Không Thể Chạm Tới

Chương 1: Anh trai

Mùa thu của Thành phố Hải đến sớm, còn chưa tới giữa tháng chín những cơn nóng bức đã được gió mùa thu cuốn đi mất.

Bên ngoài biệt thự, lá vàng đã rơi đầy mặt đất, xích đu trên thảm cỏ nhẹ nhàng đong đưa trong gió, yên tĩnh và thanh bình.

Đột nhiên, cánh cổng sắt kêu lên một tiếng “két” rất lớn, người dưới bóng cây cũng hoảng sợ nhìn sang.

Trong gió mùa thu, Quan Tinh Hòa lưng mang cây đàn violin, lúng túng lao vào trong. Cô mặc một áo đầm màu hồng nhạt, tóc dài tung bay, góc váy bị gió thổi bay, như từ trong tranh chạy ra.

Cô gái đặt đàn violin lên ghế dựa bên cạnh, phát hiện trò chơi trên bàn đã bắt đầu rồi, cuống quít giải thích: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cô giáo dạy lố giờ, mọi người đã bắt đầu rồi sao?”

Từ Ngô đang cà lơ phất phơ bên cạnh, gác chân lên, “Không đâu, sẽ chờ đại tiểu thư cậu chứ, hôm nay trong nhà Tiểu Béo có chuyện, chúng ta thiếu một người.”

Nghĩ đến cái gì đấy, đột nhiên cậu ta nghiêng người về phía trước, kéo kéo Quan Tinh Hòa bên cạnh, giựt giây nói: “Nghe nói nhà cậu có một người anh trai mới đến à, gọi anh ấy xuống đây đi, thay thế Tiểu Béo, thế nào?”

Quan Tinh Hòa bĩu môi: “Thôi đi.”

Cô cầm nước ép trái cây trên bàn lên, nhấp một ngụm, ánh mắt vô thức chuyển hướng nhìn lên căn phòng ở lầu hai.

Gió mùa thu thât sự rất mát mẻ, cửa sổ giữa lầu hai có đặt một chậu hoa dành dành, cánh hoa đong đưa, một vài cánh hoa trắng muốt từ từ rơi xuống theo làn gió thu.

Mà cánh cửa sổ của căn phòng kế bên vẫn luôn đóng chặt, bức rèm màu sẫm ngăn cản tầm mắt, chỉ để lại một màu đen u ám.

“Anh ấy sẽ không đến.”

Từ Ngô “À” một tiếng: “Cậu không đi thử sao biết được chứ.”

Cậu ta vừa nói như thế thì cả đám bạn bè xung quanh cũng nhiệt tình phụ họa theo.

“Đúng thế, nhiều người chơi mới vui.”

“Tinh Tinh cậu đi kêu đi.”

“Đúng thế, nếu không thì hôm nay sẽ thật nhàm chán.”

Quan Tinh Hòa bị ép buộc đẩy vào trong phòng, niềm vui vì được chơi trò chơi trong chớp mắt đã biến mất sạch.

Cô lề mề, miễn cưỡng đi lên lầu.

Thật ra Quan Tinh Hòa và người “anh trai” này cũng không thân thiết, hơn một tháng này ngay cả nói chuyện cũng chưa nói được mấy câu.

Lúc đầu, trong nhà có anh trai mới đến, ba và mẹ cũng rất ít khi ở nhà, cô cũng có chút tò mò với anh, thường hay chủ động tìm anh nói chuyện.

Nhưng câu trả lời của anh không phải “Ừm” thì chính là “ừ”.

Gia thế của Quan Tinh Hòa rất tốt, lại có vẻ đẹp của “mối tình đầu”, đôi mắt cong cong, nét cười dịu dàng trên mặt chạm đến sâu trong lòng người, ai nhìn cô cũng sẽ tươi cười, vui vẻ.

Nhưng chỉ có mỗi người anh trai mới này, luôn dùng mặt lạnh lùng này nhìn cô, chưa bao giờ cho cô một nụ cười vui vẻ.

Lâu dần, Quan Chi Hòa cũng không tự làm mình mất mặt nữa.

Nhìn vào cánh cửa phòng đóng chặt ở cuối lầu hai, cô kéo lê từng bước nặng nề bước qua.

Đi đến trước cửa phòng tối đen, Quan Tinh Hòa hít sâu một hơi, mới nín thở gõ cửa.

Sau một hồi yên lặng, mấy phút sau, từ xa truyền đến từng tiếng bước chân.

Ánh nắng mùa thu cũng không quá gắt, thiếu niên đứng trước cửa, phía sau là một bóng râm màu xám mờ ảo.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng không nhiễm chút bụi bẩn nào, khuôn mặt thanh tú sắc sảo, giống như nhiễm hơi mát của lá cây mùa thu.

Quan Tinh Hòa bị sự lạnh lẽo trong ánh mắt kia của anh dọa sợ, nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: “Chúng em đang chơi cờ tỷ phú, anh có muốn chơi cùng không?”

Con mắt đen của Hạ Chước có chút ánh sáng xẹt ngang qua, giây tiếp theo đã khôi phục lại vẻ yên lặng ngày thường.

“Không chơi.”

Cặp lông mày sắc nhọn của anh cau chặt lại, giống như đang cố gắng tìm một lý do gì đó.

Sau một lúc lâu mới khàn khàn, bổ sung một câu: “Anh đang xem sách.”

Là lời từ chối như trong dự đoán, Quan Tinh Hòa cúi đầu “Ồ” một tiếng.

Nghĩ đến chuyện lát nữa phải bị đám bạn chửi, nên cũng chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, cô nhìn thấy cửa phòng từ từ khép lại, khẽ cắn môi, đưa tay cản cửa lại, “Từ từ.”

Cô rũ mắt, nhìn quyển sách trên tay của Hạ Chước, lông mi khẽ run run, tự hỏi một chút, thấp giọng hỏi: “Nhà chúng ta có tập hai của cuốn sách đó, anh có muốn xem không?”

Đó là quyển “Bá tước Monte Cristo”, bìa sách có màu xanh đậm và hoa văn in chìm, bốn góc đều đã mòn đi. Từ tháng trước, Quan Tinh Hòa đã chú ý đến quyển sách này của Hạ Chước.

Hình như là gần một tháng qua, anh vẫn luôn đọc cuốn tập một này, cho nên Quan Tinh Hòa nhịn không được mà suy đoán, nếu không phải anh quên mang cuốn tập hai, thì chắc hẳn anh không hề có cuốn tập hai đó.

Tay cầm cuốn sách của thiếu niên chặt thêm một chút.

Cuốn sách “Bá tước Monte Cristo” này chính là quà tặng khi tốt nghiệp tiểu học mà chủ nhiệm lớp tặng cho anh.

Cũng đã qua rất nhiều năm rồi, chủ nhiệm lớp người luôn luôn nghiêm túc chỉ cười với anh một lần duy nhất.

Ông ấy nói: “Hạ Chước à, lần này thi em đứng được thứ nhất toàn thành phố, tiếp tục cố gắng nhé, cũng có thể giống như bố em, thi đậu đại học.”

Ông ấy khom khom người, kéo ngăn tủ đã cũ nát ra, lục lọi tìm kiếm một hồi, sau đó mới lấy ra một quyển sách, đưa cho anh như một bảo bối.

“Đây là tặng cho em, không biết cuốn tập hai sẽ thế nào, chờ sau này em ra khỏi trấn này, lại tiếp tục xem thử câu chuyện của cuốn tập hai.”

Hạ Chước từng ở dưới ánh đèn mờ ảo, lật xem từng trang vô số lần, đã vô số đêm yên tĩnh, yên lặng tưởng tượng ra thị trấn Thanh, tìm được câu chuyện trong tập tiếp theo.

Trong ngày mùa thu, cơn gió mang theo hơi lạnh thổi vào hành lang.

Anh nắm chặt cuốn sách, sự do dự và khát vọng trong lòng đan xen vào nhau.

Anh không chơi “cờ tỉ phú” gì đấy, thậm chí cũng chưa từng nghe qua, thời thơ ấu đối với anh mà nói là một căn phòng bếp đầy mùi khói lửa, xách từng thùng nước nặng trĩu, một thùng nước có khi còn cao hơn cả anh.

Chưa từng có người nào rủ anh đi chơi.

Cho nên, anh sợ hãi, sợ sẽ gây chuyện làm người khác chê cười.

Cổ tay áo anh bị giật nhẹ vài cái, Hạ Chước rũ mắt, nhìn vào mắt cô gái nhỏ.

Khóe mắt cô rũ xuống, lỗ tai cũng cụp lại như con thỏ nhỏ, nhìn yếu đuối có chút đáng thương.

“Chơi một ván thôi, được không?”

“Tập hai rất hay.”

Giọng nói cô mang theo chút ấm áp mà mùa thu không có, từ từ tiến vào trong lỗ tai của anh. Ngón tay Hạ Chước cứng lại, trong lòng đột ngột xuất hiện một khát vọng, trong chớp mắt đã áp chế được chút băn khoăn còn đang ẩn giấu.

Vài giây sau, anh khẽ gật đầu.

*

Nhóm thiếu niên đang ngồi thành vòng tròn nhìn thấy hai người một trước một sau đi đến, cúi đầu phát ra tiếng hoan hô.

Từ Ngô ngước mắt lên nhìn, ý cười không rõ trong đáy mắt.

Ánh mắt Hạ Chước chạm phải Từ Ngô ở trung tâm, bước chân cũng dừng lại một chút, môi mím lại thành một đường thẳng tắp.

Quan Tinh Hòa bên cạnh thấy anh cứ chậm chạp không ngồi xuống, nghi ngờ nhìn anh.

Ngược chiều ánh sáng, mái tóc đen của anh cũng được nhiễm một tầng sáng vô định, anh mặt áo sơ mi màu trắng, cao lớn, lưng thẳng như băng, đôi mắt đen láy vô cùng tăm tối, u ám không nhìn thấy đáy.

Quan Tinh Hòa nghĩ anh chưa từng gặp nhiều người như thế nên có chút lo lắng, vỗ vỗ vào ghế bên cạnh, mềm mại nói: “Ngồi đi.”

Sau mấy giây Hạ Chước cũng rũ mắt xuống, từ từ kéo ghế dựa ra bên ngoài một chút, mới ngồi xuống. Tư thế ngồi của anh rất ngay ngắn, lưng thẳng tắp không một có chút cong nào, giống như chỉ chiếm một nửa vị trí trên chiếc ghế đó thôi.

Sau một lúc lâu, Từ Ngô bắt đầu ném cho anh một sấp giấy giả tiền, đưa xúc sắc cho anh, “Bắt đầu đi.”

Một tay Hạ Chước nhận lấy xúc sắc, mu bàn tay tái nhợt hiền lên vài sợi gân xanh, dường như đang do dự một chút, anh mới nhẹ nhàng ném xúc sắc lên.

Một chấm đỏ.

Có người thay anh đặt một quân cờ lên phía trước, hỏi anh: “Có mua không?”

Xưa nay Hạ Chước không biết quy tắc của trò chơi này, sửng sốt một chút, môi mím đến trắng bệch, không trả lời.

Từ Ngô “À” một tiếng, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Hỏi anh đấy.”

Mọi người bốn phía bắt đầu quay sang nhìn anh, có chút nghi ngờ, không có chút kiên nhẫn nào còn thêm chút khinh miệt.

Một đôi mắt sáng hệt như ánh trăng sáng, xuyên mạnh qua bóng đêm tối tăm, nhìn thấu được sự bất lực đang ẩn giấu trong nội tâm của anh, khiến tự ti đang ẩn giấu của anh dần dần lộ rõ ra ngoài ánh sáng, không thể che giấu được.

Anh chợt nhớ lại ngày mới chuyển trường hôm đó, khi đi học, giáo viên dùng tiếng Anh hỏi anh, anh đứng sững tại chỗ, mọi người trong lớp đều quay sang nhìn anh bằng ánh mắt chế giễu, xem thường, bên tai lại vang lên tiếng cười nhạo.