Không Thể Chạm Tới

Chương 8 mềm lòng

Quan Tinh Hòa không biết nên đối mặt với Hạ Chước như thế nào.

Cô bé 15 tuổi vẫn chưa trải qua bất kỳ thất bại nào, thẳng thắn và không sợ hãi.

Trong lòng cô, thích một người thì đối xử tốt với người ấy, không thích thì bỏ qua là được.

Hết lần này tới lần khác gặp được người khó hiểu như Hạ Chước, luôn đem biểu cảm lạnh lùng biểu hiện trên mặt, người khác đối tốt lại trốn tránh

Khiến cho Quan Tinh Hòa luống cuống tay chân, không biết nên ứng phó như thế nào.

Haizzz .

Quan Tinh Hòa thở dài, nghĩ: Xem anh ấy biểu hiện như thế nào đã, rồi tính sau.

Tiết 2 buổi chiều là môn giáo dục thể chất, đêm qua trời mưa, sân chơi vẫn còn ướt.

Phòng tập thể dục cho các tổ chức bên ngoài trường học mượn nên tất cả mọi người chỉ có thể chạy trên sân chơi của siêu thị.

Sau 800 mét khó khăn, Quan Tinh Hòa và Thời Tuế được thầy giáo gọi đi nhận vật dụng.

Giờ này cả trường học đều đang học, con đường nhỏ trống rỗng yên tĩnh xa xôi, vừa vặn đi qua một cửa hàng nhỏ, Thời Tuế vẻ mặt đầy hưng phấn: "Tinh Tinh, chúng ta đi vào mua chút đồ ăn vặt từ từ ăn đi. ”

"Ta không đi." Quan Tinh Hòa lắc đầu, cô thấy lúc đó vẻ mặt Thời Tuế có chút buồn, nhịn không được thỏa hiệp nói: "Vậy tớ ở bên cạnh chờ cậu, cậu vào mua nhanh lên. ”

"Tớ biết cậu là tốt nhất."

Quan Tinh Hòa nhìn bóng lưng bạn, vì không ngăn được xe qua đường, nhận mệnh mà đẩy hai sọt bóng vào góc.

Giây tiếp theo, hai sọt bóng được một lực mảnh đẩy "ào ào" vào gọn trong góc.

Trong không khí có một mùi thuốc lá nồng nặc.

Quan Tinh Hòa đang muốn nói cảm ơn, cô ngước mắt lên, hai tay lại co rút lại.

Người trước mắt mồm ngậm điếu thuốc, hạ mắt mỉa nhìn cô, giọng đầy kiêu ngạo: "Không cần cảm ơn, em gái nhỏ. ”

La Phi Ngôn khom lưng, mùi thuốc lá nồng nặc sặc đến mức Quan Tinh Hòa lùi lại vài bước, nhưng hắn ta giữ chặt cánh tay Quan Tinh Hòa, kéo cô vào góc bên cạnh.

Sức lực của nam nữ chênh lệch rất lớn, Quan Tinh Hòa như con gà con bị xách đến một góc.

"Lá gan rất lớn nhỉ." Hắn ta thấp giọng uy hϊếp nói: "Dám gạt cả tao" ”

Lần trước hắn cùng mấy đứa thuộc hạ kia chạy trối chết, đợi cả buổi sáng cũng không thấy chuyện gì phát sinh, liền biết bị tiểu nha đầu này đùa bỡn.

Đám người bọn họ xuất thân cũng khá giả, ngày thường đùa bỡn người khác, nào có để cho người khác chơi hắn.

Hắn càng nghĩ càng tức giận, dứt khoát cùng mấy tên khác trốn học ra ngoài hút thuốc hít thở không khí, lại ngoài ý muốn gặp được Quan Tinh Hòa.

Cùng lắm chỉ là một cô gái yếu đuối, phỏng chừng bị mình uy hϊếp vài câu liền bị dọa vỡ mật.

La Phi Ngôn ác ý cười cười, dùng ánh mắt ý bảo tiểu đệ sau lưng.

Tên đàn em vội vàng ngoan ngoãn mở khung bóng ra, chậm rãi lấy ra một quả bóng, đưa cho hắn.

Quan Tinh Hòa kỳ thật cũng không sợ hãi, đây là ở trường học, người này cho dù lá gan lớn hơn nữa, cũng không dám làm gì cô, hơn nữa nơi này cách cửa hàng tạp hoá không xa, chờ đến khi Thời Tuế đi ra, không thấy cô, thì tự khắc sẽ đi tìm cô.

Cô nghĩ thông những thứ này, trong lòng hơi định, nhưng khi ngước mắt lên, lơ đãng mà nhìn thấy có người đi tới từ hành lang dài xa xa.

Là Hạ Chước.

Gió thu vừa lạnh vừa sáp, anh mặc bộ đồng phục học sinh mỏng manh, đang ôm một xấp bài thi từ hành lang chậm rãi đi tới.

Đôi mắt đen khắc khổ kia đối diện với ánh mắt lơ đãng của cô, thân thể Hạ Chước cứng đờ.

Nhưng La Phi Ngôn phát hiện cô có gì đó không ổn, xoay người.

Hắn cười khểnh một tiếng, tâm tình buồn bực rốt cục cũng tốt hơn một chút.

"Yo, tất cả đều đủ rồi." Hắn thở ra một ngụm khói trắng, khiến Quan Tinh Hòa sặc mà ho mạnh vài tiếng.

Đầu ngón tay Hạ Chước run lên, nắm tay nhịn không được siết chặt, cơn tức giận không ngừng từ trong ngực dâng lên

Anh bước tới dồn dập, mang theo vài phần lơ đãng hoảng loạn.

La Phi Ngôn vốn tưởng rằng anh sẽ đi qua. Dù sao trong ấn tượng anh không quyền không thế như vậy, cả người chỉ đáng khen ở chỗ là có thành tích tốt, cho dù bị người bắt nạt cũng không dám lên tiếng.

Nhưng thiếu niên trước mắt lạnh lùng rũ mắt nhìn hắn, khóe mắt sắc bén lộ ra vài phần phẫn nộ cố nén, La Phi Ngôn mới giật mình phát hiện, anh nhìn thế nhưng so với hắn còn cao hơn một cái đầu.

Nhưng vậy thì sao, mấy ngày trước còn không phải mặc cho hắn bắt nạt. La Phi Ngôn cười cười, ngữ khí khinh miệt, "Vừa vặn tính toán sổ cả hai chúng mày luôn.”

Mấy người phía sau giữ chặt vai Hạ Chước, La Phi Ngôn xoay chuyển quả bóng trong tay, mạnh mẽ nện lên người Hạ Chước.

"Rầm" một tiếng, bóng chuyền đυ.ng vào bụng, một cách nặng nề trầm đυ.c.

Quan Tinh Hòa nhịn không được co rụt lại, lên tiếng nói: "Bạn của tôi sẽ lập tức tới, các người tốt nhất nên nhanh chóng thả bọn ta ra. ”

"Lại muốn gạt tao sao." La Phi Ngôn chậm rãi lấy một quả bóng từ trong khung hình, nhét vào tay Hạ Chước, hướng lên nói, "Nào nào, mày dùng bóng đập vào người nó, thì tao sẽ thả hai người đi. ”

Hạ Chước nhận lấy quả bóng, rũ mắt nhìn hắn.

Đôi mắt đen kịt của thiếu niên yên lặng tàn nhẫn, tựa như một con sói cô độc trong đêm tối.

La Phi Ngôn ghét nhất ánh mắt của anh, nhịn không được quát: "Còn không nhanh lên sao? ”

"Hai người có quan hệ gì đâu, cần gì che chở nó chứ?"

Hạ Chước chậm rãi nâng quả cầu lên, tay thoáng dùng sức, mu bàn tay tái nhợt hiện lên vài gân xanh.

La Phi Ngôn hài lòng cười cười, tên đàn em bên cạnh cười nói: "Không phải là đang yêu nhau đấy chứ. ”

Hắn đưa hai tay lên mặt Quan Tinh Hòa, cười đùa: "Cô gái bé nhỏ này khá xinh đẹp đấy. ”

Trong chớp nhoáng, Hạ Chước hung hăng hất tay, trái giống như một viên đạn pháo đập vào mu bàn tay La Phi Ngôn.

"Rầm" một tiếng nổ lớn, hai tay kia bị đập mạnh mà hạ xuống.

"Aaa." La Phi Ngôn ôm tay, cảm thấy đau như thiêu đốt.

Hắn tức giận, hét lên với người bên cạnh: Còn đứng đấy làm gì, còn không mau lên. ”

Mấy tên đàn em khác thấy thế mà lên, cùng Hạ Chước đánh nhau.

Thiếu niên chắn trước người Quan Tinh Hòa, đồng phục học sinh mỏng manh phác họa ra eo gầy gò của anh, mùi hương trên người anh sạch sẽ thanh thoát, trong nháy mắt phủ lên mùi khói thuốc nồng nặc, truyền vào trong khoang mũi của Quan Tinh Hòa.

Thiếu niên trước mắt quay lưng về phía cô, sống lưng cứng rắn lại tựa như một vách núi kiên cố, vững vàng bảo vệ cô gái ở phía sau.

Quan Tinh Hòa không nhìn thấy mặt Hạ Chước, lại bỗng dưng nhớ tới mấy ngày mưa lạnh, thiếu niên bị áp chế, chịu đựng cắn chặt răng, mặc cho bị sỉ nhục như thế nào cũng không đánh lại.

Nhưng hôm nay...

Trái tim Quan Tinh Hòa nhịn không được đập mạnh vài cái.

Gió thu lăng liệt hiu quạnh, cô chỉ nhìn thấy đường cong hàm sắc bén của thiếu niên, bên tai vang lên quyền phong vừa tàn nhẫn vừa mạnh mẽ của anh, theo đó là tiếng kêu rên đau đớn của mấy người khác.

Cô lặng lẽ kèn chân, chỉ thấy mấy người kia năm lượt bảy lần bị đánh nằm sấp trên mặt đất, trên mặt đều trau mày, ríu rít ôm đầu, trông rất chật vật.

Xa xa vang lên một trận tiếng bước chân ồn ào, xen lẫn thanh âm hoảng hốt của người có tuổi: “Thầy, thầy đi nhanh lên. ”

Mấy người bị đánh nằm sấp nghe thấy thầy đang đến, giãy dụa, gồng lực muốn đứng lên.

Hạ Chước chỉ cảm thấy trong lòng có một chút lửa giận, tại nãy bàn tay La Phi Ngôn đã chạm vào cô, những sự nhẫn nhịn cùng sự khắc chế kiên trì trong nháy mắt đã không còn sót lại chút gì.

Anh lạnh mặt, nắm đấm từng chút từng chút liều mạng vung lên người bọn họ.

"Đừng đánh nữa ." Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng đưa tay ra.

Hạ Chước chỉ cảm thấy những đau đớn trên nắm tay dường như bị một tầng mây mù mềm mại bám vào, cả người anh cứng đờ, nhất thời quên động tác.

"Tất cả đều theo tôi đến văn phòng." Thầy giáo nhìn với ánh mắt đầy hỗn độn, liếc mắt một cái liền nhận ra đám học sinh được gửi đến, trong lòng thoáng liền có quyết định.

Ông nhìn Hạ Chước, nhận ra anh là học bá đệ nhất, thanh âm chậm lại một chút, "Nhặt bài thi lên, cậu theo tôi đi một chuyến. ”

Gió thu phiêu đãng, bài thi mỏng nhẹ bị thổi bay tứ tung, sống lưng thiếu niên thẳng tắp khẽ cong, nhặt từng tờ giấy thi lên.

Mùi hương thanh đạm vòng qua, cô gái đứng lên, trên tay cầm một xấp bài thi đã sửa sang mang lại, "Cho cậu. ”

Một tờ giấy thi ở trên cùng rõ ràng viết tên Hạ Chước, trong góc số 150 đỏ tươi cực kỳ bắt mắt.

Quan Tinh Hòa mím môi, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi, cảm ơn anh. ”

"Không cần." Thanh âm thiếu niên lãnh đạm khàn khàn, anh vừa rồi tàn nhẫn đến mức liều mạng.

Anh hiểu, không phải do mình, thì đám người kia cũng sẽ không tìm tới cô.

Hạ Chước nhận lấy bài thi, khàn giọng nói: "Tôi đến văn phòng đã. ”

"Hả." Quan Tinh Hòa đuổi theo anh, nhỏ giọng nói: "Em đi cùng anh. ”

Cô dừng một chút, nghĩ đến chén bánh sơn tra kia, nhịn không được muốn mở miệng hỏi.

Nhưng thiếu niên trước mặt sắc mặt ngưng tụ, vừa mới lấy bản thân bảo vệ người khác ở phía sau.

Đêm qua anh không nói, không phải là không muốn để cho mình biết sao?

Quan Tinh Hòa chớp chớp mắt, không nhắc tới chuyện này nữa, nhưng trong thanh âm lại lộ ra vài phần bướng bỉnh, "Dù sao, vẫn là cám ơn anh vừa nãy bảo vệ em. ”

Hạ Chước rũ mắt xuống, lơ đãng mà nhìn vào mắt cô gái.

Ánh sáng mùa thu làm nổi bật đôi mắt của cô, toát ra sự dịu dàng nhàn nhạt.

Ngón tay anh khẽ run rẩy, trong nháy mắt rơi mà vào đôi mắt ấm áp kia, ngay cả đáy lòng lạnh lùng cứng rắn, cũng không khắc chế được dâng lên vài phần mềm mại.

Bất kể là ngày hôm qua làm bánh sơn tra, hay là vừa rồi, chỉ cần cô gặp chuyện, chính mình liền nhịn không được mà quên hồi trước cô đã từng kết hợp cùng người khác lừa gạt mình.

Có lẽ người sinh ra trong bóng tối, gặp phải một chút ánh sáng, liền không chịu được người khác tới gần.

Hạ Chước năm nay mười sáu tuổi, cuộc sống gian khổ khiến anh luôn che giấu cảm xúc của mình, trở nên nhẫn nhịn lại khắc chế.

Nhưng kể từ khi cô bước vào cuộc sống của anh, những nguyên tắc tuân thủ như bị phá vỡ một lần nữa và một lần nữa.

Đáy lòng Hạ Chước dâng lên vài phần luống cuống cùng sự tức giận.

Anh quay mắt đi, ép buộc chính mình lạnh lòng, cưỡng chế khép tâm tình của mình lại, lạnh lùng nói: "Không sao. ”

"Là chú Quan bảo tôi ở trường chăm sóc tốt cho cô."

Thanh âm anh lạnh lùng cứng rắn, dường như đang muốn xoá sạch quan hệ, lại giống như là vì mình không cách nào khắc chế nổi tình cảm ấy.