Xuất Giá

Chương 5

Hắn thấy nàng, mỉm cười, ánh mắt sáng lên.

Đậu Diệu kinh ngạc, phải biết rằng Hà Nguyên Trinh bình thường không thích cười, biểu cảm lúc nào cũng nghiêm túc, hôm nay sao lại cười như vậy? Nàng chỉ là vô tình gặp hắn mà thôi, chào một tiếng liền quay người đi.

Hà Nguyên Trinh coi như nàng không cố ý tránh mặt mình, vội gọi nàng lại nói: "Đậu tiểu thư, nghe nói nàng có hiểu biết với mực thỏi, bây giờ ta đang có thỏi mực do chính tay Phan đại sư làm ra, nàng nhìn thử xem."

Đậu Diệu nghe được thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Phan đại sư là đại sư làm mực tiền triều, được xưng là Mặc tiên. Mực ông làm ra chất không những tốt mà còn mang theo mùi hương, mùi này dù để lâu cũng không mất, thơm tận xương cốt, ai có được một thỏi chính là có phúc.

Đậu Diệu nhìn không rời mắt, cũng không còn muốn chạy nữa

Hà Nguyên Trinh có đôi chút hiểu biết về nàng, thầm nghĩ rằng quả nhiên không có uổng phí công sức, hắn nói: "Đứng xa như vậy làm sao nhìn được, nàng cầm thử xem."

Đây thứ nàng yêu thích khó có thể cự tuyệt được, Đậu Diệu nhịn không được vươn tay ra.

Thỏi mực ở trong tay nàng lập tức giống như là bảo bối.

Thấy nàng yêu thích không buông tay như vậy, vẻ lãnh đạm ngụy trang trên mặt Hà Nguyên Trinh không còn nữa.

Khóe miệng cong lên.

Nhớ tới năm ấy lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng cũng là ở Đậu gia, Đại lão gia Đậu Quang Phụ đố bọn họ một câu trong ‘Cuốn sách Ngọc Tứ’, ngoài hắn ra ai cũng không biết câu trả lời, người đứng bên cạnh hắn đã sớm bỏ cuộc, chỉ còn nàng là thật sự nghiêm túc. Hắn chưa bao giờ gặp được tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, nhìn thấy nàng vắt óc suy nghĩ bèn tiến lên muốn giúp nàng một chút.

Kết quả nàng lại một mực cự tuyệt.

Ánh mắt của nàng lúc ấy đến bây giờ hắn còn nhớ rõ.

Lần đầu tiên trong đời hắn nếm được mùi vị xấu hổ.

Sau đó, thế mà nàng lại tính ra, khiến cho mọi người đều nhất trí khen ngợi.

Có lẽ là từ khi đó hắn đã chú ý đến nàng.

Càng ngày càng khó có thể buông.

Chỉ là vì ngại cho nên hắn chưa từng bày tỏ.

Nhưng hiện tại hắn muốn thành thân, nàng cũng muốn lập gia đình, nếu như không thổ lộ chỉ sợ lại phải lỡ mất nhau.

Thấy nàng cười đến mức mày cong như trăng non, hắn hận không thể ôm nàng vào trong ngực. Nhịn không được muốn tới gần nàng nhưng lại sợ làm nàng kinh hãi khiến nàng trở lại dáng vẻ như cũ, không dễ gần gũi.

Cố gắng làm cho giọng nói nhu hòa, nhẹ giọng hỏi: "Thỏi mực này như thế nào?"

Đậu Diệu ngửi, lại sờ sờ, vui vẻ nói: "Quả nhiên không giống những loại thường khác, mùi hương cũng rất đặc biệt, không biết là bỏ thêm cái gì. Ngươi mua ở chỗ nào vậy?"

"Cơ duyên xảo hợp thôi." Hà Nguyên Trinh cũng không tiết lộ.

Để có được khối mực này hắn đã nhờ vào một phần nhân tình, cũng tốn không ít tiền.

Ai nói đồ vật tầm thường sẽ không đánh động được nàng.

Thấy nàng ngắm nghía, yêu thích không buông tay, Hà Nguyên Trinh thản nhiên nói: "Nếu nàng thích thì ta sẽ tặng cho nàng, có câu là bảo kiếm tặng anh hùng, tài thi họa của nàng tốt như vậy, thứ này ở trong tay nàng cũng không uổng phí."

Đậu Diệu ngẩn ra.

"Tặng cho ta?" Nàng liên tục lắc đầu, "Không được, thứ này rất quý, ta không thể nhận, ta nhìn mấy cái là được rồi."

Trong đầu chợt lóe, nàng đột nhiên nhớ tới lời Đậu Lâm nói, nhiệt tình dành cho Phan đại sư lập tức tan thành mây khói, vội đem thỏi mực trả lại Nguyên Trinh: "Vừa rồi đã làm phiền, ta còn có việc, đi trước."

Thỏi mực đen sẫm trong tay cô như nhành hoa Mộc Lan

Hà Nguyên Trinh hao tâm tốn sức như vậy, đến thời điểm mấu chốt lại thất bại, hắn tất nhiên là không muốn đưa tay ra.

Đậu Diệu nâng mắt lên nhìn hắn.

Hắn mím môi, cảm xúc trong ánh mắt thật sâu, giống như chỉ trong nháy mắt liền trào ra.

Đậu Diệu nhăn mày8i lại: "Ngươi nhanh lấy lại đi!"

Nàng có chút không kiên nhẫn.

Hà Nguyên Trinh từ từ nói: "Thực ra hôm nay ta đến đây để gặp nàng, Diệu Diệu."

Nghe hắn gọi mình như vậy, Đậu Diệu kinh ngạc, ánh mắt mở to: "Ai cho ngươi gọi ta như vậy, Nhị công tử, xin tự trọng!"

Nhìn bộ dáng không thể tin của nàng, Hà Nguyên Trinh lại có phần nắm chắc, xem ra nàng không ngờ tới việc mình sẽ thích nàng.

Khả năng là do hắn ở trước mặt người khác luôn nghiêm túc nên nàng mớ không thích hắn.

Hiện giờ hắn đã được Hoàng Thượng phong hào bảng nhãn, lại vào Hàn Lâm viện, chỉ cần thể hiện tâm ý, nàng nhất định sẽ mở lòng.

"Diệu Diệu..." Hắn đang muốn nói, chợt thấy ở đằng xa có hạ nhân đi tới, liền vội vàng nói, "Mấy ngày nữa đi Minh Quang tự, ta có lời muốn nói với nàng, nàng nhớ đến rừng hoa đào ở phía Đông."

Mùa hè hoa đào sớm đã rụng hết, chỗ kia thật sự rất vắng vẻ.

Không đợi Đậu Diệu phản ứng, hắn đã rảo bước đi.

Hai nha hoàn ở phía sau, bộ dáng lúc này đều nghẹn họng nhìn trân trối, một lát sau Hương Như mới nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư, làm sao bây giờ? Nhị công tử rốt cuộc có ý gì?"

Đậu Diệu không nói gì, bước nhanh trở về sân.

Vừa vào phòng, liền dặn dò hai nha hoàn: "Việc này tuyệt đối không được kể cho nương ta biết, không, bất luận là ai cũng không được kể."

Ban đầu Trương thị nghĩ là sẽ có may mắn, nếu như biết Hà Nguyên Trinh đối với nàng có tình ý, không biết vui vẻ như thế nào. Nhưng nàng sao có thể gả cho Hà Nguyên Trinh chứ?

Nàng thật sự không thích hắn.

Đậu Diệu cầm thỏi mực đứng lên: "Đợi đến ngày ấy, ta sẽ nói chuyện rõ ràng với hắn."

Hương Như thầm nghĩ, vì sao phải nói rõ ràng chứ, gả cho Nhị công tử không tốt sao? Kinh thành không biết có bao nhiêu cô nương muốn gả cho hắn đâu.

Nàng vừa muốn mở miệng, Hương phụ liền kéo tay áo của nàng, ý bảo đừng lắm miệng.

Chờ ra khỏi phòng, Hương phụ mới nhẹ giọng nói: "Ngươi không có đầu óc sao, Hà nhị công tử muốn lấy tiểu thư, Lão phu nhân, Đại phu nhân há có thể đồng ý? Tiểu thư của chúng ta là..."

Phụ mẫu đều là con vợ lẽ, bàn về lý thì không hợp nhau. Trừ phi lão gia thăng chức, chức quan lớn, người ta mới có thể coi trọng.

Bằng không làm sao có thể so sánh với dòng chính?

Hương Như cảm thán một tiếng: "Người nói đúng, ta cũng chỉ là muốn tốt cho tiểu thư."

Trong lúc hai nha hoàn đang tiếc hận, Trương thị đang kể khổ với phu quân: "Đứa nhỏ Diệu Diệu này cái gì cũng tốt, chỉ là rất hay tùy hứng. Ông nhìn xem, hôm nay lại không chịu ra gặp khách."

Bà vì nữ nhi mà bạc cả tóc, nhưng nữ nhi không hiểu chuyện đời, cho dù giỏi cầm kỳ thư họa thì cũng để làm gì chứ?

Học những cái này cũng là vì thanh danh, tương lai mới có thể gả vào nhà tốt!

Trương thị cảm thấy mình thật sự quá nuông chiều nữ nhi, chỉ nhìn nàng tiến bộ mà chưa từng dạy dỗ nàng. Cả đời của nữ nhân làm sao có thể vĩ đại, ưu tú được, chung quy đều phải dựa vào nam nhân.

Nhìn bà tức giận bất bình, Đậu Quang Đào nhẹ nhàng cười nói: "Bà nói Diệu Diệu cái gì cũng tốt thì một chút khuyết điểm thì có làm sao đâu? Con người không thể quá hoàn hảo."

Trương thị cảm thấy như đàn gảy tai trâu, tức giận đến không thể nói nổi.

Bà hy vọng nữ nhi có thể gả cho người tốt, nhưng trượng phu lại luôn chiều theo ý nữ nhi, điểm này không thể đồng ý được.

Buổi sáng ngày thứ hai, Đậu Diệu tới chỗ Lão phu nhân thỉnh an.

Mọi người cùng nói chuyện với nhau mấy câu.

Đậu Lâm thấy hôm qua Đậu Diệu không tới thật, trong lòng có chút áy náy, chủ động hỏi: "Diệu Diệu, nghe nói bức tranh ngươi vẽ, Tần phu tử muốn đưa cho Minh Huyền đại sư xem, phải không?"

Đậu Diệu nói: "Đúng là có vẽ một bức, chỉ là vẽ chơi, không biết Minh Huyền đại sư có bằng lòng xem hay không."

"Tần phu tử cũng đã tán thưởng, nhất định là rất đẹp." Đậu Tuệ cười nói, "Đáng tiếc hôm qua muội không đến, bằng không có thể nói với tiểu thư Hà gia rằng, Đậu gia chúng ta có một tài nữ không hề kém cạnh Tam tiểu thư."

Tam tiểu thư nàng nhắc đến là Từ Quỳnh, nữ nhi của Lại bộ thượng thư Từ đại nhân, cũng là nữ nhi duy nhất của ông. Mười hai tuổi đã nổi danh kinh thành, dung mạo không tầm thường, nghe nói người ái mộ nàng xếp từ đầu đường đến cuối phố.

Đậu Diệu cũng biết người này, trả lời: "Thua hay không thua ta không biết, nhưng ta chưa từng nghĩ tới việc so sánh với nàng."

Nàng học cái này chỉ vì hứng thú, vì cảm giác sung sướиɠ khi đạt được thành tựu, cũng là vì để không lãng phí thời gian. Ngoài những cái đó, nàng không nghĩ tới cái gì cả, đương nhiên, sau này đến Kinh thành, gặp được nữ tử như Tần phu tử cũng cảm thấy có ý nghĩa khác.

Ít nhất những thứ học được có thể nuôi sống chính mình, thậm chí, còn có thể nuôi sống cả nhà.

Nàng cảm thấy rất tốt.

Nghe nàng trả lời như thế, Đậu Tuệ giật mình.

Lão phu nhân cũng cười, nhưng nụ cười này có chút phức tạp.

Trương thị quả thật sinh được một nữ nhi tốt, bàn về trí thông minh thì không ai bằng, chỉ là tuổi còn trẻ, chưa từng trải qua khó khăn.

Nàng không muốn bị so sánh với Tam tiểu thư Từ gia, nhưng khi nào ra ngoài, người bên ngoài liền bắt đầu so sánh hai người các nàng với nhau.

Lão phu nhân cười nói: "Cứ chăm chỉ luyện tập, mọi chuyện thuận theo tự nhiên là được."

Đậu Tuệ nghĩ đến chuyện vẽ Tứ quân tử: "Diệu Diệu, muội có rảnh không, tới chỗ ta uống trà được chứ? Mấy người chúng ta thương lượng chuyện tặng quà mừng thọ cho biểu tổ mẫu."

Đậu Diệu đồng ý: "Được, buổi chiều ta có rảnh."

Thấy nàng trả lời nhanh như vậy, Đậu Tuệ hé miệng cười.

Đến chiều, Đậu Diệu luyện chữ xong liền đi tới chỗ Đậu Tuệ.

Nhà chính của Đậu gia ở phía Đông, vị trí so với chi thứ hai đúng là tốt hơn, mà Đậu Tuệ là đích trưởng nữ, trước phòng có cái sân nhỏ, rất rộng rãi. Không giống như chỗ Đậu Diệu ở, tới mùa hè nắng chiếu vào rất gắt, nhưng mà cũng không còn cách nào khác.

Đậu gia nhiều người như vậy, mọi thứ không thể chia đều, thân thế quyết định hết thảy.

Trong viện rất sạch sẽ, bố trí vài chậu hoa, khuê phòng cũng vậy, Đậu Tuệ không thích phiền phức, mọi thứ đều rất đơn giản, không nhét nhiều đồ giống phòng Đậu Lâm; điểm này thế nhưng rất giống Đậu Diệu.

Bước vào phòng Đậu Diệu là thấy ngay, cái nào nên đặt chỗ nào thì đặt, không hề để lộn xộn.

Lúc này Đậu Lâm, còn có Thiếu phu nhân Liêu thị đều có mặt. Liêu thị là thê tử của trưởng tôn Đậu gia Đậu Dư An, năm trước đã sinh hạ một nữ nhi, năm nay hai tuổi, rất đáng yêu, cặp mắt to tròn, gặp người liền cười.

Đậu Diệu không quá thân với người này, thấy nàng cũng sẽ chỉ tiện tay ôm đứa nhỏ một cái.

Trong phòng thoang thoảng mùi hoa quế.

Trước mặt mọi người lúc này là bàn trà.

"Trà Thủy Kim Quy này là tiểu cữu tặng cho ta, loại này rất khó tìm. Tổng cộng có hai cân, tặng cho trưởng bối một ít, cũng chỉ còn thừa lại hai lạng, không biết muội có thích hay không. Ta thật sự thích hương vị này, có chút đậm đà, mùi lại rất thơm, nhưng rất dễ khiến mọi người lầm tưởng là trà Quan Âm."

Đậu Tuệ từ từ nói, thanh âm dịu dàng êm tai.

Đậu Diệu cười: "Ta không thể phân biệt những loại trà này khác nhau chỗ nào, pha trà cũng pha không tốt."

Nàng đây là đang thừa nhận nhược điểm thứ nhất của mình.

"Không bằng chúng ta cùng thưởng thức trà tỷ pha, hôm nay ta đến cũng là vì cái này." Đậu Diệu chờ mong.

Đậu Lâm thấy nàng nịnh nọt tỷ tỷ mình, đắc ý nói: "Tỷ tỷ pha trà tất nhiên là tuyệt nhất, cái khác thì không bằng ngươi chứ riêng pha trà, ngươi cả đời cũng không theo nổi, Tần phu tử cũng đã nói, tỷ tỷ trời sinh đã thích pha trà, không người nào có thể sánh được."

Đậu Diệu khẽ cười nói: "Ngươi nói đúng, cho dù thế nào ta cũng không hơn nổi."

Đậu Lâm càng vui vẻ.

Nhìn nàng thật ngây thơ như vậy, Đậu Diệu thầm buồn cười. Miễn là khoe Đậu Tuệ thì tâm trạng nàng ấy lập tức tốt lên.

Đậu Tuệ pha trà cho các nàng xem.

Ngoài việc am hiểu về trà đạo, muốn làm tốt thì động tác phải tao nhã, phải nắm chắc được lượng nước, nhiệt độ, thời gian, mức độ. Cho nên việc pha ra một ấm trà ngon tốn rất nhiều công phu, mà ở phương diện này Đậu Tuệ rất có thiên phú

Lúc pha trà, mọi người nhìn không rời mắt.

Khi hơi nóng từ ấm trà bay lên, Đậu Diệu mới vỗ tay: "Đẹp, cực kỳ đẹp!"

Đậu Tuệ nói: "Muội thử trước đi đã rồi nói sau."

Đậu Diệu cầm chén trà lên, chỉ thấy màu xanh ban đầu dần dần lộ ra màu hồng, màu sắc rất đẹp, lập tức hiểu được vì sao Đậu Tuệ lại yêu thích như vậy.

Thật thú vị, màu này rất hiếm thấy.

Lại thưởng thức hương vị, dư vị ngọt ngào mùi hương quanh quẩn ở đầu mũi, nàng uống một ngụm, cầm chén trà ngừng một lát: “Rất ngon, mọi người cũng uống thử đi."

Giống như đang uống rượu vậy, ba người kia đều cười rộ lên.

Liêu thị bắt đầu nói chuyện chính: "Chu lão phu nhân là người tao nhã, mắt thẩm mỹ lại rất cao, Tứ quân tử này chúng ta phải vẽ cho tốt, Diệu Diệu, ngươi thích vẽ cái gì?"

Hỏi Đậu Diệu trước cũng để thể hiện mình không có tư tâm.

Tác giả có điều muốn nói:

Tống Trạch: Có dũng khí vẽ ta thành con rệp, nàng có dám vẽ Hà Nguyên Trinh thành vương bát đản không?

Hà Nguyên Trinh: Ha hả.