Không Thể Chạm Tới

Chương 9 Làm mềm

Miệng thì cứng rắn nhưng trong tâm lại mềm lòng.

Quan Tinh Hòa theo bản năng mà xem nhẹ sự lạnh lùng trong lời nói của anh, cô rũ mắt xuống, tầm mắt hướng về tay thiếu niên.

Bàn tay anh rất đẹp , xương cốt đều đều, ngón tay thon dài, chỉ là giờ phút này tay hơi trầy xước, lộ ra một chút đỏ.

Quan Tinh Hòa đi theo sau anh, mềm giọng nói: "Tay anh có đau không? ”

Đôi tay cứng đờ.

"Không đau." Giọng nói anh lạnh lùng.

Thiếu niên tựa như đám cỏ dại mọc ven đường, gió thổi mưa dầm, không ai quan tâm.

Nhưng đây dường như là lần đầu tiên, có người hỏi anh có đau không.

Trong lòng anh giống như bị đâm một cái, nói không nên lời là ngứa hay đau.

Cô gái mím môi và nói, "Anh đang chờ em ở đây một lát." ”

Hạ Chước không kịp phản ứng, chỉ thấy cô nhẹ nhàng chạy vào cửa hàng, không quá một phút lại chạy ra.

Cô gái thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì chạy mà ửng chút đỏ, trên tay lưu loát mở hộp băng gô y tế ra.

Hạ Chước chỉ cảm thấy ngón tay bị thương chạm vào một mảnh băng mềm mại, đau đớn dần nhạt nhòa, cũng thấy tốt hơn một chút.

"Như vậy là ổn rồi." Cô gái cúi đầu, cẩn thận dán băng go có hình thù sáng tạo.

Mặt dán là màu hồng nhạt, còn in những bông hoa nhỏ màu trắng, thật không hợp với khí chất lạnh lùng xa cách của thiếu niên, Quan Tinh Hòa nhịn cười, để chống lại khuôn mặt nghiêm túc của thiếu niên, vội vàng nói: "Đi thôi, chậm trễ nữa thì không kịp mất. ”

......

Trò hề này đến nhanh mà cũng kết thúc nhanh.

La Phi Ngôn và mấy tên đàn em của hắn thường ngày ở trường chơi bời lêu lổng, mấy người bọn họ đến phòng giáo vụ, trong túi còn bị lục soát ra mấy điếu thuốc, cộng thêm chứng cứ liên quan đến Tinh Hòa, mấy tên đó rất nhanh đã bị xử phạt.

Hạ Chước cũng ra tay thật tàn nhẫn, cha mẹ của những người đó vốn định đến trường náo loạn một trận, nhưng không biết từ nơi nào nghe được, cô gái bị bắt nạt là con của Quan gia.

Mấy người bọn họ ngay cả tiền thuốc men cũng không dám truy cứu, dáng vẻ xám xịt đưa con mình đến bệnh viện.

Hạ Chước chỉ bị giáo dục bằng miệng vài câu, làm qua loa cho xong chuyện.

*

Gió mùa thu vắng vẻ.

Vào giữa tháng 10 là lễ kỷ niệm môn ngoại ngữ của thành phố Hải Thị, tất cả các trường học đều đóng cửa một ngày.

Mỗi lớp học được phân bổ cho một quầy hàng, tự do tổ chức các trò chơi hoặc điều hành chợ trời.

Hạ Chước không có bạn bè gì, đối với loại hoạt động này cũng không có hứng thú, nhưng trường học quy định không thể ở lại lớp, anh đành phải cầm quyển sách, tìm một nơi yên tĩnh để đọc.

Khi đi ngang qua sân chơi, anh bị giọng nói nhẹ nhàng gọi lại.

Cô bé trước mặt mặc đồng phục mùa thu dày, một số ít quan tâm hỏi: "Học trưởng, anh có thể giúp em một chút không?" ”

Hạ Chước khẽ cúi đầu, con ngươi của anh không có biểu cảm gì, một khoảng lạnh lùng.

Tiếng kèn ồn ào đột nhiên vang lên: "Ban 3 và ban 2, quầy hàng của các em sao còn chưa bày bán, trong vòng năm phút còn chưa bày ra, trừ điểm. ”

Cô bé ấy cuống quít gật đầu, bàn tay khẩn trương xắn tay áo.

Lớp trưởng phái cô bé đi trang trí trước, nhưng sức lực của cô bé lại yếu, căn bản không đỡ được cái ô che nắng khổng lồ. Mấy người khác đều bận rộn, căn bản không nguyện ý hỗ trợ.

Ngay cả học trưởng trước mắt này, tựa hồ cũng không có bộ dáng giúp.

Cô bé như sắp khóc.

Gió mùa thu làm cho trái tim ngứa ngáy.

Hạ Chước đột nhiên nghĩ đến ban 3, ban 2, hình như là lớp của Quan Tinh Hòa.

Anh mím môi, thấp giọng hỏi: "Cái này làm thế nào?”

"Hả?" Cô bé không kịp phản ứng.

Hạ Chước nhẫn nại, lại lặp lại một lần nữa: "Làm như nào? ”

Giọng điệu của anh vẫn rất lạnh, cô bé thả lỏng, "Cắm ô lên trên là được rồi. ”

Trên quầy hàng chỉ có một mình cô, Hạ Chước tiến lên vài bước, khom lưng, mạnh mẽ khiêng ô lên.

Động tác của anh vẫn nhanh như xưa, còn chưa được mấy giây, đã làm xong.

Cô bé đưa anh chai nước, "Cảm ơn học trưởng, một lát nữa lớp chúng em có một trò chơi nhỏ, giành chiến thắng thì thưởng đồ ăn nhẹ, hoan nghênh anh đến." ”

Hạ Chước không tiếp, lạnh nhạt nói: "Không cần. ”

Anh rũ mắt, nghĩ đến tối hôm qua đi ngang qua phòng bếp, nghe được một trận gà bay trứng vỡ.

Hóa ra là Tinh Hoà đang gói quà sao?

Anh ta không biết mình nghĩ gì nữa.

Nhưng mà mấy đêm, loại cảm xúc kỳ dị này ở trong lòng thiếu niên quanh quẩn, khó gần lại xa lạ.

Anh ta biết có lẽ anh ta nên giải thích một chút .

Nhưng lòng tự trọng của thiếu niên làm cho anh gắt gao phong bế mình, theo bản năng không muốn để cho cô gái hiểu được sự quẫn bách cùng sự bất lực của mình.

Mà những lời nói của Quan Dập kia, càng giống như kẹo cao su dính chặt vào lòng anh, kéo không hết, rửa không sạch, hết lần này đến lần khác nhắc nhở chính mình —— không nên tin tưởng cô nữa.

Khuôn viên trường mùa thu rất sạch sẽ và thậm chí không có lá rụng. Hạ Chước phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện mình đang đi tới tòa nhà giảng dạy.

Nơi này không còn yên tĩnh như thường ngày, cách đó không xa bảy tám học sinh tụ tập thành một đoàn, nhưng đa số là con trai.

"Cho ta một cái."

"Ta còn chưa lấy được."

Các chàng trai thô lỗ, bạn nói lời mình nói một ngữ.

Trong một khoảng ồn ào, Hạ Chước phảng phất nghe được thanh âm trong trẻo của cô gái "Mời mọi người xếp hàng. ”

Anh bước chân chậm lại, nhìn đống người trước mắt cơ hồ trong nháy mắt đã biến thành đội ngũ chỉnh tề.

Ánh thu cũng không nóng bỏng, dịu dàng chiếu xuống.

Một giây sau, anh ta đột nhiên nhìn vào mắt cô gái.

Đôi mắt hạnh trong suốt kia phảng phất như 1 dòng suối, làm cho trái tim Hạ Chước run lên.

Ngón tay Hạ Chước hơi cuộn lại, chạm vào băng go dán ở đốt ngón tay.

Trước kia cho dù bị thương chảy máu , anh chưa từng dùng qua thứ như vậy, đêm qua, anh nhiều lần muốn tháo nó xuống, nhưng rõ ràng đã xé mở nhiều lần, nhưng vẫn dính trở lại.

Ánh mắt cô gái dần dần di chuyển xuống, nhìn thẳng vào bàn tay phải của anh ta.

Hạ Chước ngẩn ra, theo phản ứng cho tay ra phía sau, anh trầm mặc rũ mắt xuống, trốn tránh như muốn rời đi, lại bị Thời Tuế xông tới ngăn cản.

"Đây không phải là anh trai Tinh Hoà sao, chúng ta đã gặp qua trước đó, anh còn nhớ không?"

Khi còn nhìn thấy anh ta không nói gì, nói thêm: "Lần trước chơi cờ tỷ phú, cũng có em.”

Tầm mắt Hạ Chước không khống chế được lướt qua Thời Tuế, nhìn về phía cô gái đứng cách đó không xa.

Ánh mặt trời có một tia xuyên qua mái tóc của cô, cô đang rũ mắt xuống, một hàng mi dài như cánh bướm phản xuống một bóng tối trước mắt, lần lượt phát bánh quy cho các chàng trai xếp hàng, giống như một chút cũng không chú ý tới nơi này.

Hạ Chước theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.

Anh thu hồi tầm mắt, hướng về phía Thời Tuế gật đầu, "Nhớ chứ. ”

"Vậy anh có muốn tham gia cuộc thi toán của lớp chúng em không?" Thời Tuế nháy mắt, "nếu đi thì có thể được ăn bánh quy nhỏ nha. ”

Trò chơi nhàm chán của lớp bọn họ căn bản không ai nguyện ý đi, vì không muốn nhìn nó khó coi, lớp trưởng phái Quan Tinh Hòa cùng Thời Tuế, hai người ra ngoài kéo người.

Quan Tinh Hòa lớn lên xinh đẹp, là trưởng ban nhạc violin của trường, xem như là nhân vật phong vân của trường, rất nhiều nam sinh ăn bánh quy nhỏ của cô, nể mặt cô mà nguyện ý đi vòng quanh quầy hàng trong lớp của cô.

Nhưng trên mặt thiếu niên trước mắt một mảnh lạnh lùng, ý định sẽ cự tuyệt.

Thời Tuế cuống quýt nói: "Nếu không đi, cũng có thể đến để ăn bánh, hôm qua Tinh Hoà nướng. ”

Ánh nắng mặt trời mùa thu dường như không chút hung hăng, chứa đựng sự ấm áp nông cạn.

Trong con ngươi đen của Hạ Chước không gợn sóng, vừa định lạnh lùng cự tuyệt, thì trong không khí bay tới một mùi hương hoa hồng.

Anh ngước mắt lên.

Những chàng trai ủng hộ cô đã đi hơn phân nửa, cô gái đón ánh sáng, trong tay bưng đĩa bánh, đứng trước người anh.

Cô cắn cắn môi, giọng nói mềm nhũn, "Muốn ăn không? ”

Hạ Chước cúi đầu.

Cái mâm màu xanh nhạt làm nổi bật bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi của cô gái, ngón tay thon dài xinh đẹp đặt lên mép đĩa.

"A, chỉ còn lại một cái." Thời Tuế nói: "Anh, anh ăn nhanh đi. ”

Không khí dần dần trôi qua trong hương bơ thơm, bánh quy nướng vàng được trang trí với một quả hạnh nhân hình bầu dục ở giữa

Ngón tay Hạ Chước hơi gợn ra.

"Cái kia." Không biết từ đâu xuất hiện một nam sinh, liếc mắt nhìn Quan Tinh Hòa một cái, vành tai đều đỏ, "Bánh quy còn không? ”

Thời Tuế thẳng thắn, "Không còn. ”

"Nhưng mà." Hắn nhìn xuống cái đĩa, có chút không cam lòng hỏi: "Đây không phải là còn có một cái sao?”

Nam sinh nhìn Hạ Chước mặt không chút thay đổi, cảm thấy anh nhìn thế nào cũng là bộ dáng không muốn.

"Cậu có muốn ăn không?" Hắn nói, "Nếu không..."

Hắn còn chưa dứt lời, chỉ thấy Hạ Chước vẻ mặt lạnh như băng đưa tay ra, chậm rãi lấy đi miếng bánh quy cuối cùng trên đĩa.

Còn chưa nói xong liền bị kẹt ở cổ họng, nam sinh vẻ mặt tiếc nuối nhìn Quan Tinh Hòa, xám xịt rời đi.

Hạ Chước có chút ảo não vì hành động xốc nổi của mình.

Anh khẽ mím môi, lơ đãng nhìn vào mắt cô gái.

Đôi mắt màu trà nhạt của cô khẽ cong lên, lộ ra một chút ý cười chờ mong, "Ngon không? ”

Hạ Chước cơ hồ còn chưa cảm nhận được mùi bánh quy, liền theo bản năng gật đầu.

Đôi mắt biết nói kia cong lên một chút, giống như hai vầng trăng nhỏ nhu hòa.

Mí mắt Hạ Chước khẽ run rẩy.

Thời Tuế ở một bên ôm vai Quan Tinh Hòa, cười tủm tỉm nói: "Bánh quy phát xong rồi, chúng em đi trước nha. ”

Quan Tinh Hòa đi vài bước, lại quay lại, nhỏ giọng nói: “ Miếng dán kia mỗi ngày phải đổi một lần. ”

Hạ Chước sửng sốt, lúc phục hồi tinh thần, cô gái đã xoay người rời đi.

Ánh mặt trời chiếu rọi trên đồng phục học sinh trắng tinh khôi của các thiếu nữ, tràn đầy hương sắc sôi động của tuổi trẻ.

Anh nhìn bóng lưng các cô gái, một lúc lâu sau mới xoay người rời đi.

*

Vào buổi tối, bầu trời được hoàng hôn tỏa chiếu thành màu đỏ thắm tuyệt đẹp.

Quan Tinh Hòa ngồi trong xe, chịu đựng sự lặng lẽ bên cạnh.

Thiếu niên ngồi ngay ngắn, hoàng hôn phản chiếu gương mặt của cậu đỏ bừng, tựa như băng tuyết trong trời lạnh giá.

Thẳng đến khi cô về nhà, khóe miệng của cô đã không hạ xuống.

Trước khi ăn cơm, Quan Thành Vũ gọi điện thoại về, nói công việc bận rộn, chỉ sợ lại không thể trở về.

Mấy người giúp việc đứng ở bên cạnh bàn, từng món ăn bày ra trên bàn.

Quan Tinh Hòa dường như cũng không muốn ăn bởi vì Quan Thành Vũ không trở về tin tức mà liền trở nên sa sút.

Cô lặng lẽ cắt miếng bít tết Wellington trên đĩa.

Trong phòng ăn cực kỳ yên tĩnh, dì Vương bên cạnh đột nhiên nói: "Hạ thiếu gia, cổ cậu làm sao vậy? ”

Quan Tinh Hòa giương mắt nhìn, chỉ thấy cổ tái nhợt của anh tựa hồ có một chút ửng đỏ.

Hạ Chước bất động ướn cổ chuyển sang bên cạnh mấy tấc, rồi đưa tay chạm vào, thấp giọng nói: "Không sao đâu ạ. ”

"Thoạt nhìn rất nghiêm trọng." Dì Vương có chút lo lắng.

Hạ Chước buông dao kéo xuống, con ngươi đen ngưng tụ, che dấu đứng lên, "Không sao thật ạ, vừa rồi cháu bị muỗi đốt một cái thôi. ”

Nhưng Quan Tinh Hòa luôn cảm thấy có chút không đúng, cô nhịn không được đứng lên.

Chỉ thấy một mảng lớn màu đỏ kèm theo những điểm nhỏ từ cổ Hạ Chước lan xuống đến cổ áo, dần dần còn có xu hướng đi xuống.

Quan Tinh Hòa bị dọa đến mức hít một hơi khí lạnh, "Anh có phải là bị dị ứng hay không? ”

Cô nhìn lên bàn ăn, nhưng những thứ đó đều là thức ăn hàng ngày, trước kia cũng không thấy Hạ Chước bị làm sao.

Cô theo phản ứng nghĩ đến bánh nướng hạnh nhân trước đó.

Dì Vương đã gọi bác sĩ.

Quan Tinh Hòa nhìn khoảng đỏ bừng dọa người kia, trong lòng nhịn không được dâng lên vài phần hối hận.

Cô thì thầm: "Anh cảm thấy thế nào?" ”

Cô nghe nói rằng một số dị ứng nghiêm trọng có thể đe dọa tới tính mạng.

Quan Tinh Hòa chỉ cảm thấy chua xót, trong mắt hiện chút ẩm ướt.

Cô ngước mắt nhìn Hạ Chước, đáy mắt rưng rưng vài giọt lệ trong trong, giống như bông hồng dính sương, đâm vào tim Hạ Chước.

Trong nháy mắt, Hạ Chước thế nhưng lại quên mọi thứ, chỉ nói: "Tôi không sao. ”

Anh dừng một chút, yết hầu hơi cuồn cuộn, một lúc lâu sau lại nặn ra một câu, "Em, đừng khóc. ”

Hạ Chước mím chặt môi, khuôn mặt tái nhợt lại lạnh lùng cứng rắn mang theo vài phần không biết làm sao, chỉ cảm thấy nhìn đôi mắt rưng rưng mông lung kia, đáy lòng đau đớn như châm cứu.

May mắn thay, bác sĩ gia đình có thể đến theo yêu cầu.

Bác sĩ vào cửa, nhìn bộ dạng Hạ Chước, bình tĩnh hỏi: "Hẳn là dị ứng, hôm nay cháu đã ăn phải cái gì?”

Quan Tinh Hòa sụt sịt mũi, "Bánh quy hạnh nhân. ”

"Đó có thể là dị ứng hạt." Bác sĩ có chút khó hiểu nhíu mày, "Cháu không biết mình dị ứng với cái gì sao? ”

Các loại hạt được coi là chất gây dị ứng phổ biến, người bình thường sẽ vô thức tránh.

Vào buổi tối tháng 10, có một làn gió mùa thu thổi lạnh bên ngoài.

Nhưng trong lòng Hạ Chước lại tràn đầy khô ý.

Anh có chút không hiểu tại sao mình không cách nào khống chế nổi , rõ ràng biết bánh nướng hạnh nhân kia sẽ gây dị ứng, nhưng nhìn đôi mắt trong suốt long lanh kia, chính mình vẫn nhịn không được mà nhận lấy.

Cuộc sống dạy thiếu niên mười sáu tuổi này sự kiềm chế và nhẫn nhịn.

Nhưng hết lần này tới lần khác có vài người tựa như hoa hồng sinh trưởng trên vách núi, biết rõ tới gần sẽ bị thương, đâm đến tay đầy máu tươi, nhưng vẫn nhịn không được mà đưa tay chạm vào.

Bốn phía cực kỳ an tĩnh, Hạ Chước mím chặt môi, thấp giọng nói: "Không biết. ”

Anh mặt không chút thay đổi, thanh âm vừa trầm vừa ổn, lời nói dối đều trở nên đáng tin vài phần.

Bác sĩ kê đơn thuốc cho anh, trước khi đi, dặn dò, "Lần sau nhớ đừng ăn những thứ này, dị ứng là bệnh không nên đùa giỡn. ”

Quan Tinh Hòa rót nước cho anh, nhìn anh uống thuốc, thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt còn chút ướŧ áŧ.

Cô nhìn cái cổ còn chưa rút đi hết màu đỏ của Hạ Chước, áy náy trong lòng dâng lên, chóp mũi đều chua xót.

"Thực sự xin lỗi."

Cô gái nói chuyện với giọng mũi, giọng nói mềm mại.

Hạ Chước chỉ cảm thấy trái tim mình đυ.ng phải một đoàn kẹo dẻo, chạm vào nước liền tan chảy, ngọt ngào ở đáy lòng dâng trào.

Mí mắt anh run rẩy, cúi đầu nói: "Không sao đâu. ”

Chính anh ta muốn ăn.

Chuyện này đâu liên quan gì đến cô ấy?