Tôi Nghĩ Tôi Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 9

Ngày hôm sau tỉnh lại, cái tay kia của Âm Lạc đã sưng lên, chỉ chạm vào cũng đã như lửa đốt. Cái tay đau khiến việc mặc quần áo chậm hơn rất nhiều. Mặc xong, cậu lấy di động và cây quạt nhỏ đi ra ngoài cửa. Vừa mới mở cửa, Thương Thừa Ninh đang đứng ở ngoài: “Vết thương thế nào rồi?”

Trong núi vào buổi sáng, nhiệt độ không khí thấp, Âm Lạc mặc một chiếc áo khoác mỏng, vết sưng cũng bị chặn lại. Cậu rũ mắt, thoạt nhìn cảm xúc không tốt lắm: “Không có việc gì.”

Thương Thừa Ninh có chút tự trách, dù sao cũng là do hắn không quan tâm đến Âm Lạc: “Không thì buổi sáng ở khách sạn nghỉ ngơi trước, giữa trưa tôi đưa cậu về nhà, nếu muốn về bây giờ, tôi gọi người đưa cậu đi cũng đúng.”

Nếu lúc này trở về mới là lãng phí cơ hội. Âm Lạc lập tức túm chặt góc áo hắn: “Tôi đi cùng anh, đừng bỏ tôi lại.”

Bộ dáng ỷ lại của cậu làm người đàn ông khựng lại.

Một lát.

“Được, cùng đi qua đi, để ý cẩn thận đừng đυ.ng đến miệng vết thương.”

Âm Lạc lúc này mới buông hắn ra.

*

Đến đoàn phim, trường quay đã bố trí tốt, so với bối cảnh ngày hôm qua khác nhau rất nhiều.

Âm Lạc tìm một vòng cũng không thấy Đoạn Mộ Trạch. Lại đợi mười phút, đối phương cũng không xuất hiện.

Sẽ không phải là hôm nay hắn không có cảnh diễn chứ?

Trên cổ tay đau làm Âm Lạc không có cách nào suy nghĩ nhiều, cậu muốn đi lấy ít đá để đắp lên vết thương, vì thế hỏi nhân viên công tác gần nhất. Nhân viên công tác chỉ cho cậu đằng sau kho có một cái tủ lạnh có túi nước chườm đá, còn chủ động hỏi cậu có muốn anh ta lấy giúp hay không.

Âm Lạc nói cảm ơn rồi tự mình đi lấy

Kho hàng rất dễ tìm, chỉ cần quẹo phải, đi thẳng là tới. Chỉ là bên trong kho rất nhiều bụi, không khí không tốt lắm.

Âm Lạc nhìn thấy tủ lạnh, lấy một chiếc túi chườm đá, kết quả vừa mới xoay người, đã thấy một bóng người.

Đầu tiên là hoảng sợ, tiếp theo cậu mới nhìn rõ là ai, Đoạn Mộ Trạch a.

Ánh sáng mỏng manh làm cậu không nhìn rõ biểu tình của hắn, nhưng Âm Lạc có thể cảm nhận được, khí áp của hắn so với ngày thường rất thấp, tựa hồ tâm tình không tốt.

Hắn cũng đến lấy túi chườm đá sao? Đang tự hỏi có nên đem túi nước đá trên tay mình cho hắn hay không, thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên: “Đồ ngốc?”

Âm Lạc không kịp phản ứng: “...... Cái gì?”

Đoạn Mộ Trạch đã đến gần cậu.

So với “đến gần”, dùng “tới gần” khả năng càng thích đáng. Hai người thân hình chênh lệch, hơn nữa lúc này biểu tình hắn rất tối tăm, làm Âm Lạc có chút sợ hãi.

Đối phương cũng không có ý tốt.

Mặc dù Âm Lạc đã thể hiện cho hắn rất nhiều thiện ý.

Đoạn Mộ Trạch dừng ở một vị trí rất gần, tầm mắt dừng ở trên miếng băng vải trên cổ tay của cậu: “Mùa hè dán vải băng vào miệng vết thương, ai dạy cậu?”

“Không phải tôi dán......” Ngữ khí rất lạnh, Âm Lạc bị dọa đến mức không nói rõ được.

Có lẽ là cánh tay ngày càng đau. Có lẽ là biểu cảm không kiên nhẫn của đối phương khiến cậu cảm giác đôi mắt và mũi cùng nóng lên, có chút không dừng lại được: “Tôi vì anh mới bị thương.”

Nước mắt rơi xuống, rơi xuống ngày càng nhiều.

“Bởi vì nhìn anh rất nóng, tôi định đưa anh cây quạt, sau đó tay bị đυ.ng vào.”

Đôi mắt rũ xuống, lời nói mang theo ủy khuất cùng nức nở, nhưng có thể nghe ra cậu đang cật lực nhẫn nại.

“Anh chán ghét tôi, cũng đừng nói tôi ngốc......”

Đoạn Mộ Trạch tay chân cứng đờ.

Hắn có chút không biết làm gì.

Không nghĩ tới sẽ đem cậu chọc khóc.

Từ buổi chiều ngày hôm qua, nghe được Âm Lạc có khả năng bị thương, hắn liền cảm thấy bất an. Không biết cậu bị thương như thế nào nên hắn mang lên toàn bộ thuốc mà mình có.

Kết quả ở cửa phòng khách sạn, liền thấy một người đàn ông khác cầm thuốc vào phòng Âm Lạc.

Hắn cảm thấy trong lòng bực bội không biết từ đâu ra.

Chính là...... Hắn cũng không muốn thấy Âm Lạc khóc.

“Thật xin lỗi.” Có lẽ là do Đoạn Mộ Trạch rất ít khi xin lỗi người khác, ngữ khí đông cứng, vì thế nói lại một lần, lần này âm thanh hòa hoãn hơn rất nhiều, “Thật xin lỗi. Là tôi chưa nói rõ ràng, nói ngốc không phải nói cậu, là nói người dán băng dán cho cậu.”

“Cậu...... “ Hắn nhìn Âm Lạc, lời nói lại nhẹ đi vài phần, “Đừng khóc.”

Âm Lạc lần đầu nghe thấy lời nói an ủi phát ra từ miệng Đoạn Mộ Trạch. Trong lúc khϊếp sợ đã quên cả khóc.

Đuôi mắt phiếm hồng, cái mũi cũng hồng, khuôn mặt ẩm ướt mà kinh diễm. Đoạn Mộ Trạch nhìn chằm chằm một lát, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái khăn ướt, cúi người nhìn cậu.

Âm Lạc rốt cuộc cũng chịu để ý đến hắn: “Làm gì......”

“Lau nước mắt.”

Âm Lạc hít hít cái mũi: “Tôi không cần.”

Đoạn Mộ Trạch lúc này rất kiên nhẫn: “Tôi giúp cậu.”

Cái này làm cho Âm Lạc ngượng ngùng.

Cậu bị mắng nhưng không tức giận, mới nói lí do: “Tôi hết tay để cầm rồi.”

Đoạn Mộ Trạch lúc này mới chú ý tới một tay Âm Lạc cầm túi chườm đá, lại theo tầm mắt di chuyển lên khuôn mặt nhỉ đầy nước mắt của cậu.

“Anh cầm giúp tôi.”

Âm Lạc đột nhiên mở miệng, làm cánh tay Đoạn Mộ Trạch cứng đờ giữa không trung, một lát, hắn thay đổi phương hướng, cầm lấy túi chườm đá.

Hắn cứ ngỡ rằng thiếu niên muốn hắn lau mặt giúp.

Khăn ướt lành lạnh, Âm Lạc lau mặt xong đặt nó ở trên mắt. Trong phòng an tĩnh trong chốc lát, Đoạn Mộ Trạch đột nhiên hỏi: “Tay thế nào?”

Âm Lạc cho rằng đối phương đã rời đi, sau vài giây phản ứng lại mới nói: “Cũng ổn rồi.”

Đoạn Mộ Trạch đi đến cửa, thoạt nhìn như đang chờ cậu: “Phòng nghỉ của tôi có thuốc.”

*

Âm Lạc ngồi trên ghế, nhìn bốn phía.

Phòng nghỉ của Đoạn Mộ Trạch rất nhỏ, đồ vật cũng không nhiều lắm, thứ cậu ngồi là cái ghế tựa duy nhất.

Đoạn Mộ Trạch đang lấy thuốc ở trong ngăn kéo, thấy hắn lấy hơi nhiều, Âm Lạc đứng lên: “Không cần nhiều như vậy.”

Đoạn Mộ Trạch lại không đem thuốc cho cậu: “Nghỉ đủ rồi?”

Đây... Đây là thuốc lấy cho cậu?

Xét thấy không quá lí tưởng, dù sao điểm hảo cảm cũng chỉ có ít, Đoạn Mộ Trạch lúc nào cũng làm mặt lạnh với cậu, Âm Lạc cũng không tự mình đa tình, lời nói rất nhỏ: “Tôi phải đi về.”

“Đi đâu?” Đoạn Mộ Trạch ngồi xổm xuống, “Đi tìm cái người dán băng dán cho cậu?”

Tâm tình giống như không được tốt.

Âm Lạc sợ độ hảo cảm sẽ tụt xuống, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế không nói lời nào.

Đoạn Mộ Trạch đem tay áo của cậu kéo lên, lúc này mới phát hiện, vết thương so với hắn nghĩ còn nghiêm trọng hơn – xương cổ tay bắt đầu sưng, xuất hiện những vết bầm tím, đặc biệt làn da trắng khiến vết thương càng thêm nghiêm trọng.

Hắn để sát vào, cẩn thận xé xuống miếng băng dám.

Miệng vết thương cũng bị nhiễm trùng.

Âm Lạc không dám nói lời nào, biểu tình của Đoạn Mộ Trạch hiện tại rất đáng sợ. Cậu để hắn tùy ý động vào vết thương, cầm tăm bông tẩm thuốc lau vào vết thương.

Tiếp theo là vặn lại khớp.

Kỳ thật, động tác của Đoạn Mộ Trạch rất nhẹ nhàng, nhưng Âm Lạc trời sinh mẫn cảm, vẫn cảm thấy quá đau. Cậu cắn chặt môi dưới, nhưng môi bị cậu ma sát đến đỏ lên cũng vẫn không nhịn xuống được –

Vì thế dùng một chân đá lên vai hắn.

“Anh ấn nhẹ chút, sắp đau chết tôi rồi.” Thiếu niên nhíu mày kêu.

Sức của đôi bàn chân rất nhẹ, đồng tử Đoạn Mộ Trạch đột nhiên co lại.

••• bởi vì cái chân thon dài, trắng nõn xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Âm Lạc nhìn thì gầy, nhưng nơi nào nên có thịt vẫn có, lúc đá, thịt mềm run rẩy theo từng nhịp. Giống những gợn nước lăn tăn. Làn da của Âm Lạc cũng có hương thơm thoang thoảng, Đoạn Mộ Trạch có chút ngây ra.

Tầm mắt mắt hắn dừng ở cổ chân Âm Lạc, chiếc chân trắng nõn, trên chân có một nốt ruồi son. Cùng một loại màu sắc, trên tay cậu cũng có một nốt.

Giờ phút này, tay Âm Lạc đang nằm trong tay hắn. Bị thuốc thoa vào, nốt ruồi cũng theo đó là sáng lên.

Hô hấp của Đoạn Mộ Trạch rối loạn.

“A.” Âm Lạc hô lên

Đoạn Mộ Trạch trì độn mà nâng mắt lên, liền thấy cậu lấy từ trong túi áo khoác một cái gì đó, sau đó khuôn mặt xinh đẹp kéo gần khoảng cách: “Cây quạt nhỏ, anh còn muốn không?’’!