cảm không thể đơn thuần dựa vào việc nhắn tin trên mạng.

Vừa lúc Âm Lạc có nhiệm vụ mới, không quan tâm đến hắn nữa hắn.

Hệ thống: 【 Ký chủ, đêm nay cậu cần đi tham gia bữa tiệc trong vòng này. Nguyên tác là: Trong bữa tiệc cậu uống nhiều, mắng rất nhiều người, mới cùng nhóm người này hoàn toàn kết thù. Lúc sau, ở trong vòng này thanh danh của cậu sẽ càng ngày càng kém, về sau bị nam chính trả thù cũng không ai nguyện ý giúp cậu. 】

Âm Lạc không thích nơi nhiều người: 【 Có thể không đi được không? 】

Hệ thống: 【 Đêm nay là tình huống mấu chốt a, điểm cũng tăng lên gấp đôi. Ký chủ, cậu không phải sợ người khác đυ.ng tới mình sao? Cửa hàng của chúng tôi có thuốc có thể hạ thấp độ mẫn cảm. 】

Còn có loại thuốc này?

Âm Lạc có hứng thú: 【 Bao nhiêu điểm? 】

Hệ thống: 【 Với số điểm của cậu, trước mắt có thể mua năm bình. Nhưng loại thuốc này cũng có một ít di chứng. 】

Âm Lạc hỏi: 【 Di chứng là gì? 】

Hệ thống: 【 Tạm thời còn chưa có biết, chưa từng có người mua qua. Nhưng có lẽ di chứng chính là choáng váng đầu hoặc một vài thứ khác. 】

Âm Lạc không trả lời.

Cậu cảm thấy nếu như mình tích cóp được nhiều điểm, chờ tới khi trở lại hiện thực cũng có thể dùng.

Cậu mở wechat của Lê Phi Nhiên. Đối phương mấy ngày nay cũng đã gửi không ít tin nhắn cho cậu, trong đó có một cái chính là “Đêm mai có tụ hội, cậu tới hay không?”

Âm Lạc trực tiếp gọi điện thoại cho đối phương.

Điện thoại rất nhanh liền được nhận. Lê Phi Nhiên không ngăn được sự vui sướиɠ trong lời nói: “Alo, Âm Âm, cậu lại gọi điện thoại cho tôi! Tay, tay thế nào?”

“So với bình thường không khác nhau là mấy.” Thấy đầu bên kia của hắn cũng không ồn ào, Âm Lạc hỏi, “Anh đang ở đâu?”

“Đêm nay không phải có bữa tiệc sao, cậu không có tới nhàm chán chết, hiện tại tôi đang trên xe chuẩn bị về nhà.”

Thiếu chút nữa liền bỏ lỡ nhiệm vụ.

“Bữa tiệc nhiều người sao?” Âm Lạc mở tủ quần áo ra, tính toán đổi chiếc sơ mi trắng vẫn luôn mặc này đi, “Tôi định tới xem.”

Đối lập với những người trong vòng này, Âm Lạc không quá biết chơi. Lê Phi Nhiên kỳ thật cũng không định dẫn cậu qua. Nhưng dựa theo tính tình của tiểu thiếu gia, không mang cậu theo thì cậu không chỉ sinh khí mà còn sẽ tự mình chạy tới quán bar.

Hoàn cảnh quán bar rất loạn, nhiều người xấu, kể cả những người còn lại đều không phải thánh thiện, Âm Lạc ngoan như vậy đơn thuần như vậy, bị khi dễ khả năng cũng không biết. Nghĩ vậy, Lê Phi Nhiên vẫn quyết định dẫn cậu đi: “Nửa tiếng sau tôi đến nhà cậu.”

Hẹn thời gian xong, Âm Lạc tắm rửa một cái, đổi quần áo.

Hệ thống đột nhiên mở miệng: 【 Đúng rồi, ký chủ, mấy ngày nay tôi cần thăng cấp một chút, sẽ luôn ở trạng thái ngủ đông.】

Trách không được độ hảo cảm lại không tăng.

Nhưng mà dựa theo những tin nhắn Đoạn Mộ Trạch gửi qua thì kể cả thôi miên độ hảo cảm cũng không tăng. Lúc này Lê Phi Nhiên gọi điện tới, nói đã ở bên ngoài chờ.

Âm Lạc cầm lấy di động, đi ra khỏi phòng.

Mẹ Âm mấy ngày nay đều ở nhà, thấy Âm Lạc xuống lâu, quan tâm nói: “Còn đau không?”

“Không đau.”

Mẹ Âm thấy cậu ăn mặc chỉnh tề: “Đi ra ngoài chơi sao?”

Âm Lạc: “Vâng, đi cùng bằng hữu ạ.”

Mẹ Âm không hỏi tiếp, chỉ là dặn dò: “Đừng đυ.ng tới tay, con rất dễ b·ị th·ương. Còn có, về sớm một chút, anh trai con đêm nay trở về.”

Âm Ngộ Châu ra nước ngoài công tác, trước khi đi còn cho Âm Lạc một khoản tiền tiêu vặt. Nhưng mà nếu anh trai trở về cũng sẽ đến công ty đầu tiên, khả năng sẽ không trở về nhà.

Âm Lạc cũng không trả lời, cùng mẹ Âm nói tạm biệt liền ra cửa.

*

Vừa mở cửa lớn ra là có thể thấy chiếc xe thể thao của Lê Phi Nhiên, Âm Lạc chạy chậm qua.

Lê Phi Nhiên ban đầu đứng còn cà lơ phất phơ, thấy Âm Lạc tới gần lập tức đứng thẳng, còn sửa sửa kiểu tóc. Tầm mắt hắn nhìn về phía tay của cậu: “Vết thương tốt không?”

“Đã sớm tốt lên rồi.” Âm Lạc nhìn thời gian không còn sớm, thúc giục nói, “Nhanh lên đi thôi.”

Thời gian dài không gặp, Lê Phi Nhiên phát hiện Âm Lạc lại trắng ra, lúc hai người đến gần, hắn đều có thể ngửi thấy hơi thở thanh ngọt trên người đối phương.

Trái tim như bị lông chim cào nhẹ, trong lúc chờ đèn đỏ, hắn muốn tìm Âm Lạc nói chuyện. Nhưng vừa quay đầu nhìn, đối phương đang cúi đầu xem di động. Như là đang cùng người nào đó nói chuyện phiếm.

Lê Phi Nhiên ra vẻ tự nhiên: “Âm Âm, gần đây cậu mới quen người nào sao?”

Âm Lạc không nhìn hắn: “Ừ.”

Lê Phi Nhiên trong lòng chua lè: “Ai a?”

“Khoảng thời gian trước trong nhà giới thiệu cho tôi một người.”

Lê Phi Nhiên nắm tay lái căng thẳng: “…… Cái gì?”

Âm Lạc vội vàng trả lời wechat của Thương Thừa Ninh, không nói chuyện. Lê Phi Nhiên lại hỏi: “Ai a, Tên là gì? Tôi biết không?”

Dựa theo tính cách cùng mối quan hệ với Lê Phi Nhiên, Âm Lạc vẫn duy trì kiên nhẫn: “Tên là Thương Thừa Ninh.”

Hắn?

Ở trong thành phố này, giới cao tầng trong vòng người vốn dĩ rất ít, hơn nữa Thương Thừa Ninh còn thuộc về thế hệ mới, thường xuyên bị coi như con nhà người ta để lưu truyền giữa bọn họ.

Lê Phi Nhiên chưa từng nhìn thấy Thương Thừa Ninh, nhưng ít nhiều đều đã được nghe người trong nhà nói qua. Vừa nghe Âm Lạc cùng hắn gặp mặt, ngữ khí không tự giác cao lên một phần: “Hắn không phải so với cậu lớn hơn rất nhiều tuổi sao? Đều có thể làm thúc thúc của cậu rồi.”

Đương nhiên là vẫn ghét bỏ rồi.

Âm Lạc ngoài mặt vẫn nói “Còn tốt”, sau lưng gửi tin nhắn cho Thương Thừa Ninh: 【 Có ai kêu anh là thúc thúc chưa? 】

Hệ thống: 【 Giá trị ức h·iếp +2! Ký chủ lợi hại! 】

Lê Phi Nhiên nhìn Âm Lạc cười với di động, nghĩ rằng cậu nói chuyện với Thương Thừa Ninh nên cao hứng, trong lòng hơi hoảng: “Cùng hắn nói chuyện rất vui vẻ a, đôi mắt đều cong lên rồi kìa.”

Âm Lạc không phát hiện ra ý tứ ghen tuông của người kia, cũng chưa nói cái gì. Thương Thừa Ninh tạm thời không gửi tin nhắn tới, phỏng chừng bị câu “Thúc thúc” kia làm cho tức giận rồi.

Đối phương càng tức giận, cậu càng cao hứng.

Cậu là một vai ác có tu dưỡng đó nha.

Vừa mới chuẩn bị tắt màn hình, nhắm mắt nghỉ ngơi, liền nhảy ra một tin nhắn. Âm lạc tưởng là Thương Thừa Ninh gửi tới, kết quả vừa mở thì thấy, khiến cậu ngơ ngẩn một lát ——

Đoạn Mộ Trạch: 【 Cậu cũng thường gửi cho những người đàn ông khác những bức ảnh đó sao? 】

*

Âm Lạc đã nửa giờ không trả lời lại tin nhắn.

Mấy ngày nay không có suất diễn, Đoạn Mộ Trạch cơ hồ đều nhìn chằm chằm di động, cũng không cho những người khác chạm vào.

Bởi vì, hắn lưu lại một ít thứ không nên lưu.

Hắn mỗi buổi tối đều sẽ lật xem album, nhìn chằm chằm những bức ảnh mà Âm Lạc gửi tới, sợ bỏ qua chi tiết nào đó.

Xem xong lại thập phần hối hận.

Hắn đây là đang làm gì? Âm Lạc có ý đồ gì, hắn còn không nhìn ra sao? Nhưng vẫn nhịn không được mà mở một lần lại một lần.

Thậm chí những bức ảnh đó thoạt nhìn rất bình thường, cũng không có đồ dư thừa nào lộ ra.

Nhưng mà khi hắn tính toán xóa những bức ảnh đó, ngón tay hắn đặt trên nút xóa nhưng lại chậm chạp không chịu hạ xuống.

Hắn khả năng là nghiện rồi.

Nếu một ngày không thấy tin nhắn của Âm Lạc, hắn liền bực bội bất an, còn có cảm xúc mất mát.

Nửa tiếng vừa rồi, thiếu niên đang làm gì? Ở cùng người đàn ông khác nói chuyện phiếm sao? Sẽ đem ảnh chụp cũng gửi cho những người khác xem sao?

Nghĩ đến việc nếu gửi đi, những bức ảnh đó sẽ bị những người đàn ông khác dùng để làm một số việc dơ bẩn, hoặc là phát lên trên mạng, bị một ít người đàn ông xa lạ xem, ánh mắt Đoạn Mộ Trạch liền bắt đầu trở nên tối hơn.

Lần đầu tiên, hắn mở khung chat, chủ động gửi tin nhắn cho Âm Lạc: 【 Cậu cũng gửi cho những người đàn ông khác những bức ảnh đó sao? 】

Âm Lạc rất nhanh liền khôi phục trạng thái.

Nhưng cũng không có trả lời vấn đề của hắn: 【 Tôi muốn đi quán bar. 】

Đoạn Mộ Trạch nhíu mày: 【 Đi quán bar làm cái gì? 】

Di động rung lên.

Click mở ——

【 Đi làm chuyện xấu. 】

Hô hấp cứng lại, tay cầm di động cũng nổi lên gân xanh, Đoạn Mộ Trạch cắn chặt môi, thoạt nhìn khí áp cực thấp.

Đi.quán.bar.làm.chuyện.xấu, mỗi một chữ đều có thể làm hắn nheo mắt.

Đoạn Mộ Trạch không dám tưởng tượng, với thân hình của Âm Lạc, khi cậu đi quán bar, sẽ là hậu quả gì.

Sạch sẽ, xinh đẹp, lại hơi ngốc, khẳng định sẽ dễ dàng bị nam nhân lừa. Có lẽ đối phương đưa một ly rượu có thuốc, cậu sẽ ngoan ngoãn uống cạn rồi bị ngất xỉu, ngoan ngoãn bị mang đi.

Cậu sẽ bị tên đàn ông đó mang đi khách sạn hoặc là trực tiếp mang về nhà, không cần lên trên giường, người đã bị ăn sạch.

Mệng cậu mềm như vậy, thoạt nhìn thân thể cũng rất mềm.

Nhất định sẽ bị ăn không bỏ sót chỗ nào.

Đầu lưỡi cũng sẽ không bỏ qua.

Eo cũng như vậy, dễ dàng đã bị ấn xuống, giam lại. Cậu lúc này kể cả khi tỉnh cũng không có năng lực phản kháng, chỉ có thể nhìn chính mình bị làm khóc.

Khả năng khóc càng tốt.

Những người đó rất muốn nhìn thấy cậu khóc.

Một bên làm cậu khiến cậu không thể phản kháng, một bên lại hung hăng khi dễ.

Đoạn Mộ Trạch rất nhanh liền mất khống chế, hắn lăn lăn hầu kết, vừa đứng dậy lấy chìa khóa xe vừa gửi tin nhắn cho Âm Lạc: 【 Địa chỉ quán bar ở đâu? 】!

***

Lời của editor:

Nốt chương này tui đi nghỉ, đau răng quá rồi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé!