*失婚 (Thất hôn): Chỉ tình trạng độc thân sau khi li hôn hoặc góa chồng, góa vợ.
"Cậu đang ở đâu đấy? Mình đã thuê phòng chuẩn bị xong xuôi hết cho cậu rồi, cậu đừng nói với mình là chưa lâm trận mà đã muốn bỏ chạy đấy nhé?"
Bây giờ đang là giờ cao điểm lúc tan tầm, con đường chính trong khu thương mại này tắc nghẽn không thể nhúc nhích. Tâm trạng của Thư Thanh Nhân vốn đã không được tốt lại bị mấy câu khích tướng khiến cho sự bực bội với tình trạng giao thông trên con phố này càng tăng cao.
Thư Thanh Nhân chỉnh lại tai nghe Bluetooth, giọng điệu không mấy vui vẻ: "Tắc đường thế này, mình còn có thể làm gì?"
"Vậy cậu từ từ đến, mình chơi trước." Cô gái bên đầu dây bên kia không những không thông cảm cho hoàn cảnh của cô, ngược lại còn cười ra tiếng, "Cậu đến thì nhắn Wechat cho mình, mình ra đón cậu."
Thư Thanh Nhân càng bực bội, "Mình không đi nữa."
Người ở đầu dây bên kia lập tức đổi giọng, "Ê, có phải là cậu vốn không định đến cho nên mới lấy lý do kẹt xe để qua loa với mình không?"
Thư Thanh Nhân không nói chuyện, dứt khoát ấn còi mấy cái.
"Nếu đã trên đường đến đây rồi thì cậu đến luôn đi, không biết chừng bây giờ Tống Tuấn Hành đang vui vẻ ở nơi nào rồi, giờ cậu về nhà trông cái căn nhà trống đó chờ anh ta về phát lương cho cậu à?"
Cô gái tên Từ Thiến Diệp này tuy tuổi còn trẻ nhưng bản lĩnh nói chuyện trúng tim đen học được từ cô của mình cũng đã đạt đến trình độ thượng thừa.
Khóe miệng Thư Thanh Nhân giật giật, đúng lúc xe phía trước cô di chuyển, cô đáp qua loa hai câu rồi cúp điện thoại, chậm rãi lái xe về phía trước.
Lúc đến nơi, cô nhìn bãi đậu xe chật kín gần như không còn chỗ trống.
Số lượng khách mỗi ngày của câu lạc bộ tư nhân như này thường có giới hạn, hôm nay cũng không phải là cuối tuần, sao lại náo nhiệt thế nhỉ.
Cô gửi tin nhắn Wechat cho Từ Thiến Diệp, khoảng hai phút sau cô ấy đi xuống đón người.
"Không phải chẳng mấy chốc đã đến rồi sao, xem ra các anh cảnh sát giao thông làm việc vẫn rất hiệu quả."
Từ Thiến Diệp giẫm trên đôi giày cao gót tám phân lắc lư đi về phía cô, Thư Thanh Nhân nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của cô ấy, sợ cô ấy không cẩn thận một chút là có thể tiếp đất như chơi.
Rõ ràng là Từ Thiến Diệp đã chơi trước... hai má ửng đỏ, mở miệng là mấy câu trêu chọc mà một người phụ nữ đàng hoàng sẽ không bao giờ nói.
"Mình vốn định thuê cho cậu một phòng tình thú nhất nhưng đáng tiếc cậu đã đến đến chậm một bước, mình thương lượng với mấy anh em rất lâu mà vẫn không được, vậy thôi hôm nay cậu chịu thiệt chút nhé."
Thư Thanh Nhân nhướng mày, "Phòng VVIP đều đã bao trọn hết rồi à, là nhân vật lớn nào mà có thể vượt mặt cả Từ đại tiểu thư cậu đây?"
Từ Thiến Diệp rất hưởng thụ với lời nói kháy này, ngửa đầu hất tay chỉ chỉ chỗ đậu xe bên cạnh, "Nhìn thấy những chiếc xe này không? Một đấu một với một còn có chút phần thắng, nhưng tất cả chỗ này cùng gộp lại thì mình không chắc."
"Ý cậu là sao?"
"Có một vị thái tử đến chơi, mình có quen biết vài người trong đám người đó, nhưng mà bọn họ đều chạy đi nịnh bợ người kia hết rồi. Nhiều người như vậy mà chỉ xúm lại phục vụ vị thái tử đó chơi. Hôm nay mình có thể đặt được phòng cũng coi như được nể mặt mũi mấy phần rồi."
Hai người vừa nói vừa đi vào thang máy.
Thư Thanh Nhân hiểu ra, rồi lại hỏi cô ấy: "Vậy sao cậu không đi qua đó?"
"Một đám đàn ông thối tụ tập lại, mình còn lâu mới thèm." Từ Thϊếp Diệp bĩu môi, "Với lại nếu xét về vai vế, thậm chí chúng ta còn là trưởng bối của vị thái tử đó, muốn nịnh bợ thì cũng phải là tên đó đến nịnh bợ chúng ta."
Từ Thiến Diệp nói "chúng ta" là vì Thư Thanh Nhân và cô có một chút quan hệ họ hàng.
Mẹ của Thư Thanh Nhân, Từ Lâm nữ sĩ* là cô của Từ Thiến Diệp.
*女士 nữ sĩ, cách xưng hô, giống như gọi phu nhân vậy đó, nữ sĩ với phu nhân bằng vai vế. Tại sao mình để là nữ sĩ thì đọc đến cuối truyện bạn sẽ biết nhé.
Nhà họ Từ đông con đông cháu, quan hệ vai vế như thế nào, đến tận bây giờ Thư Thanh Nhân vẫn không thể nhớ hết được.
Từ Thϊếp Diệp giải thích với cô: "Tên thái tử gia này là cháu của em rể của chị dâu mình, theo vai vế thì thái tử gia này là cháu trai của mình. Hai năm trước mình có gặp anh ta ở trong hôn lễ, sau khi hôn lễ kết thúc, anh ta đã quay về Hồng Kông."
Hai năm trước Thư Thanh Nhân còn đang đi du học ở nước ngoài, hôn lễ đó cô không kịp trở về tham dự.
Thư Thanh Nhân thuận miệng hỏi: "Vậy anh ta đến Đại Lục làm gì?"
Từ Thϊếp Diệp nhún vai, "Mảnh đất gần thượng lưu sông Gia do chính phủ chuyển nhượng lại kia, không phải sẽ đem đấu giá sao, chứ cậu tưởng rằng anh ta đến đây chơi à?"
Thư Thanh Nhân cau mày, "Đây không phải là..."
"Mình biết, Tống thị cũng muốn mảnh đất đó, thịt mỡ thì ai mà không muốn ăn, hơn nữa đây là bước đầu tiên để vị thái tử gia này đặt nền móng vững chắc ở Đại Lục." Từ Thiến Diệp cười với cô, không hiểu sao nụ cười này lại có hơi âm hiểm, "Hai nhà đều có quan hệ thân thích với nhau, để mình xem lần này Tống Tuấn Hành sẽ chơi thế nào đây."
Thang máy dừng lại, Từ Thiến Diệp dẫn Thư Thanh Nhân đi ra.
Ánh đèn mờ ảo, trong không khí thoang thoảng hương thơm của cây Mộc Hương, một sân khấu biểu diễn nhỏ được dựng trước cửa sổ 270 độ sát đất, cây đàn dương cầm được đặt một bên. Người nghệ sĩ cello dựa vào cửa kính đang phản chiếu ánh sáng của những ngôi sao, dưới ánh đèn chiếu sáng trong phòng, những ngón tay của người nghệ sĩ cello càng trở nên trắng hơn.
Người nghệ sĩ cello đang chơi bản nhạc Suite No.1 in G Major của Bach.
Những vị khách ở đây đều mang dáng vẻ lười biếng nhưng lại đầy thoải mái dựa vào ghế sô pha, thỉnh thoảng có người huơ huơ ngón tay trong không khí theo tiếng nhạc.
Có một người đàn ông trung niên mặc áo ghi lê đứng ở bên cạnh quầy bar gần các cô, ông ta nghe thấy tiếng động, đặt cái ly thủy tinh đế cao trong tay xuống rồi đi về phía các cô.
Người đàn ông khẽ gật đầu với Thư Thanh Nhân, "Thư tiểu thư."
Thư Thanh Nhân không biết người này, chỉ lễ phép gật đầu chào lại.
Từ Thiến Diệp nháy mắt với người đàn ông trước mặt: "Anh Mạc, người đến chưa vậy?"
"Đến rồi, đang đợi ở trong phòng đấy." Người đàn ông được gọi là anh Mạc cũng nháy mắt đáp lại, "Bây giờ tôi dẫn Thư tiểu thư qua bên đó nhé?"
Câu lạc bộ tư nhân này không giống những nơi mua vui bình thường, ở đây theo chế độ hội viên, có thể uống loại rượu gì hay đặt phòng nào đều phải dùng tiền trong túi quần của bạn để nói chuyện, bất cứ dịch vụ nào cũng khoác lên mình vẻ bề ngoài lộng lẫy, hào nhoáng của tiền bạc, tất cả đều khác biệt với những dung tục tầm thường.
Từ Thiến Diệp hỏi Thư Thanh Nhân, "Bây giờ cậu muốn qua bên đó chưa?"
Thư Thanh Nhân đang nghe tiếng đàn cello thư giãn, bỗng nhiên cô cảm thấy nếu như hôm nay Từ Thϊếp Diệp chỉ đơn thuần hẹn cô đến đây uống rượu nghe nhạc, thì có lẽ cô sẽ càng vui hơn.
Cô lắc đầu, "Mình không vội, mình muốn ở đây thêm một lúc nữa."
Từ Thiến Diệp dùng khẩu hình miệng nói với anh Mạc "Anh hiểu mà".
Anh Mạc cười cười, "Vậy hai cô cứ thoải mái tìm chỗ ngồi trước đi, tôi đi khui một chai rượu mang đến cho các cô."
Thư Thanh Nhân tìm một chỗ gần với nơi biểu diễn, Từ Thiến Diệp đi theo cô, ngồi xuống.
Anh Mạc vừa quay lại quầy bar thì bị một người đàn ông trẻ tuổi bám lấy.
"Người đẹp Từ đại tiểu thư dẫn đến là ai thế? Chưa từng thấy cô ấy đến đây bao giờ." Người đàn ông đó chống khuỷu tay lên quầy bar, cười hì hì thăm dò anh Mạc, "Anh Mạc, anh có biết cô ấy không? Khách mới hay là người của Từ đại tiểu thư đưa đi cửa sau vào chơi?"
Anh Mạc nhìn anh ta, giọng điệu bình tĩnh: "Đừng nghĩ lung tung, cậu không chọc nổi đâu."
Người đàn ông trẻ tuổi kia không tin, khăng khăng muốn hỏi ra ngọn nguồn: "Rốt cuộc là ai thế? Tiết lộ một chút thôi, nếu không em đi qua đó mời người đẹp uống rượu đấy."
"Thiên kim của Hằng Tuấn." Anh Mạc chậm rãi lên tiếng, "Vợ của Tống Tuấn Hành."
Từ mười năm trước, tập đoàn Hằng Tuấn được chuyển từ công ty thuộc sở hữu của nhà nước sang công ty cổ phần. Thư thị dùng 32% cổ phần sở hữu trong tay để ngồi lên ghế lãnh đạo của công ty. Một trong những giám đốc của tập đoàn là Từ Lâm nữ sĩ, sau lưng bà là Từ thị tiếng tăm lừng lẫy Thanh Hà. Hai năm trước, bà đảm nhiệm một trong ba chức giám đốc trụ cột của công ty, người chồng mất sớm của bà từng là CEO của tập đoàn Hằng Tuấn.
Thư Thanh Nhân là con gái duy nhất của hai người.
Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt, chuyện ép duyên tưởng chừng như chỉ tồn tại trong ký ức của tất cả mọi người, nhưng mới năm ngoái đây, nhà họ Thư lại gả vị thiên kim này cho con trai của tập đoàn phát triển bất động sản lớn nhất thành phố - tập đoàn Phúc Bái của Tống thị.
Tống thị là công ty cha truyền con nối, vị trí giám đốc hiện tại của cậu chủ Tống trẻ tuổi này đang không ổn định. Vì vậy, cuộc hôn nhân này không chỉ môn đăng hộ đối trong mắt người ngoài mà còn cực kỳ thích hợp với hoàn cảnh hiện tại của cả hai nhà.
Người đàn ông trẻ kia nghe đến đây tự biết điều ngậm miệng nhưng vẻ suy ngẫm trong ánh mắt của anh ta cũng chẳng hề bớt đi.
Đây chính là câu chuyện ép duyên bi ai mà.
Anh Mạc chọn một chai rượu ngon mang đến cho hai cô gái bàn bên kia.
Thư Thanh Nhân là gương mặt mới, vốn cô đã có vẻ ngoài xinh đẹp, lúc này khuỷu tay chống lên thành ghế sô pha, tay khẽ vỗ vỗ cằm không biết đang nghĩ gì.
Gương mặt tinh xảo hiện lên dưới ánh đèn mờ ảo, môi hơi mím lại, cao ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Vẻ đẹp này trái ngược với vẻ đẹp phóng khoáng, hào sảng của Từ Thiến Diệp. Có rất nhiều người không ngừng nhìn về phía bên này nhưng không một ai dám lại gần bắt chuyện.
Từ Thiến Diệp thấy rượu đã đến, vươn tay huơ huơ trước mặt Thư Thanh Nhân hai cái, "Cậu thích đàn cello kia à, hay là để ý đến anh chàng kéo đàn cello? Dán mắt vào đó lâu thế."
Thư Thanh Nhân thu lại tầm mắt, "Đàn cello."
Từ Thiến Diệp không cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của bạn mình, nhưng vẫn thấy hành động nhìn chằm chằm vào cây đàn cello của Thư Thanh Nhân rất kỳ lạ.
"Cây đàn cello đặt trong phòng khách nhà cậu chắc chắn phải đắt hơn cây này nhiều, nghe nói là Tống Tuấn Hành dùng giá rất cao mới mua được từ người sưu tầm mà?"
"Cậu nói chuyện mà cứ hai ba câu lại nhắc đến Tống Tuấn Hành." Thư Thanh Nhân bỗng bật cười, "Cậu cố tình khiến mình cảm thấy khó chịu đó hả?"
Từ Thiến Diệp "Aiz" hai tiếng, lắc đầu giải thích, "Mình ở bên phe cậu mà, nếu không thì hôm nay mình tìm giúp cậu một người đàn ông rồi hẹn qua đây để tiêu khiển làm gì?"
Tâm trạng muốn tìm đàn ông của Thư Thanh Nhân lúc này hoàn toàn bay biến.
"Cậu đừng gọi người đó đến đây." Thư Thanh Nhân cầm ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm, sau đó nói, "Như vậy thì mình với Tống Tuấn Hành có khác gì nhau đâu?"