Tôi Nghĩ Tôi Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 7

Trong video trò truyện không quá rõ ràng, làm Âm Lạc không thể nắm bắt được cảm xúc của đối phương. Huống chi, anh ta sẽ luôn che giấu cảm xúc chân thật của mình.

Phổ cập các tính năng của wechat xong, Âm Lạc cuối cùng mới hỏi: “Anh ở lại tăng ca sao?”

“Đã làm xong.” Thương Thừa Ninh thong thả, ung dung dùng tay đẩy chiếc kính lên, “Vừa mới tắm rửa xong sao?”

Âm Lạc ngẩn ra: “Sao anh biết?”

Ngốc ngốc.

Cũng dễ dàng bị lừa.

Thương Thừa Ninh không đề cập đến chiếc áo tắm dài: “Tóc cậu vẫn còn ướt.”

Âm Lạc sờ sờ tóc. Trầm mặc một lát, cậu hỏi: “Anh ngày thường đều tăng ca đến giờ này sao?”

“Nếu cần thiết thì sẽ.”

Âm Lạc nhấp môi, nghĩ nghĩ: “Nghe nói tăng ca nhiều sẽ dễ rụng tóc, anh để ý một chút.”

“......”

Trên mặt nam nhân như xuất hiện vết nứt, hệ thống kịp thời thông báo: [Đinh ~ Giá trị ức hϊếp +1!]

Âm Lạc thỏa mãn.

Không tính toán tiếp tục ức hϊếp Thương Thừa Ninh, cậu cầm di động ngã lên giường, mái tóc mềm, ẩm ướt lẫn với chiếc gối nhinh màu trắng. Áo tắm trên người vì động tác quá lớn, lại lỏng ra rất nhiều, non nửa bờ vai đều lộ ra.

Lời nói cũng hơi ẩm ướt: “Tôi muốn đi ngủ.”

Một lát sau.

Thương Thừa Ninh vẫn kiệm lời: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Âm Lạc cảm thấy âm thanh của hắn trở nên khàn hơn rất nhiều.

Có lẽ là do tăng ca quá nhiều.

Không nghĩ quá nhiều, tắt video xong, cả người cậu đều như ghim vào trên giường. Nếu lúc này có người khác ở đây, không cần quá nhiều hành động liền có thể đem thiếu niên hoàn toàn giam trên giường.

Bởi vì nhìn qua, cậu không có một chút năng lực phản kháng nào.

......

Đang mơ mơ màng màng ngủ, cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Âm Lạc mơ hồ hỏi: “Ai......”

“Ta ------“ người đối diện tựa như nhận ra điều gì, sửa lại lời “Là anh.”

Âm Lạc giãy giụa đứng lên mở cửa.

Đối với Âm Ngộ Châu, cậu cũng không tỏ ra kiêu căng, nhìn qua rất ngoan, giống một chú thỏ cụp tai mềm mại. Âm thanh chưa tỉnh ngủ mang theo giọng mũi: “...... Anh, anh có việc gì sao?”

Nhìn đến đôi chân trần của cậu, Âm Ngộ Châu liền đem tất cả các bài thuyết giáo vứt ra sau đầu.

Không thể để Âm Âm cảm lạnh.

*

Âm Lạc bị một cỗ ấm áp ở cổ chân đánh thức.

Sau khi thanh tỉnh, cậu phát hiện mình đang ngồi trên giường, mà đối diện là anh trai đang ngồi xổm dưới đất, nhéo cổ chân cậu, đem dép lê đi vào hai bên chân.

Cảm giác tê dại làm đôi mắt cậu lập tức nổi lên một tầng sương mù, ngón chân dùng sức cuộn vào, bàn chân căng chặt, ý đồ kéo trở về.

Âm Ngộ Châu đã nhận ra, buông cậu ra hỏi: “Đã tỉnh sao?”

Âm Lạc hít hít cái mũi: “Vâng......”

Âm Ngộ Châu cho rằng cậu vừa tỉnh, đôi mắt hồng hồng: “Lúc ngủ không cần để điều hòa thấp như vậy.”

“A......” Âm Lạc ngoan ngoãn hỏi: “Anh, anh tìm em có chuyện gì sao?”

Âm Ngộ Châu đứng dậy, ngồi ở chiếc ghế bên cạnh: “Anh cho em tiêu vặt.”

Âm Lạc sửng sốt.

Hệ thống: [Kí chủ, quả thật có thông báo từ thẻ ngần hàng.]

Âm Lạc cầm lấy di động trên đầu giường, click mở tin nhắn, vừa thấy –

...... Thật nhiều số 0.

Đây là tiền tiêu vặt?

Âm Lạc mở to hai mắt nhìn, đối diện tầm mắt với anh trai.

Tình thân nhạt nhòa sao? Sao cậu lại cảm thấy Âm Ngộ Châu rất tốt.

“Có thể mua đồ em thích.”

Âm Lạc nhất thời không nói gì: “...... Cảm ơn anh.”

“Nghỉ ngơi cho tốt đi.” Anh nhịn không được kéo kéo khóe miệng, nói xong liền đứng dậy. Âm Lạc cho rằng anh phải rời đi, tính toán xỏ dép vào đưa anh ra. Kết quả anh đi tới cửa, lại đột nhiên quay đầu lại: “Cái tai nghe màu đen kia của em thoạt nhìn không được tốt.”

“Có thể dùng tiền của anh mua cái càng tốt hơn.”

*

Đóng cửa lại, Âm Lạc lại lần nữa xem lại thông báo của ngân hàng.

Thật sự rất nhiều tiền.

Nhưng mà..... Âm Ngộ Châu vào đây làm gì? Cố ý nhắc nhở cậu tiêu tiền sao?

Hệ thống khóc chít chít: [Kí chủ, cửa hàng của chúng ta cũng có rất nhiều đồ vật, vì sao lại không mua? Cậu ghét bỏ bọn tôi sao ô ô ô......]

Âm Lạc: [Đồ ở cửa hàng của các cậu rất quý.]

Hệ thống: [Mà tiền Âm Ngộ Châu cho là có thể tùy ý dùng, phải không ô ô ô...... ]

Âm Lạc: [Đương nhiên không phải.]

Hệ thống: [?]

Âm Lạc: [Đây là ta làm nũng với anh trai để đổi lấy.]

Hệ thống: [......]

Âm Lạc: [Tôi là thẳng nam, làm nũng với người đàn ông khác rất mệt.]

[......]

Hệ thống cuối cùng vẫn là trầm mặc.

Nó không dám nói “Kì thật mỗi câu cậu nói đều giống làm nũng”

*

Mấy ngày sau, thời tiết rất nóng, Âm Lạc đều ngốc ở trong nhà.

Cậu sẽ chủ động nhắn tin cho Thương Thừa Ninh. Vì để làm mẫu cho đối phương cách dùng wechat, còn thường xuyên gửi những biểu cảm hiếm lạ, cổ quái.

Tên đàn ông đó tuy rằng trả lời tin nhắn không nhanh, nhưng mỗi tin đều sẽ trả lời.

Trò chuyện không quá ba ngày, quan hệ của hai người trở nên tốt hơn.

Thương Thừa Ninh giữa trưa nhắn tin tới: [Đêm nay cậu có thời gian không?]

Âm Lạc đang ở trong nhà trúc phú quý tưới nước, không rảnh tay, vì thế mới trả lời bằng tin nhắn thoại: [Mấy giờ?]

Lão nam nhân: [Từ 6 giờ đi.]

Lão nam nhân: [Được không?]

Âm Lạc đồng ý. Trả lời tin nhắn xong, cậu hỏi hệ thống: [Thương Thừa Ninh ở đâu?]

Hệ thống: [Ở công ty.]

Âm Lạc: [Hắn mỗi ngày đều ở công ty à? Thích đi làm vậy sao?]

Hệ thống: [Nhân thiết của anh ta là một bá tổng, không tăng ca mỗi ngày thì làm sao có bệnh đau dạ dày được?]

“… …”

Hệ thống lại nhắc nhở: [Đúng rồi, trong sách có nhắc tới, ngày mai anh ta sẽ đi thăm đoàn làm phim của Đoạn Mộ Trạch.]

Cuối cùng Âm Lạc cũng có động lực.

Cậu đã ba ngày không được làm người xấu, còn như vậy nữa nhân thiết sẽ bị đóng băng mất. Vì thế cậu buông bình nước, nói với mẹ Âm: “Mẹ, trưa nay con không ăn cơm ở nhà đâu.”

Mẹ Âm đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Mấy ngày nay, chỉ cần nhìn thấy Âm Lạc đều thấy cậu đang nhắn tin cùng ai đó. Xem ra buổi gặp mặt lần trước rất vừa lòng.

Âm Lạc đang đổi giày ra cửa, mẹ Âm cười dặn dò: “Chút ý an toàn nhé.”

Âm Lạc trả lời rồi đi ra cửa.

Cậu không kêu tài xế trong nhà, trực tiếp gọi taxi đi đến phụ cận Diệu Hà.

“Diệu Hà” là một tập đoàn lớp, là công ty giải trí lớn nhất cả nước. Lúc này là lúc Thương Thừa Ninh vẫn đang xử lý công việc. Đến nơi, Âm Lạc không tiến vào mà chọn một cửa hàng cafe thoạt nhìn không tồi.

Gọi một ly cà phê cùng một phần bánh kem nhỏ, cậu nhắn tin cho Thương Thừa Ninh: [Anh vẫn đang ở công ty sao?]

Nửa phút sau, đối phương trả lời lại: [ừm.]

Âm Lạc: [[Anh ăn cơm chưa?]

Lão nam nhân: [ừm, cậu ăn rồi sao?]

Âm Lạc không trả lời, hỏi lại: [Ăn cái gì?]

Lão nam nhân: [Cơm ở công ty.]

Âm Lạc ghét bỏ: [anh ăn được sao?]

Đã lâu không kiếm chút giá trị ức hϊếp. Cậu không chờ đối phương trả lời, liền gửi một bức ảnh qua.

Ảnh là cậu tự chụp, cầm 1 ly cà phê. Chụp đúng góc chết, nhưng mặt hoàn toàn căng lên do đang uống cà phê, miệng hồng hồng, khóe môi dính vệt nước.

Ẩm ướt lại câu dẫn.

[Tôi ở quán cà phê dưới lầu của công ty anh.]

[Cậu muốn uống cái này sao?]

*

Mười phút sau.

Âm Lạc nhìn chiếc bàn được chất đầy đồ ngọt: “Anh muốn ăn nhiều bánh kem vậy sao?”

Thương Thừa Ninh: “Mua cho cậu.”

Âm Lạc kinh ngạc: “..... Tôi cũng không ăn hết nhiều như vậy.”

“Ăn không hết có thể mang về, cậu lần trước đã nói, đừng hỏi mà hãy trực tiếp làm, tôi nghĩ muốn mua cho cậu, liền mua.” Thương Thừa Ninh nói với vẻ dĩ nhiên.

“......”

Đây là lời Âm Lạc đã nói.

Cậu cảm thấy nên đào một cái hố để chui vào, cho nên không nhận thấy được, kì thật nói như vậy tương đương với việc thổ lộ.

Âm Lạc thích đồ ngọt, cầm lấy cái bánh kem nhỏ gần mình nhất, một cái một cái mà nuốt xuống.

Mà Thương Thừa Ninh ngồi ở đối diện, như cố ý mà vô tình dừng tầm mắt ở trên người thiếu niên.

Người đàn ông thoạt nhìn ổn trọng, hoàn toàn không để ý tới bàn đồ ngọt ở trước mặt, nhưng hắn ngồi ở đó tựa hồ luôn cảm thấy hứng thú. Đặc biệt là đến mái tóc mà Âm Lạc tự chụp gửi cho hắn.

Khi đối mặt với máy ảnh có chút không tự nhiên, cậu giơ cà phê lên, lộ ra một đoạn cổ tay mang một viên ngọc.

Có lẽ do da quá trắng, cho dù viên ngọc này khá tối nhưng vẫn lóa mắt như cũ.

Khiến tâm Thương Thừa Ninh trở nên hốt hoảng.

Ăn xong bánh kem, Âm Lạc nhìn thời gian, thử hỏi: “Buổi chiều anh vẫn còn đi làm sao?”

Thương Thừa Ninh: “Ừm, còn công việc chưa xong.”

Hân chỉ là đi thăm đoàn làm phim của Đoạn Mộ Trạch. Âm Lạc định hỏi tiếp, sau đó đưa ra gợi ý để hắn dẫn cậu đi, nhưng nếu là công việc thì có lẽ Thương Thừa Ninh tương đối để ý.

Âm Lạc không biết nên mở miệng thế nào, khẽ cắn môi dưới.

Thương Thừa Ninh cũng chút ý tới Âm Lạc không nói gì nữa.

Nhíu mi lại, đôi mắt hơi cụp, lông mi rũ xuống, ở đáy mắt xuất hiện một chút chán nản. Môi cũng bị cắn, cảm xúc chậm rãi biến hóa.

Nhìn thế nào cũng ra biểu tình mất mát.

Là do không thể cùng đi với hắn nên trở nên mất mát sao?

Giống một đứa nhỏ khá dính người.

Thương Thừa Ninh kéo khóe miệng: “Muốn đi cùng tôi đến công ty xem hay không?”

*

Phòng hóa trang.

Đoạn Mộ Trạch nhận được điện thoại của người đại diện là vào tầm chiều chiều.

Đối phương thông báo bên trên có người tới thăm tổ: “Lần này Thương tổng tự mình tới đây, cậu đừng giữ khuôn mặt lạnh này mãi thế.”

Đoạn Mộ Trạch không có biểu cảm gì: “Không có việc gì khác sao?”

Dương An tiếp tục: “MV tháng sau của đạo diễn Lý cậu có đi không? Ông ấy đã hỏi rất nhiều lần, không thì đáp ứng ông ấy đi, đạo diễn Lý ở trong vòng cũng rất có ảnh hưởng –“

“......” Dương An thở dài. Anh dẫn dắt Đoạn Mộ Trạch hai năm, tưởng rằng một bộ phim là có thể hot, kết quả bộ phim kia lại bị trì hoãn.

Sau này anh mới biết, Đoạn Mộ Trạch là con riêng của Đoạn gia.

Cũng không thể chê, điện ảnh khẳng định bị Đoạn gia mua chuộc, khả năng Đoạn Mộ Trạch phải vào giới giải trí cũng đều do bọn họ an bài.

Dương An hơi đồng tình với Đoạn Mộ Trạch. Anh cũng không cưỡng ép nữa, vừa mới định cúp điện thoại, đột nhiên nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, chiều nay tôi tới văn phòng của Thương tổng, cậu đoán xem tôi nhìn thấy ai?”

Đoạn Mộ Trạch mặt mày uể oải, tựa hồ đối với những việc này đều không có hứng thú, lãnh đạm “Ân?”

Dương An đoán được cậu sẽ có thái độ này, chủ động nói: “Tôi nhìn thấy Âm Lạc.”

Đầu kia vẫn luôn trầm mặc.

Dương An cũng không nhắc lại: “Vậy tôi cúp –“

Đầu bên kia đột nhiên lại mở miệng: “Cậu ấy tới đó làm gì?”

Lời nói của Đoạn Mộ Trạch không nghe ra chút cảm xúc nào, Dương An tưởng rằng cậu phản cảm với vị thiếu gia này, dù sao lúc trước khi đối phương muốn xin wechat, Đoạn Mộ Trạch mặt đầy chán ghét, miêu tả sinh động.

“Cậu ta chắc là quen biết Thương tổng đi...... Nhưng tôi lại cảm thấy có thể là vì cậu mới đến công ty một chuyến.”

Tim Đoạn Mộ Trạch đập nhanh: “Cái gì?”

“Cậu gần đây không phải luôn ở trong núi đóng phim sao? Có lẽ là do không tìm thấy cậu nên mới đến công ty tìm,” Dương An nhớ tới thời điểm Âm Lạc ngồi trên sô pha an tĩnh đợi, thoạt nhìn không giống chỉ vì chơi đùa, cậu cũng không nên đắc tội cạu ta. Phải di chuyển rồi, tôi không nói nữa, cậu đóng phim cho tốt a.”

Bên này, Đoạn Mộ Trạch nhìn chằm chằm cuộc gọi đã ngắt, biểu tình khó lường. Kì thật, từ khi thấy Âm Lạc không giống như lời đồn, anh cũng đã cảm thấy cậu không phải người như vậy.

Cùng đám người dơ bẩn kia không giống nhau.

Âm Lạc cũng không phải muốn bao dưỡng hắn.

Có lẽ.

Là thật sự thích hắn.!