Không Thể Chạm Tới

Chương 6

Chương 6 Ẩn nhẫn

Kỳ nghỉ bảy ngày của Quốc khánh trôi qua rất nhanh.

Quan Thành Vũ trở về công ty vào ngày thứ ba của kỳ nghỉ, trong nhà lại vắng vẻ, Hạ Chước cũng sẽ đến giảng bài cho cô vào mỗi buổi tối.

Anh rất nghiêm túc, nhưng anh cũng không thể nói bất cứ điều gì khác ngoại trừ các bài giảng.

Quan hệ của hai người so với trước kia tốt hơn một chút, nhưng cũng lại giống như trước kia.

Mùa mưa ẩm ướt lặng lẽ rời đi cùng kỳ nghỉ, ngày thứ tám, bầu trời trong veo.

Quan Tinh Hòa ngồi ở trên xe chờ Hạ Chước, nghe tài xế kêu than.

"Tiểu thiếu gia sau khi bị gọi vào thư phòng, lúc đi ra hai hai má đều đỏ bừng, phu nhân cũng tàn nhẫn đến nhẫn tâm."

Ông đang nói về Quan Dập.

Lần trước nguyệt khảo hắn tuy rằng chỉ đứng thứ năm, nhưng có Hạ Chước dẫn đầu, nên cũng coi là kém.

Quan Tinh Hòa nghĩ cũng biết người cô mạnh mẽ này sẽ nổi giận đùng đùng như thế nào.

Khi Quan Dập còn rất nhỏ, ba mẹ hắn đã ly hôn.

Hắn được phán là ở với mẹ, ngay cả họ cũng đổi thành quan. Từ nhỏ đến lớn, mẹ Quan Dập đã đặt kỳ vọng rất lớn vào hắn, yêu cầu học hành thì càng nghiêm khắc.

Tất cả mọi thứ chỉ có thể đứng đầu, không được đứng thứ hai.

Lần này chẳng những rơi xuống vị trí thứ năm, còn bị "cậu bé nhà quê" mà bọn họ hay nói đè bẹp dưới chân, có thể tưởng tượng được, điều này ở trong lòng Quan Dập khuất nhục như thế nào.

Trong xe im lặng, tài xế thở dài, "Phu nhân cũng quá nghiêm khắc, tôi thấy áp lực của tiểu thiếu gia cũng rất lớn, buổi tối tôi ra ngoài mua thuốc lá, thấy anh ta ngồi một mình trong hoa viên ngẩn ngơ. ”

Ông từ gương chiếu hậu thấy Quan Tinh Hòa rũ mắt xuống, một lúc lâu không đáp lời, trong lòng thầm nghĩ điều gì đó có vẻ không tốt.

Chuyện nhà người ta, mình nói nhiều như vậy làm gì.

Ông vội vàng chuyển chủ đề, "Hạ thiếu gia này sao gần đây lại về muộn như vậy, là học sinh phổ thông đều tan muộn vậy sao? ”

"Thời gian tan học của toàn trường đều giống nhau." Quan Tinh Hòa nói: "Chắc là anh ấy đang đi đâu đó, chúng ta chờ một chút. ”

"Được rồi." Tài xế đáp lại, cũng không gì nói nữa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hoàng hôn chậm rãi hạ xuống, chỉ lưu lại một chút ánh sáng mờ mịt.

Hạ Chước vẫn chưa trở về.

Cổng trường dần đóng lại, và bảo vệ tiến đến gõ vào cửa xe.

Quan Tinh Hòa rốt cục nhịn không được nói: "Chú ơi, chú đậu xe ở chỗ xa một chút, để cháu đi vào xem thế nào. ”

*

Hạ Chước bị chặn ở góc hành lang.

Gió đêm thu vừa lạnh vừa dài, thiếu niên cả người đầy nước, bị gió thổi qua, phảng phất như rơi vào hang băng.

Một đám người bên cạnh cười đến ác ý, "Quốc Khánh bảy ngày ở nhà nghỉ ngơi ổn không? ”

"Thân thể còn rất tốt nhỉ, lần trước trời lạnh như vậy, cũng không thấy cậu bị làm sao."

Hạ Chước nắm chặt tay.

Đêm mưa trước kỳ nghỉ, anh đã từng bị chặn ở cửa nhà vệ sinh, từng xô nước lạnh thấu xương đổ ấm xuống.

Anh cắn răng và cố gắng chịu đựng nỗi đau.

Nhóm người này, cũng giống như anh ta, là một sinh viên được gửi vào học của trường. Nhưng trong nhà bọn họ đều có tiền có thế, lúc trước không thi đậu trung học, dựa vào tiền của cha mẹ, vào trường phổ thông tốt nhất thành phố này.

Hạ Chước không có hộ khẩu của thành phố, cho dù thành tích xuất sắc, Quan Thành Vũ cũng chỉ có thể nhân danh mà kí tên cho anh.

Trong trường này, học sinh được gửi này lập thành một nhóm nhỏ độc lập, thường xuyên bỏ học luôn vắng mặt, thành tích đứng cuối cùng.

Hạ Chước vừa vào trường, đã nhận được sự chú ý của nhóm nhỏ này, nhưng bọn họ cũng không xem hắn là đồng môn, mà là một thứ tồn tại thấp kém.

Bọn họ nghe nói hắn là "nông thôn" mới tới, liền nhận định Hạ Chước không có quyền có thế nên không dám phản kháng, ngày thường thì châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lúc có hứng liền tan học chặn người ở hành lang, bắt nạt tạo vui.

Hạ Chước thân thể cứng rắn, chịu đựng.

Anh biết mình chỉ là dựa vào sự thương hại của chú Quan, mới có tư cách vào trường này.

Ăn nhờ ở đậu, anh đã nhận được rất nhiều ân huệ, không muốn lại gây phiền toái cho Quan gia nữa.

Trái tim thiếu niên nhạy cảm mà cũng sắt đá.

Trong những năm qua, điều đầu tiên anh được dạy trong cuộc sống là sự chịu đựng và cô đơn.

Người bên cạnh thấy anh không lên tiếng, đưa tay "bốp bốp" hai cái vỗ lên mặt, "Mày câm à, sao không nói lời nào thế. ”

Đứa bên cạnh thấy anh không lên tiếng, liền nói "Xem ra vẫn không đủ, vào trong vệ sinh, đem thùng nước giẻ lau kia đưa đây, trước kia mày ở nông thôn, có phải đã uống loại nước này đúng không. ”

Hắn dùng sức ấn đầu Hạ Chước vào trong thùng, ngữ khí cực kỳ ác độc, "Uống một ngụm cho tao xem nào. ”

Nhưng anh lại không nhúc nhích.

Thiếu niên rũ mắt nhìn hắn, đáy mắt hiện một khoảng yên lặng đen tối.

Ánh mắt như vậy làm cho hắn trong lòng như có lửa giận thiêu đốt, nhịn không được tức giận hướng người phía sau kêu, "Còn không mau tới giúp ta. ”

Cả đám dồn lên, ấn bả vai và đầu Hạ Chước xuống, dùng sức ấn anh ngụp vào trong xô.

Thiếu niên cắn chặt răng, trên cổ trắng lạnh nổi gân xanh, dùng sức giãy dụa, phảng phất như một con thú tuyệt vọng.

Nhưng cho dù hắn dùng lực như nào đi chăng nữa, cũng không địch lại nhiều người như vậy.

Anh nhìn thấy nước màu xám đen ngày càng gần hơn và gần hơn với anh ta.

Hai tấc, một tấc.

Trong hành lang tối đen như mực, Hạ Chước tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Đột nhiên, "bang" một tiếng, đèn trong hành lang bỗng sáng lên.

Mấy người bị kinh hãi mà buông lỏng.

"Mấy người đang làm gì vậy?"

Anh giãy dụa ngước mắt lên, nhìn cô gái cách đó không xa.

Cô mặc đồng phục mùa thu trắng tinh khiết, ánh sáng từ hành lang hắt xuống, giống như cô đã vượt qua một tầng ánh sáng.

Đôi mắt tròn ngày thường trong sáng thuần khiết, giờ hơi híp lại, nhìn như đang đốt lên ngọn lửa hừng hực.

Có người khẽ cười hai tiếng, "Cô nhóc học trung học cơ sở? Còn dám quản chuyện của chúng ta sao hả hả? ”

Quan Tinh Hòa cau mày, "Tôi khuyên mấy người mau buông anh ta ra, tôi vừa mới gọi người, bọn họ lập tức đến. ”

"Hù dọa ai đây?" Lão đại, bằng không bắt tới cùng nhau giáo huấn. ”

Cô gái trước mặt không hề sợ hãi chút nào, môi mím chặt, đôi mắt xinh đẹp trừng lên, bộ dáng này làm cho lão đại trong lòng không khỏi có chút chột dạ.

Chẳng lẽ, gọi người thật rồi sao?

Đám người bọn họ ở trường đều không có học tịch chính thức, gây chuyện đều có thể trực tiếp bị đuổi đi. Cho nên bọn họ bình thường cũng sẽ không động chạm tới những học sinh chính thức kia, đoán được Hạ Chước là một quả hồng mềm, mới dám tìm niềm vui.

Nếu thực sự bị phát hiện thì không ổn.

"Rút." Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Chước một cái, "Giờ tao bỏ qua cho mày, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu. ”

"Đi."

Trong hành lang sáng như ban ngày, Hạ Chước cả người thấm đầy nước, quần áo trên người vừa ướt vừa nặng.

Anh cắn răng đứng dậy.

Một giây sau, một làn hương hoa nhẹ nhàng bay tới, gò má lạnh như băng bỗng được chạm vào một cách mềm mại.

Đó là một chiếc khăn tay hoàn toàn mới.

"Lau đi."

Quan Tinh Hòa đem nửa gói khăn giấy còn sót lại trên tay nhét hết vào tay hắn.

Cô nghĩ đến lần trước thiếu niên cự tuyệt, mím môi, "Chỉ là khăn mặt mà thôi. ”

Ngón tay Hạ Chước run lắc, nhẹ nhàng nhận lấy.

"Cám ơn." Anh khàn giọng nói.

Thân thể lạnh như băng của Hạ Chước phảng phất như không có tri giác, nhưng đáy lòng lại có tình cảm vừa nóng vừa ấm chậm rãi hiện lên.

Anh có chút không biết làm sao mà nắm chặt lấy chiếc khăn..

"Bọn họ như vậy được bao lâu rồi?" Quan Tinh Hòa tức giận hỏi.

Cho dù quan hệ giữa cô và Hạ Chước có lạnh nhạt, nhưng cũng không muốn nhìn thấy anh bị bắt nạt như vậy.

Hơn nữa, anh rõ ràng có thể phản kháng, không phải sao?

Tầm mắt Quan Tinh Hòa lướt qua cánh tay rắn chắc của hắn. Thiếu niên thân hình cao, gầy lại có sức lực, cô không tin anh đánh không lại bọn họ.

Cô gái mười lăm tuổi, chưa bao giờ trải qua những khó khăn của cuộc sống, không hiểu sự nhẫn nhục và lòng tự trọng của thiếu niên.

Cô lấy điện thoại ra với sự tức giận, "Để em gọi cho ba em. ”

"Đừng." Hạ Chước trong tình thế cấp bách cầm cổ tay cô.

Trên tay anh mang theo dòng nước chưa khô, chạm vào cổ tay ấm áp của cô gái, đầu ngón tay như cứng đờ.

Một giây sau liền như điện giật phải buông ra.

Thiếu niên rũ mắt xuống, thanh âm thống khổ: "Đừng nói. ”

Anh ta không muốn gặp rắc rối nữa.

"Vậy anh sẽ phải chịu như vậy sao?" Giọng nói của cô gái ẩn chứa sự tức giận.

Cô nhìn thiếu niên trước mắt.

Nước trên đầu hắn còn chưa lau khô, từng sợi dính trên trán, làm nổi bật gương mặt lạnh lùng sắc bén nhưng cũng phảng phất lộ ra vài sự yếu ớt.

Quan Tinh Hòa nói: "Đây chắc không phải là lần đầu tiên rồi. ”

"Trước quốc khánh, rõ ràng anh mang theo ô, nhưng toàn thân vẫn ướt đẫm, là do bọn họ làm phải không!." Quan Tinh Hòa càng nghĩ càng tức, thanh âm lộ ra vài phần phẫn nộ: "Không được, em nhất định phải nói cho ba biết. ”

Cô cúi đầu ấn điện thoại di động, một giây sau liền bị giọng lạnh ngắt lời: "Đừng gọi. ”

Thanh âm thiếu niên đè nén trầm thấp, phảng phất mang theo hàn ý lạnh thấu xương.

Ngón tay Quan Tinh Hòa cứng đờ, cô ngước mắt lên, đôi mắt lạnh lẽo đen kịt của thiếu niên với cô nhìn nhau trong chốc lát, cô dứt khoát buông xuống.

Hạ Chước đè nén cổ họng, trách mình không thể nhìn đôi mắt dịu dàng kia, cố nén sự ấm áp dần dần dâng lên trong lòng, miệng không ngừng nói đằng khác: "Không liên quan đến em. ”

Quan Tinh Hòa sửng sốt, ngón tay đang dừng trên phím thoại mà run rẩy.

Một lúc lâu sau, cô rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: "Được, em mặc kệ, coi như em đang xen vào việc của người khác đi. ”

Cô xoay người, mím môi, cố nén ủy khuất dâng lên trong lòng, cậy mạnh nói: "Vậy lần sau xin anh đừng để em chờ lâu như vậy. ”

Gió lạnh của đêm thu dường như xen kẽ với cay đắng.

Hạ Chước siết chặt nắm đấm.

Anh ta không biết tại sao cô gái lại giúp anh.

Là sự bồi thường sau khi bĩu cợt, hay là sự thương hại, hoặc là bất cứ điều gì?

Nhưng những thứ này anh đều không cách nào chịu đựng được.

Thiếu niên cô độc một mình, trong tay không có thứ gì, điều duy nhất có thể làm, chính là không gây phiền toái cho người khác.

Hạ Chước ngước mắt lên, nhìn bóng lưng dần đi xa của cô gái, trái tim hiện lên sự khó chịu.

Anh cũng không hiểu nổi, đó như là một loại cảm xúc gọi là hối hận.

Gió thu thê lương, khuôn viên trường ban đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió tiếp tục gào thét.

Hạ Chước trầm mặc đi theo phía sau cô gái, cô đi vừa nhanh vừa gấp, trong tiếng bước chân giống như xen lẫn tức giận.

Đèn đường chậm rãi tắt, Hạ Chước mở miệng, nhưng vẫn không thể nói ra một chữ.