Sổ Tay Nuôi Dưỡng Của Thái Tử

Chương 20

Khi A Âm thức dậy thấy mình đang ở Cảnh Hoa Cung, nằm trên giường của Ký Hành Châm, còn Ký Hành Châm thì ngủ ở bên Noãn Các. Nói là ngủ thật ra thì giống như là hôn mê hơn, nóng sốt cả một buổi tối không hề thuyên giảm.

Đợi Cẩm Bình kể sơ lược lại mọi chuyện, A Âm lật đật ngồi dậy, không kịp chỉnh trang y phục chỉ khoác áo ngoài rồi chạy đi.

Cẩm Bình vội vàng đến hộc tủ bên cạnh cầm theo áo choàng chạy đuổi theo.

Bên ngoài cung nhân đi lại cẩn trọng không phát ra một chút âm thanh. A Âm gọi lại một vị ma ma hỏi bệnh tình của Ký Hành Châm, nghe kể lại tình hình nàng liền nhanh chóng muốn qua thăm hắn.

Nhưng ma ma vội ngăn A Âm lại không cho nàng đi thăm nói: "Đêm qua lúc điện hạ phát hiện bị cảm lạnh đã phân phó, vạn lần không được để cho tiểu thư đến gần, tránh cho tiểu thư cũng bị nhiễm bệnh. Hiện giờ điện hạ còn đang sốt cao tiểu thư tốt nhất không được đi thăm."

A Âm không để ý lời của ma ma này.

Trước đó đâu có chuyện gì, còn cùng nhau làm mì, lúc đó hắn vẫn còn khỏe mạnh, sao tự nhiên nói bệnh là bệnh?

Vừa rồi Cẩm Bình nói lúc tìm được nàng thì Ký Hành Châm đang ôm nàng trong lòng cùng nhau ngủ thϊếp đi. Nhưng nếu không phải do nàng ngủ trước thì với tính tình của hắn chắn chắn sẽ không có chuyện không cẩn thận mà ngủ ở một nơi như vậy. Huống chi hắn còn phải ngồi dưới đất...

Trong lòng A Âm hơi có chút khó chịu.

Lúc này Cẩm Bình cầm áo choàng đuổi tới khoác thêm cho A Âm rồi nói: "Tiểu thư, nếu như tiểu thư cảm thấy là mình đã liên lụy khiến điện hạ bị cảm lạnh thì người càng phải chăm sóc bản thân mình cho thật tốt. Chứ không, nếu như thêm tiểu thư bị bệnh nữa thì chẳng phải là uổng công điện hạ sao!"

Vừa đúng lúc Vân Phong đang ở gần đó thấy A Âm đã tỉnh, cười nói: "Hay là ngũ tiểu thư cứ đi học trước đi. Nếu như lo lắng cho điện hạ thì chờ sau giờ học hãy đến thăm. Với lại lúc này điện hạ cũng đang ngủ nếu lúc này người đi thăm thì ngược lại sẽ quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi."

A Âm cúi đầu đứng yên một hồi rồi gật đầu, không nói một lời quay đầu đi.

Trân Mi đã sớm chuẩn bị xong dụng cụ (bút, mực, giấy, nghiên) đứng đợi ở bên ngoài thấy A Âm bước ra liền vội vàng đi theo đi cùng nàng đến Sùng Minh Cung.

Sùng Minh Cung tổng cộng có bảy điện là nơi học tập và nghỉ ngơi của các công chúa, còn nơi các hoàng tử học tập là Sùng Ninh Cung cách nhau không xa, hai bên chỉ cách nhau một con đường lớn ở giữa.

Chuyện đêm qua A Âm ngủ ở Cảnh Hoa Cung không có người nào cố tình ngăn chặn hay che giấu nên trong cung mọi người đều đã biết.

Ký Như là người đầu tiên hỏi tới chuyện này.

Hôm nay học khóa học “Chữ” ở Thanh Hòa điện, A Âm mới vừa bước vào, Ký Như đã vẫy vẫy tay với nàng, sau đó hỏi: "Nghe nói thái tử bị bệnh? Có chuyện gì vậy?"

Giọng của Ký Như rất lớn trong lúc nhất thời mọi người trong phòng đều quay sang nhìn A Âm.

Không giống với những loại võ học như "Cưỡi ngựa" với "Bắn cung", trên căn bản các khóa văn học thì công chúa đều dẫn theo thư đồng. Hôm nay không chỉ có A Âm mà thư đồng của nhị công chúa, tứ công chúa đều có mặt.

Hai người kia không biết A Âm nên lúc này các nàng và Ký Như đang dùng loại ánh mắt mò nhìn sang.

Trong lòng A Âm đang không thoải mái, không muốn trả lời vấn đề này. Huống chi nàng biết ngày hôm qua là một ngày rất đặc thù chuyện mình và Ký Hành Châm cùng nhau làm mì kia không thể truyền ra ngoài. Nếu không, không biết là hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào về Ký Hành Châm.

Vì vậy nàng chỉ nói ngắn gọn: "Bị cảm lạnh."

"Bị cảm lạnh?" Ký Như ngạc nhiên nói: "Thân thể thái tử tốt như vậy làm sao mà bị cảm lạnh cho được?"

Từ sau cái lần bệnh nặng của ba năm trước Ký Hành Châm luôn nỗ lực luyện võ rèn luyện thân thể nên trong số các hoàng tử thì thân thể Ký Hành Châm luôn khỏe mạnh đứng đầu.

A Âm thấy không được tự nhiên, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Thì... Tự nhiên bị thôi."

Thấy thần sắc A Âm không tốt Ký Như bộc phát tò mò chỉ là nàng còn chưa kịp hỏi thêm gì Ký Nhược Phù đã đến, chặn ngang hành động của nàng nói: "Bị bệnh thế nào thì thái y đã khám qua, đừng có tò mò nhiều chuyện. Đi học thì phải nghiêm chỉnh."

Ký Như ngừng lại quay sang Ký Nhược Phù nói: "Nhưng mà…. "

"Không có nhưng nhị gì hết." Ký Nhược Phù quả quyết nói: "Hoặc học cho tốt hoặc là tự muội đi Cảnh Hoa Cung hỏi đi, sao A Âm biết được nhiều mà hỏi!"

Ký Như bực bội bĩu môi không nói gì nữa.

A Âm nhẹ giọng nói cám ơn với Ký Nhược Phù.

Ký Nhược Phù nói nhỏ: "Hôm qua muội có thể ở bên cạnh Hành Châm đã là rất tốt. Ta còn muốn cám ơn muội đây, không cần khách khí như vậy."

"Nhưng thái tử điện hạ bị cảm lạnh..."

"Không sao." Ký Nhược Phù nhìn A Âm cười dịu dàng nắm tay của nàng nói: "Người thiện tâm tất có phúc tướng. Hành Châm sẽ không có chuyện gì đâu!"

Tay của Ký Nhược Phù rất ấm áp khiến cho tâm tình sáng giờ luôn thấp thỏm của A Âm trở nên yên ổn hơn.

Mắt thấy tiên sinh đã sắp tới, Ký Nhược Phù cùng A Âm tự đi đến vị trí của mình.

A Âm tất nhiên sẽ ngồi ở bên cạnh tam công chúa Ký Vi.

Ký Vi quan sát A Âm hồi lâu nhưng rồi không nhắc đến một chữ chuyện có liên quan đến Ký Hành Châm, chỉ nói với A Âm chuyện luyện chữ.

Phụ thân của A Âm là Du Tam lão gia Du Chính Minh văn võ song toàn, mặc dù là võ tướng nhưng cũng tinh thông cổ kim, chữ viết càng cực tốt. Chữ viết của A Âm là một tay ông dạy ra. Mặc dù bản thân tuổi còn nhỏ nhưng chữ viết ra đã có hình có dạng.

Nhìn thấy chữ viết của Ký Vi, A Âm cũng đại khái biết được Ký Vi đang ở mức độ nào. Không cần biết ở nhà bản thân luyện tập viết tốt đến cỡ nào chỉ cần biết nếu như đã làm thư đồng cho Ký Vi thì phải đi theo tiến độ của Ký Vi.

Vậy nên Ký Vi nói: "Luyện chữ không phải một ngày là thành nếu như mà không theo kịp thì cũng không nên gấp gáp cứ từ từ luyện tập", A Âm không giải thích gì hết, chỉ nghiêm túc nói: "Ta sẽ cố gắng."

Ký Vi nhìn A Âm cười trấn an.

Dạy "chữ" là Cố tiên sinh ước chừng hơn bốn mươi tuổi, rất nghiêm nghị. Từ hình dạng chữ viết đến tâm cảnh của chữ mỗi một cái đều phải chấp hành nghiêm túc.

A Âm bởi vì cứ suy nghĩ lo lắng cho Ký Hành Châm nên không yên lòng, nhiều lần thất thần. Vì vậy, thậm chí Cố tiên sinh còn không cho nàng cầm bút chỉ bắt nàng đứng nghe giảng, để nàng bồi dưỡng khả năng "Tập trung tinh thần" đạt đến cảnh giới "Lòng yên tĩnh".

A Âm biết đi học mà không chuyên tâm là mình không đúng trước, nên nửa câu oán hận cũng không có, đứng suốt một buổi sáng. Vì thế mà tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ Ký Như chạy đến cười nhạo nàng vài câu rồi mới trở về chỗ.

Trong thời gian nghỉ ngơi này A Âm phân phó Trân Mi đi đến Cảnh Hoa Cung hỏi thăm tin tức, xem thử Ký Hành Châm đã khỏi chưa. Đợi đến nghỉ trưa Trân Mi trở lại tiến lên hành lễ với A Âm rồi bẩm báo tin tức thăm dò được với nàng.

"Vẫn chưa khỏe?" A Âm giật thót tim, khẩn trương vạn phần liên tục xác nhận: "Thật chưa bớt sốt sao?"

"Vâng! Vẫn chưa!" Trân Mi nói: "Nhưng mà thái y có nói nóng sốt một hai ngày là bình thường không nghiêm trọng lắm, còn đang theo dõi."

A Âm đi tới đi lui trong phòng hai vòng, cuối cùng không nhịn được xin phép một tiếng với ma ma hầu hạ các nàng dùng bữa và nghỉ ngơi buổi trưa, nói tới giờ học buổi chiều mình nhất định sẽ về. Lúc này mới từ Sùng Minh Cung chạy thẳng tới Cảnh Hoa Cung.

Ký Nhược Phù biết được A Âm muốn đi thăm Ký Hành Châm cũng muốn đi theo cùng nhưng bị thị nữ khuyên ngăn.

Đối phương nói: "Bên thái tử điện hạ đã có thái y chăm nom, chỉ là bị cảm lạnh thông thường thôi sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu Du tiểu thư đã đi thì Nhị công chúa nên ở lại. Nếu buổi chiều Du tiểu thư không đến, Cố tiên sinh có hỏi tới công chúa cũng có thể giúp Du cô tiểu thư giải vây."

Ý trong đây là nói A Âm không thích học "chữ", nếu như chỉ là giả vờ xin phép thì có thể buổi chiều sẽ không đến lớp. Nếu vậy thì có Ký Nhược Phù ở đó dù gì cũng có thể giúp A Âm nói vài câu với Cố tiên sinh sẽ tốt hơn.

Ký Nhược Phù cũng cảm thấy A Âm cứ vội vã đi như vậy thì không chỉ có duy một lý do là lo lắng cho Ký Hành Châm không thôi mà nhiều hơn có thể là vì bị tiên sinh phạt đứng cho tới trưa. Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương da mặt mỏng sẽ cảm thấy xấu hổ rất có thể là buổi chiều sẽ không đi học nữa.

Cuối cùng Ký Nhược Phù cũng bị lay động không kiên trì đi Cảnh Hoa Cung nữa.

Ký Nhược Phù cũng cảm thấy thân thể Ký Hành Châm được rèn luyện rất tốt không cần lo lắng, nên cũng không quá mức để tâm đến bệnh tình của Ký Hành Châm.

Nhưng A Âm đã được chứng kiến lần ngã bệnh ba năm trước đây của Ký Hành Châm. Lần đó nguy hiểm, thiếu chút nữa là không qua khỏi. Vậy nên khi nghe thấy hắn sốt cao không hạ thì lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.

Lần đó...

Lần đó nếu như không có "Thuốc" trong bùa bình an thì tính mạng của hắn có thể đã không còn.

Nghĩ đến đây, A Âm theo bản năng đưa tay lên vuốt ve bùa bình an đeo trước ngực mình. Đầu ngón tay cách y phục chạm đến cảm thấy một vật cứng rắn, lúc này mới thầm thở phào một hơi tăng nhanh bước chân đi về phía trước.

Noãn Các bên trong Cảnh Hoa Cung, cung nhân cứ liên tục ra ra vào vào ai cũng không dám thở mạnh.

Du Hoàng hậu đã tới thăm nhưng được Kính Sơn cùng Đoàn ma ma khuyên nhủ nên đã trở về Vĩnh An Cung. Lúc này toàn bộ mười mấy vị thái y đều đang tập trung để bàn nghiên cứu đơn thuốc.

Kính Sơn đầu đầy mồ hôi phân phó tiểu thái giám nấu thuốc, thấy A Âm tới liền vội vàng tiến lên hành lễ: "Ngũ tiểu thư không phải đang đi học sao? Sao lúc này lại tới đây."

"Điện hạ thế nào rồi?" A Âm biết lúc bệnh nặng sẽ không tùy tiện thay đổi vị trí, nói vậy Ký Hành Châm vẫn còn nằm ở chỗ hôm qua, cho nên nhìn theo phương hướng Noãn Các hỏi: "Có đỡ hơn chút nào chưa?"

Nhắc tới chuyện này trên mặt Kính Sơn hiện ra vẻ chán nản, nhẹ lắc đầu nói: "Vẫn vậy."

"Một chút chuyển biến cũng không có sao?"

Kính Sơn không lên tiếng chỉ thở dài.

A Âm nóng nảy bước nhanh chân chạy đến Noãn Các, ai ngờ mới vừa chạy đi đã bị Kính Sơn ngăn cản.

"Ngũ tiểu thư đây không phải là chuyện đùa." Giọng Kính Sơn vừa khó chịu vừa vội: "Nếu Ngũ tiểu thư đi rồi bị nhiễm bệnh vậy thì phải làm thế nào!"

"Ta không sao!"

"Ngũ tiểu thư…. "

"Kính Sơn, ngươi có còn nhớ chuyện ba năm trước đây không?" A Âm ngẩng đầu nhìn Kính Sơn nói: "Khi đó ta nói ta có biện pháp chữa khỏi điện hạ ngươi cũng không chịu cho ta vào. Sau đó ta thừa lúc ngươi không để ý thì chuồn vào sau đó điện hạ đã khỏe lên. Có đúng không?"

Chuyện ba năm trước, tựa như mới hôm qua, còn rõ ràng ngay trước mắt.

Lúc đó Ký Hành Châm cứ mãi sốt cao không hạ, mắt thấy sắp không cứu được. Ai ngờ Ngũ tiểu thư Du gia vào gặp Ký Hành Châm một lần kỳ tích đã xuất hiện.

Thần sắc Kính Sơn thả lỏng nhưng nhìn tiểu cô nương nhỏ nhắn đến mức yếu ớt trước mặt, thái y đã nói cảm lạnh rất dễ lây bệnh nên Kính Sơn kiên quyết lắc đầu.

"Không được." Hắn nói: "Ngũ tiểu thư, nô tài không thể để cho người mạo hiểm."

"Nhưng lỡ như ta vào đó điện hạ tốt lên thì sao? Ta là người rất có phúc khí, nếu không thì vì sao sau khi ta vào gặp điện hạ thì người liền khỏe lên?" A Âm bình tĩnh nhìn Kính Sơn, giọng nói không chút sợ hãi: "Thử hỏi ta có phúc khí như vậy thì làm sao bị điện hạ lây bệnh được? Lần trước ta đã không sao thì lần này cũng sẽ không sao."

Vẻ mặt kiên định của Kính Sơn hơi dao động.

A Âm canh đúng thời cơ này bỏ chạy chỉ là chưa chạy được mấy bước đã bị tiểu thái giám ngăn cản.

A Âm gấp đến độ đá chân.

Tiểu thái giám không để ý đến phản kháng của nàng, chỉ nhìn Kính Sơn.

Cuối cùng Kính Sơn gật đầu lúc này tiểu thái giám mới buông ra.

A Âm vội vàng chạy vội tới cửa Noãn Các. Hít sâu một hơi ổn định tinh thần, đợi đến khi hô hấp bình ổn mới từ từ cẩn thận đẩy cửa ra.

Ma ma chăm sóc ở bên trong vội vàng hành lễ với A Âm.

A Âm khoát tay ý bảo không cần đa lễ, muốn đến gần nhìn Ký Hành Châm, thả nhẹ bước chân tiếp tục đi vào trong.

Bởi vì tất cả cửa sổ đều đóng lại che phủ rèm, trong phòng hơi nóng bức, ánh sáng cũng hơi tối. Trong khung cảnh này bóng dáng của người trên giường từ xa xa nhìn qua thì có hơi mờ ảo, nhìn không rõ.

A Âm đặt tay lên bùa bình an, từng bước một đến gần, cuối cùng dừng ở trước giường của hắn.

Ba năm trước đây cũng là tình trạng như vậy.

Không, không đúng, khi đó so với bây giờ thì nặng hơn nhiều.

Vào năm đó, thái y cũng đã nói nếu tối đó vẫn không hạ sốt thì chỉ sợ tính mạng hắn khó giữ còn lần này chỉ mới bệnh vẫn có cơ hội xoay chuyển.

Hơn nữa mặc dù lúc này trên mặt hắn vẫn đỏ bừng do sốt cao chưa khỏi nhưng vẫn có khí sắc so với khi đó mặt hắn trắng bệch hơi ửng đỏ mà nói thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Đã thấy rõ tình trạng của Ký Hành Châm, A Âm biết lúc này bệnh tình của hắn không có nguy hiểm như năm đó rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này mới ngồi xuống chiếc ghế gấm ở bên cạnh giường, năm ngón tay nãy giờ vẫn nắm bùa bình an thật chặt mới từ từ buông lỏng.

Bùa bình an này là vào bốn năm trước có một vị cao tăng tặng cho nàng.

Phụ mẫu chỉ biết bùa này có thể phù hộ nàng bình an chứ không hề biết vị cao tăng đã dặn dò riêng với nàng vài câu.

Vị cao tăng này nói mệnh cách của nàng vô cùng hiếm gặp, đã định sẵn là ngày sau sẽ trải qua đại kiếp. Trong bùa bình an này có một số món đồ có thể bảo hộ cho nàng bình an trải qua kiếp nạn, vị cao tăng căn dặn nàng nhất định phải cất cho kỹ, không được tùy ý lấy ra dùng. Chỉ vì nếu lúc bình thường mà dùng sẽ gây thương tổn đối với thân thể. Chỉ có thể luôn đeo bên mình lúc nguy cấp dùng đến mới có hiệu quả.

Ba năm trước, nàng đã dùng một lần để bảo vệ tính mạng cho Ký Hành Châm cứu hắn sống.

Ba năm sau, tình huống của hắn không có nguy hiểm như như trước nên không cần dùng.

A Âm thở nhẹ ra.

Sáng giờ vẫn luôn phập phồng lo sợ, trong lòng thắt chặt căng như dây đàn. Hôm nay lúc vừa tỉnh giấc cảm giác toàn thân cũng có chút vô lực.

A Âm nằm xuống mép giường, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của Ký Hành Châm.

Thật ra sau khi nàng được sinh ra thì người nàng gặp đầu tiên không phải là người nhà, không phải là phụ mẫu hay huynh trưởng mà chính là Ký Hành Châm.

Khi đó mẫu thân khó sinh thiếu chút nữa đã không qua khỏi. Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng gấp gáp dẫn theo nhi tử tới Du gia thăm.

Cũng không biết có phải do Hoàng hậu nương nương mang đến may mắn hay không mà cuối cùng mẫu thân cũng vất vả sinh nàng ra được. Người nhà lo lắng cho thân thể của mẫu thân nên đi thăm mẫu thân trước.

Chỉ có Ký Hành Châm lúc đó còn nhỏ chưa hiểu tình hình nên không đi cùng.

Lúc ấy Ký Hành Châm mới chỉ có bốn tuổi thôi.

Một nam tử có khuôn mặt khôi ngô lôi kéo cánh tay của nhũ mẫu, muốn nhìn nàng đang được bao bọc bên trong, nhỏ giọng chán ghét nói “Thật là! Đứa bé ở đâu xuất hiện vậy, nếp nhăn nhiều như vậy thật là quá xấu mà.”

Lại còn chê nàng xấu.

Nhớ lại thù cũ A Âm hung hăng trừng mắt với Ký Hành Châm.

Ai ngờ đúng lúc này Ký Hành Châm vẫn luôn hôn mê bỗng nhiên lên tiếng.

"Bánh bao!" Ký Hành Châm cứ lẩm bẩm nói: "Bánh bao!"

Lúc đầu A Âm tưởng là hắn tỉnh, ghé đầu nhìn qua mới phát hiện hai mắt hắn vẫn nhắm nghiền, hiển nhiên là nóng sốt nên nói mê sảng.

Hơn nữa, trận mê sảng này thật giống như không có điểm dừng hai chữ đơn giản cứ bị hắn nhắc đi nhắc lại không ngừng.

Một lần rồi lại một lần.

Cuối cùng A Âm không nhịn nổi nữa, quay mặt qua chỗ khác trong lòng tràn đầy bực bội.

Người này, đã bị sốt thành như vậy rồi vẫn còn thích càm ràm...

Uổng phí một mảnh ý tốt của nàng ngay cả giờ học cũng không quan tâm chạy qua đây xem hắn, hắn lại cứ toàn nói lời mê sảng không câu nào ra câu nào.

Còn gọi?

Còn gọi?

Còn gọi nữa nàng sẽ phải gϊếŧ người diệt khẩu đó!

... Hay là, hay là hắn cứ luôn miệng gọi như vậy là do muốn ăn bánh bao?

Ừ, đúng rồi! Hắn bị sốt lâu như vậy nhất định đã đói bụng rồi, bánh bao mà hắn nói đến nhất định là thức ăn.

Nhất định là như vậy!