Người thiếu niên khoảng chừng mười một, mười hai tuổi, vóc dáng cao gầy, mặc một bộ trường sam nguyệt sắc, ngũ quan tinh tế, khuôn mặt lạnh lùng. Đang từng bước đi về phía trước, mắt chỉ nhìn thẳng.
Nghe thấy giọng nói mềm mại ngọt ngào của tiểu cô nương hắn liền nhìn sang. Thấy A Âm cứ không ngừng phất tay, vẻ mặt của hắn dịu dàng nở nụ cười nhẹ.
"A Âm!"
Mặc dù cách khá xa A Âm vẫn có thể nhận ra hắn đang gọi tên nàng bởi khẩu hình miệng nên nàng hô to "Là muội" rồi chạy về phía hắn.
Ai ngờ tiểu chân ngắn A Âm mới vừa bước ra đã bị người khác kéo lại.
"Nàng muốn làm gì." Giọng Ký Hành Châm hết sức bình thường không bộc lộ vui buồn.
A Âm chỉ vào người thiếu niên nói: "Đi gặp ca ca nhà bên cạnh."
Ca ca nhà bên...
Ký Hành Châm mặt không thay đổi, "À" một tiếng rồi giữ nàng lại không cho chạy đi. Mắt thấy tên thiếu niên đó sắp đi đến chỗ bọn họ, Ký Hành Châm hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp bế A Âm ngồi lên chân mình.
A Âm thẹn thùng, giùng giằng muốn nhảy xuống nhưng mà nàng đang bị quấn trong cái áo choàng to kia không thể tránh thoát được.
Hai người ở nơi này giằng co, ở bên kia Từ Lập Diễn đã đến trước mặt Ký Hành Châm, thái độ cung kính nghiêm túc hành lễ: "Bái kiến thái tử điện hạ! Điện hạ thiên tuế."
Người quen đang ở đây A Âm xấu hổ đỏ mặt giùng giằng muốn xuống.
Ký Hành Châm giơ tay đánh nhẹ lên cái mông nhỏ của nàng.
Mặc dù cách một tầng áo choàng thật dày không cảm giác được gì nhưng A Âm vẫn rất xấu hổ.
Đó là một trong những bộ phận tư mật của cô nương. Tên nam nhân xấu xa này sao có thể tùy tiện đυ.ng chạm như vậy!
A Âm giận đến mức muốn đạp Ký Hành Châm một cái nhưng mà hiện tại đang có người ở đây, dù gì nàng cũng phải giữ chút mặt mũi cho thái tử điện hạ, vậy nên không dám kịch liệt phản đối hay là dùng lời lẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn chỉ có thể hung hăng dùng ánh mắt lăng trì hắn.
Ký Hành Châm thần sắc nhàn nhã, nhẹ gật đầu với Từ Lập Diễn hỏi hắn: "Từ công tử ngày mai có đến hay không?"
"Vâng có!" Từ Lập Diễn thi lễ đáp: "Tại hạ cưỡi ngựa cũng chỉ tạm ổn nhưng ngày mai sẽ đến."
Ngày mai bất kể là hoàng tử hay là công chúa, đều học "Cưỡi ngựa".
Trước đó A Âm đã hỏi qua Ký Hành Châm nên biết ngày mai học "Cưỡi ngựa" sẽ không giống như kiểu học truyền thống là học riêng một mình.
A Âm biết Từ Lập Diễn cưỡi ngựa rất tốt. Hôm nay bị Ký Hành Châm khiến cho xấu hổ như vậy nên bực bội, giọng điệu của nàng không tốt cho lắm liền nói với Ký Hành Châm: "Thái tử điện hạ đừng lo, Từ ca ca rất lợi hại. Lúc trước huynh ấy đã từng tỷ thí với nhị ca, hơn phân nửa đều là Từ ca ca thắng. Nên ở phương diện này thì thái tử không cần lo lắng, nói không chừng Từ ca ca còn thắng được cả điện hạ nữa đó."
Giọng Ký Hành Châm rét lạnh thêm mấy phần, lạnh lùng nói với Từ Lập Diễn: "Vậy sáng ngày mai ta rất muốn thỉnh giáo với Từ công tử."
Từ lâu Từ Lập Diễn đã nghe nói thái tử điện hạ không nói cười tuỳ tiện, trái ngược hoàn toàn với tính tình xưa nay ôn hòa của đại hoàng tử. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy Ký Hành Châm, hắn lại không cảm thấy như vậy, gật đầu nói: "Thỉnh giáo thì không dám nhận tại hạ còn phải học hỏi ở điện hạ."
Ký Hành Châm thuận miệng đáp một tiếng.
Lúc này Từ Lập Diễn mới nhìn đến tiểu cô nương nói: "A Âm cũng tới đi."
"Dạ vâng! Bây giờ muội đang ở trong cung làm thư đồng cho tam công chúa." A Âm thu hồi tầm mắt trên người Ký Hành Châm, ngửa đầu cười, nhìn Từ Lập Diễn nói: "Từ ca ca, từ nay chúng ta đã có thể thường xuyên gặp mặt rồi!"
Từ Lập Diễn gật đầu mặc dù hắn không cười nhưng vẻ mặt lúc hắn nhìn A Âm rất hiền hòa chứ không câu nệ như lúc đối mặt với Ký Hành Châm, hiển nhiên cũng rất vui mừng khi có thể gặp mặt A Âm.
Ký Hành Châm cảm thấy người này thật chướng mắt, bất luận là khuôn mặt anh tuấn hay ánh mắt chứa ý cười của đối phương khi nhìn A Âm đều hết sức chướng mắt. Cho nên chỉ nói đôi ba câu thì đuổi người, kêu Vân Phong tiễn hắn ta ra ngoài.
Đợi mọi chuyện xong xuôi Ký Hành Châm mới động đậy chân mình muốn nói chuyện với tiểu cô nương, khi cúi đầu mới phát hiện căn bản A Âm không có nhìn hắn. Hơn nữa, Ký Hành Châm đã đợi một lúc lâu nàng cũng không để ý đến hắn vẫn cúi đầu nhìn bên dưới như cũ.
A Âm đang lẳng lặng nhìn vạt áo choàng kia.
Cái áo choàng này thật sự quá dài nàng ngồi ở trên đùi Ký Hành Châm mà cũng không ngắn đi được, vạt áo vẫn dài quét đất.
... Thật tội lỗi mà.
Áo choàng lông hổ trắng muốt cứ bị nàng làm bẩn như vậy đó.
A Âm âm thầm tiếc hận thật lâu, mới nhớ tới bên cạnh còn có người. Vừa ngước mắt nhìn thì thấy sắc mặt của Ký Hành Châm u ám.
Suy nghĩ thì thấy chắc là hắn cũng đang tiếc cái áo lông này nên A Âm nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Ta đã nói không mặc rồi là do người không chịu."
Ký Hành Châm đột nhiên hỏi: "Hai người biết nhau sao? Sao mà quen biết được?"
"Cái gì?" A Âm chưa phản ứng kịp thấy Ký Hành Châm liếc nhìn hướng cửa viện, nàng mới phản ứng được là đang nói tới Từ Lập Diễn liền cười nói: "Chúng ta quen nhau lúc ở Giang Nam nhà của Từ gia gia cách vách nhà ta, Từ ca ca ở Từ gia hơn một năm."
Ký Hành Châm nhớ lại Từ các lão cáo lão hồi hương, hình như quê ở Giang Nam thật, vì vậy gật đầu.
"... Từ ca ca làm điểm tâm ăn rất ngon ta thường hay sang nhà huynh ấy tìm huynh ấy chơi. Mỗi lần huynh ấy đều làm đồ ăn ngon cho ta."
Giọng Ký Hành Châm lạnh hơn: "Nàng ăn đồ ăn của hắn."
A Âm chưa phát giác ra sự khác thường, hãnh diện nói: "Người không biết đâu, Từ ca ca rất lợi hại đừng nghĩ huynh ấy tuổi còn nhỏ thì không biết gì nhiều."
"Tuổi còn nhỏ." Ký Hành Châm khinh thường nói: "Hắn so với ta còn lớn hơn hai tuổi nói riêng về số tuổi ước chừng là lớn gấp đôi nàng còn chưa đủ già?"
Từ Lập Diễn là một thiếu niên hào hoa, phong nhã lại bị người khác nói là già, A Âm nghe thấy không lọt tai cãi lại: "Huynh ấy còn nhỏ tuổi như thế mà nấu ăn ngon như vậy là giỏi lắm rồi!"
Thấy nàng cứ nói về Từ Lập Diễn kiểu sùng bái như vậy, Ký Hành Châm rất bực bội, không nhịn được nói: "Nhìn đi về điểm này thì nàng có chút tiền đồ nào không! Tùy tiện cho nàng một chút đồ thì đã mua chuộc được nàng rồi! Sau này bất kể là người nào cứ làm đồ ăn ngon cho nàng thì nàng sẽ không quan tâm đối phương là ai, đều muốn đi theo người đó chắc?"
Sắc mặt A Âm thay đổi không dám tin, nhìn hắn: "Tại sao điện hạ lại nói ta như vậy!"
Sau khi nói ra khỏi miệng Ký Hành Châm đã hối hận nhưng quả thật hắn không thích tên Từ Lập Diễn kia, cặp mắt phượng kiên quyết nói: "Ta nói có gì sai?"
A Âm dùng dằng nhảy xuống.
Ký Hành Châm cản nàng, nàng dùng hết sức đẩy ra hắn.
Bởi vì không phải đùa giỡn như lúc bình thường, lần này là nàng dùng hết sức lực toàn thân, Ký Hành Châm sợ làm nàng bị thương nên không dám dùng nhiều sức vậy, nên A Âm tránh được hắn.
Sau khi hai chân chạm đất A Âm lập tức cởϊ áσ choàng ra, buồn bực đi thẳng ra ngoài.
Ký Hành Châm sợ nàng bị lạnh, muốn khoác áo lại cho nàng nhưng mà trong lòng đang bực bội, nên lời nói ra khỏi miệng hơi khó nghe: "Người khác cho điểm tâm thì nàng ăn, còn áo ta đưa thì nàng không muốn mặc."
A Âm cảm thấy uất ức, quay đầu cãi lại: "Người thật là bá đạo! Từ ca ca có điểm nào không tốt, ta có chỗ nào không đúng tại sao người lại nói chúng ta như vậy!"
Nàng dùng từ "Chúng ta" càng khiến cho Ký Hành Châm cảm thấy vạn phần chói tai.
Ký Hành Châm giận đến mức ném cái áo choàng kia xuống đất nói: "Chỉ bằng tương lai nàng là của ta..."
Nói đến đây Ký Hành Châm dừng lại, vẫn còn lý trí nhớ rõ những lời này hiện tại không thể nói ra, sửa lời nói: "Chỉ bằng quan hệ của ta và nàng, ta có bá đạo thế nào cũng không quá phận!"
A Âm hừ lạnh một tiếng quay đầu chạy đi.
Ký Hành Châm giận dữ, vừa tức nàng thân cận với tên Từ ca ca kia khi hắn không ở bên, vừa tức chính mình nói không lựa lời. Tay đập một quyền vào cây liễu bên cạnh, cây liễu đang cao lớn gãy đôi.
Sau một khóa học A Âm đã rất mệt mỏi, giờ còn thêm trận cãi nhau này, nàng lại càng mệt mỏi hơn nữa. Sau khi trở lại Thanh Lan Tiểu Trúc rửa mặt rồi lên giường nằm, nàng đã rất nhanh chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi A Âm tỉnh lại thì trời mới vừa tờ mờ sáng.
Nàng là bị đánh thức.
Quân Mi cứ ở bên mép giường không ngừng nhẹ giọng gọi A Âm, lúc này nàng mới mơ mơ màng màng mở mắt. Tầm mắt mơ hồ nhìn màn trướng xa lạ trước mắt qua một lúc lâu mới phản ứng được đây là nơi nào. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã sắp sáng lúc này mới không tình nguyện ngồi dậy.
Trân Mi vội vàng khoác thêm áo choàng cho A Âm tránh khỏi bị lạnh.
Quân Mi cùng Trân Mi đều là nha hoàn được Du Hoàng hậu phân phó đến đây chăm sóc, qua hai ngày tiếp xúc cũng đã nắm được thói quen của A Âm. Thấy A Âm thức dậy cứ mơ mơ màng màng, Trân Mi cũng không vòng vèo, gọn gàng dứt khoát nhẹ giọng nói: "Tiểu thư sáng hôm nay thái tử điện hạ đã cho người tới tặng y phục cho tiểu thư, người có muốn mặc thử không?"
"Tặng y phục?" A Âm dụi dụi mắt: "Là y phục gì?"
Cẩm Bình nãy giờ đứng ở bên cạnh trông chừng nghe thấy A Âm hỏi vậy vội vàng cầm bộ y phục đến đưa cho A Âm xem.
Đó là bộ trang phục cưỡi ngựa rất đẹp mắt có màu đỏ vô cùng diễm lệ, kiểu dáng đơn giản. Mặc lên người rất thích hợp rất vừa vặn, khí chất cả người đều bộc lộ vừa thành thục lại nhẹ nhàng khoan khoái.
Sau khi A Âm mặc vào thì không muốn cởi ra, không nhịn được hỏi nha hoàn bên cạnh: "Đẹp không? Đẹp không?"
Tất cả nha hoàn đều lên tiếng khen ngợi trong lòng A Âm rất thỏa mãn, vui vẻ hí hửng đi rửa mặt.
Hôm nay bởi vì học "Cưỡi ngựa" không thể tránh việc cưỡi ngựa, nên Vạn ma ma làm cho nàng hai búi tóc rồi dùng chuỗi san hô đỏ quấn quanh, vừa vặn làm nổi bật một thân trang phục cưỡi ngựa này, dáng vẻ nàng càng rực rỡ chói mắt hơn.
A Âm thật vui vẻ đi đến chỗ học vừa đi vừa suy nghĩ nếu hôm nay đυ.ng mặt Ký Hành Châm thì nên làm thế nào.
Hỏa khí mà xông lên thì sẽ cãi nhau. Tính khí nàng dễ giận mà cũng nhanh quên, huống chi cũng không phải là chuyện gì to tát.
Nghĩ lại Ký Hành Châm đối với mình đúng thật là rất tốt, A Âm hơi mềm lòng, trong lòng quyết định đến lúc đó sẽ gác lại chuyện hôm qua, nói đa tạ trước. Đợi đến khi quan hệ của hai người hòa hoãn lại thì nói với hắn chuyện hôm qua sau.
Từ giờ Từ ca ca cũng sẽ thường xuyên vào trong cung, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, mọi người đều phải hòa thuận với nhau mới được.
Lúc đến nơi học ba vị công chúa chỉ mới có Ký Vi đến.
Hôm nay đi theo A Âm là Ngọc Trâm. Vừa ra ngoài cửa, A Âm đã phân phó Ngọc Trâm đem theo cung tên hôm qua tam công chúa cho mượn, lúc này vừa đúng dịp trả nó lại cho Ký Vi.
Ký Vi kinh ngạc hỏi: "Muội muội không cần sao?"
"Muội đã có rồi." A Âm không nhắc tới Ký Hành Châm chỉ hàm hồ đáp một câu, rồi nói thêm: "Đa tạ tam công chúa đã cho mượn."
"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi." Ký Vi cho người nhận lấy đồ, cười hỏi: "Muội muội có biết cưỡi ngựa không?"
"Chỉ biết chút chút." A Âm vừa nói vừa ngắm nhìn bốn phía, cảm thấy rất hưng phấn.
Nơi này cực kỳ rộng lớn tầm mắt trải dài, đây vốn là nơi Hoàng thượng sử dụng để đua ngựa nhưng ngày thường ít có thời gian đến đây, vừa lúc có thể làm nơi học cho hoàng tử và công chúa.
Nếu như cưỡi ngựa ở chỗ này sẽ rất thỏa thích.
A Âm bắt đầu có chút mong đợi đối với khóa học này.
Lúc này một vị công công dắt con ngựa nhỏ đến chỗ nàng. Vị công công ước chừng ba bốn mươi tuổi trên đường đi đến đây, mấy tiểu cung nữ cùng tiểu thái giám đều rối rít vấn an vị công công này.
Chính là công công Kính Sơn phục vụ bên cạnh thái tử điện hạ.
Kính Sơn một đường đi thẳng tới trước mặt A Âm, giao dây cương con ngựa nhỏ vào trong tay Mông Nhị.
Mông Nhị là thái giám quản sự của Thanh Lan Tiểu Trúc. Bởi vì hôm nay học "cưỡi ngựa", môn học này công chúa và hoàng tử đều học chung với nhau. Vì muốn chăm sóc cho A Âm chu toàn nên Mông Nhị cố ý đi theo.
Mông Nhị hành lễ với Kính Sơn rồi hỏi: "Công công đây là..."
"Điện hạ chuẩn bị cho ngũ tiểu thư." Mặc dù Kính Sơn đang trả lời câu hỏi của Mông Nhị nhưng từ đầu đến cuối chỉ nhìn A Âm, nói: "Điện hạ đã chuẩn bị xong từ hôm qua, định để lúc ngũ tiểu thư đi về thì dắt về cùng luôn, chẳng qua tiểu thư đi về gấp quá nên điện hạ cũng quên đi chuyện này."
Nhắc tới chuyện này làm A Âm nhớ lại tình hình ngày hôm qua lúc mình rời đi. Lúc ấy đâu phải là quên mà là do bọn họ đang tức giận nhau, ai cũng không nhường nhịn thì làm gì còn quan tâm chuyện này.
Không chỉ là chuyện này ngay cả cung tên gỗ bạc A Âm cũng không mang về. Vẫn là Ký Hành Châm bảo Vân Phong đưa qua cho nàng.
Nhớ lại chuyện này A Âm bỗng cảm thấy hôm qua hai người cãi vã như vậy thật không nên, liền hỏi Kính Sơn: "Lát nữa điện hạ cũng đến đây đúng không?"
Kính Sơn nghe A Âm nhắc tới Ký Hành Châm, rất cao hứng cười nói: "Dĩ nhiên sẽ đến. Ngũ tiểu thư tìm điện hạ có chuyện sao?"
A Âm thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy! Thái tử giúp ta nhiều như vậy, ta cũng phải cám ơn thái tử thật tốt."
Thật ra thì hôm qua sau khi A Âm rời đi, không bao lâu Ký Hành Châm đã hối hận. Hắn nôn nóng muốn đến gặp nàng nhưng tự ngẫm hồi lâu lại không đi.
Kính Sơn nghe tiểu thái giám trực đêm nói đêm hôm qua điện hạ trăn trở khó ngủ, rất khuya mới ngủ được. Hôm nay Hoàng hậu nương nương đã bình an vô sự nên Kính Sơn liền suy nghĩ phải tạo mối quan hệ tốt với Du ngũ tiểu thư. Cho nên nghe nói A Âm muốn cảm ơn với thái tử Kính Sơn rất vui mừng.
Kính Sơn hành lễ với A Âm rồi rời đi, trước khi đi còn cố ý nói canh giờ Ký Hành Châm sẽ đến đây cho A Âm biết, còn nói con ngựa nhỏ này là do thái tử điện hạ đã phân phó mình mang đến cho A Âm.
Mông Nhị dắt con ngực nhỏ giơ tay lên vuốt bờm của nó, mừng rỡ hỏi A Âm: "Tiểu thư nên gọi nó là gì?"
A Âm nhìn bờm của nó thật dài suy nghĩ rồi ngập ngừng nói: "Hay gọi nó là Tùng La?"
"Tiểu thư tên này rất hay đó." Ngọc Trâm ở bên cạnh hứng thú nói: "Tiểu thư chọn tên này đi."
Mông Nhị cũng cười nói theo: "Tiểu thư thật giỏi nếu để cho nô tài đặt thì nô tài cũng không nghĩ ra được cái tên hay như vậy đâu."
A Âm biết là bọn họ cố ý tâng bốc nàng muốn chọc cho nàng vui vẻ, nên khẽ mỉm cười.
Lúc này cách đó không xa phát ra một tiếng cười khinh thường: "Cái tên có hay đến đâu thì nó cũng chỉ là súc vật mà thôi. Huống hồ cái tên kia chả ra gì, ngược lại rất xứng với súc vật này."
Người nói chuyện thanh âm nghênh ngang, ngữ điệu cao ngạo khiến người ta không muốn giáp mặt. Nhưng thân phận nàng tôn quý, mặc dù có nói khó nghe hơn nữa thì cũng không thiếu người phụ họa.
Xung quanh vang lên từng tiếng ủng hộ từ những cung nữ thái giám mà nàng mang theo.
A Âm nhận ra giọng nói của đối phương nên không nhìn sang chỉ cúi đầu hành lễ: "Bái kiến tứ công chúa."
Ký Như cũng không để ý đến A Âm. sau khi nói xong thì cứ nhìn không rời mắt vào bộ trang phục cưỡi ngựa trên người A Âm.
Hôm nay là học "cưỡi ngựa" nên dĩ nhiên Ký Như cũng mặc trang phục cưỡi ngựa nhưng không tốt chính là hôm nay nàng cũng mặc màu đỏ.
Nhưng bởi vì Ký Như yêu thích hoa lệ nên cho người điểm xuyến rất lộng lẫy trên trang phục cưỡi ngựa. Chưa nói đến hoa hồ điệp thêu trên trang phục, chỉ nói riêng về các loại trân châu lớn nhỏ kia thì cũng trên trăm cái.
Ban đầu Ký Như cảm thấy bộ trang phục cưỡi ngựa của mình là đẹp nhất của người khác đều không bằng.
Nhưng hôm nay nhìn thấy trang phục của A Âm toàn thân không một chút phụ kiện dư thừa nào...
Tiểu cô nương môi hồng răng trắng, da trắng như tuyết. Kết hợp với màu đỏ càng làm nổi bật hơn, ngũ quan càng thêm tinh tế xinh đẹp, ánh mắt vừa đen vừa sáng.
Khiến Ký Như bỗng cảm thấy những hạt châu trên người mình trở thành gánh nặng. Nàng càng nhìn càng thấy bộ phục trang của A Âm đẹp.
Chỉ là lời như vậy Ký Như không thể nói ra miệng, nếu không thì thật mất thể diện.
Ký Như nhìn chằm chằm A Âm hồi lâu, lại muốn dắt ngựa đi chỗ khác.
Ai ngờ đúng lúc này Ký Vi bất ngờ đi đến giữa hai người.
"A? Thật trùng hợp! Cả hai muội muội đều mặc màu đỏ." Ký Vi nói.
Ký Như đang đi ngừng lại nhìn về phía Ký Vi.
Ký Vi quan sát hai người, cười nói: "Ta thấy cả hai muội đều rất xinh đẹp. Không biết lát nữa sau khi Thôi phó mẫu nhìn thấy thì có kinh ngạc không? Cũng không biết Thôi phó mẫu sẽ tán dương trang phục của muội muội nào."
Thôi phó mẫu là người dạy khóa học "Cưỡi ngựa" cho công chúa, bà là nữ tử nếu như thấy người nào mặc trang phục nhìn đẹp thì sẽ khen ngợi đôi câu.
Nụ cười trên mặt Ký Như chợt biến mất.
Ký Như tự hiểu ngay cả chính nàng còn tự thấy trang phục của A Âm nhìn đẹp mắt hơn vậy thì không cần nói đến người khác.
Huống chi dáng dấp của nha đầu kia rất xinh đẹp. Mặc dù bốn năm phần đẹp là nhờ trang phục nhưng hiệu quả hết chín phần là do bản thân A Âm.
Ký Như cố tình lãng tránh chuyện này, định dắt ngựa đi dạo cho bớt giận. Nhưng nghe Ký Vi nói như vậy thì sinh khí, vung mạnh roi ngựa trong tay vào không trung.
Tuy mới khoảng sáu bảy tuổi nhưng roi ngựa của nàng là Mạnh Thục phi cố ý đặt làm theo yêu cầu, cầm rất thuận tay. Thêm luyện tập trong thời gian dài nên thời điểm nàng vung roi rất có lực, roi trên không trung bay múa, phát ra từng tiếng ‘vυ't’ thanh thúy.
Ký Như rất là đắc ý, hếch cằm dùng roi ngựa chỉ vào A Âm, rất có khí thế ‘nếu ngươi không nghe lời thì ta sẽ dùng roi đánh ngươi’.
"Ngươi cởi trang phục này ra." Giọng Ký Như bén nhọn nói: "Nhanh chóng cởi ra. Nếu không thì đừng trách ta không khách khí!"