Hơi thở của cậu như ngưng lại, trong mắt ngập tràn sự khó tin, “Cô muốn đuổi tôi đi?”
“Là muốn cậu trở về nhà của mình.”
Cô có thể thấy rằng mối quan hệ cha con của họ không được hòa hợp, nhưng nó chắc chắn không nghiêm trọng như cậu đã nói khi phỏng vấn.
“Nhưng đã trễ thế này rồi...”
“Tôi sẽ giúp cậu gọi xe.”
“Chị, đừng đuổi tôi đi mà....” Cậu nhẹ nhàng kéo tay áo cô.
Gương mặt Khương Vị Tranh vô cảm, rút tay lại: “Đừng gọi nữa, tôi không phải chị của cậu.”
---
Cuối cùng, Hoắc Hi Trần vẫn không đi.
Vừa về đến nhà, cậu vào phòng đóng cửa, nói thế nào cũng không chịu ra, càng đừng nói là thu dọn đồ đạc.
Khương Vị Tranh cũng không thèm dây dưa với cậu, hôm nay cậu không chịu đi thì ngày mai, kiểu gì cậu cũng phải chui ra, không thể nào suốt cả đời trốn trong phòng được.
Bữa tối Khương Vị Tranh chưa ăn miếng nào, về nhà là vào phòng thay quần áo, cột tóc, vào bếp tự mình nấu mì.
Khi cho mì vào nước, cô quay đầu liếc nhìn cánh cửa đóng chặt ở đối diện phòng bếp, cuối cùng cô chỉ nấu số lượng của mình. Nhưng cô hâm nóng lại canh gà và rau cải rồi để lại trong bếp chứ không mang cất vào tủ lạnh.
Hôm sau là thứ Bảy. Cô dậy muộn hơn bình thường một chút, tắm rửa xong cô mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình và quần tây xuống nhà ăn sáng thì thấy bữa sáng đã bày sẵn trên bàn.
“Vừa đúng lúc.” Cậu nhóc ló đầu ra khỏi bếp cười, “Hôm nay tôi làm bánh mì nướng và salad, trứng chiên và cam vắt lập tức xong ngay, cô ngồi xuống trước đi.”
Khương Vị Tranh đảo mắt qua đồ ăn trên bàn, đối diện với mắt cậu, cậu cười càng thêm rạng rỡ.
Cô không nói gì, chỉ ngồi xuống ăn sáng.
Một lúc sau, cậu bưng trứng chiên và nước cam ra, ngồi xuống đối diện với cô và bắt đầu ăn.
Cậu thử mở lời, nói mấy chuyện thời tiết linh tinh vớ vẩn, nhưng cô vẫn cúi đầu im lặng ăn bữa sáng, không có phản ứng gì với cậu, cậu cũng đành từ bỏ.
Ăn xong bữa sáng, cậu đứng dậy muốn dọn dẹp, cô ngăn lại: “Không cần làm, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Chắc cậu ta cũng đoán được cô định nói gì, trong tiềm thức muốn thoát ra, tiếp tục đưa tay dọn đĩa, tỏ ý muốn làm cho xong việc trước.
“Hoắc Hi Trần.” Cô đứng dậy, ánh mắt lãnh đạm nhìn cậu, “Qua đây với tôi.”
Trong khoảnh khắc đó, trước mặt cậu là người con gái khí thế sắc bén, mím môi nhíu mày nhìn cậu, rõ ràng là cùng một gương mặt, nhưng đột nhiên khiến cậu thấy xa lạ.
Cậu không làm nữa, im lặng đặt đĩa ăn sang một bên rồi đi theo cô đến ghế xô pha
Cậu ngồi xuống ghế xô pha đối diện xéo với cô, không phải ở tư thế ngồi thoải mái, mà là cúi người về phía trước, đặt khuỷu tay lên chân, siết chặt ngón tay và nhìn cô với vẻ nghiêm túc.
Cậu đã chuẩn bị tâm lý bị thẩm vấn, nhưng khi cô mở lời, cậu có chút trở tay không kịp.
"Khoảng hai tháng trước, tôi vừa về nước, dùng bữa theo lời mời của ba cậu. Người hôm đó đυ.ng phải tôi trên hành lang bên ngoài phòng vệ sinh, có phải là cậu không?"
Hoắc Hi Trần không mở miệng phản bác, cô biết đây là vẻ mặt ngầm thừa nhận.
“Bởi vậy ngay lúc đó, cậu đã lên kế hoạch tiếp cận tôi?”
"Không phải, ngày đó là hoàn toàn trùng hợp. Tôi cũng ăn ở chỗ đó... Ông ta và cô trò chuyện quá say sưa nên không nhìn thấy tôi."
“Gặp nhau là trùng hợp, va phải tôi cũng không phải trùng hợp luôn đó chứ?”
Cậu mím môi, giọng trầm xuống: “Hành lang đó hẹp quá, tôi không cẩn thận...”
“Được thôi, mấy việc này cứ cho là trùng hợp, việc tôi muốn nói đến chính là, kiểu cách ăn mặc của ngày ở nhà hàng đó và lúc phỏng vấn là hoàn toàn khác nhau. Bộ dạng trong nhà hàng hôm đó mới đúng là cậu, còn sau này ngoan ngoãn ngây thơ áo thun quần jean, Hoắc Hi Trần cả người hoàn toàn không có phụ kiện, chỉ có thể nói là cậu cố ý ngụy trang. Cậu muốn tôi không cảnh giác vì dáng vẻ bề ngoài là một chi tiết rất quan trọng.”
Cô thở dài, “Hoắc Hi Trần, ngay cả phong cách ăn mặc của cậu cũng là giả, vậy còn gì là thật nữa?"
Cậu ngước mắt lên nhìn cô, nhìn thấy sự thất vọng trong đôi mắt nâu nhạt của cô, một cảm giác rất khó chịu lan tràn trong lòng cậu.
Ngày hôm qua bị Khúc Tư Ân nói cho một trận, giáp mặt vạch trần, tuy cậu có hoảng hốt và có thái độ nhẹ nhàng cầu xin tha thứ, nhưng trong sâu thẳm trái tim, cậu thực sự cảm thấy mình có thể dỗ dành cô thật tốt.
Nhiều nhất chính là mặt dày, nếu cô có đuổi thì cậu cũng không đi.
Nhưng giờ cậu mới phát hiện, so với việc có thể ở lại đây hay không, cậu càng để ý tới cái nhìn của cô với mình hơn.
E rằng có rời đi, cậu cũng không hy vọng trong lòng cô bản thân cậu hoàn toàn bị từ chối.
“Cũng không phải… toàn bộ nói dối cô.” Cậu nhướng mày, nghiêm túc nói, “Ngoại trừ không nói cho cô biết ông già kia là... của tôi, những thứ khác đều là thật.”
"Vậy thì để tôi hỏi cậu cái này. Cậu nói với tôi rằng ba cậu ghét cậu. Ông ấy chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền và quen bạn gái. Ông ấy đánh đập và mắng mỏ khi gặp cậu, thật sao?"
“.....”
“Cậu nói cậu không có nơi nào để đi, muốn sống tự lập, lại không có tiền, đúng không?”
“Ngày trời mưa bão đứt cầu dao, cậu nói từng bị nhốt nên sợ bóng tối, nhất định muốn tôi về, là thật chứ?”
“.....” Cậu hấp hé miệng, cuối cùng không thể nói được gì.
“Cậu làm trợ lý cho tôi hàng ngày với vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm những công việc vặt vãnh đó, cậu thực sự là một người hiền lành và tốt bụng?”
“Cho nên, cậu nói "sự thật" rốt cuộc là thật chỗ nào?”
“Huống hồ, nếu hôm qua không phải ba cậu sắp đặt, cậu vẫn cứ tiếp tục gạt tôi, cũng không thể nào nói thật với tôi. Vì vậy, bây giờ xin cậu hãy tự mình nói, cậu rốt cuộc vì sao lại muốn tiếp cận tôi?”
Cậu sững sờ nhìn cô, lòng từ từ trào dâng nỗi bất lực và hoảng sợ trong đó.
Nhưng không thể giải thích được, cô ấy càng phân tích và đặt câu hỏi nghiêm túc, cậu ấy càng không thể rời mắt khỏi cô.
Dáng vẻ nghiêm túc và trang trọng này của Khương Vị Tranh, dường như còn xinh đẹp hơn ngày thường.
Cho dù đó là cử động khẽ cau mày khi cô nói, hay chuyển động nhỏ của những đầu ngón tay mảnh mai của cô vô thức gõ vào tay vịn của ghế xô pha, tất cả đều thu hút sự chú ý của cậu một cách khó hiểu.
Cậu ấy muốn nắm lấy những đầu ngón tay của cô, muốn xoa nhẹ những nếp nhăn giữa hai lông mày của cô, và muốn ôm cô vào lòng ...
Chắc cậu cũng sắp điên tới nơi rồi.
Thấy cậu im lặng, cô thở dài, đứng dậy đi đến ngăn bàn thiết kế lấy ra hai bản hợp đồng đã soạn sẵn.
“Vốn định cuối tuần này kí hợp đồng trợ lý với cậu.”
Cô nói, lúc cậu đang chăm chú nhìn cô, cô xé xấp giấy kia làm đôi rồi vứt vào thùng rác, “Được rồi, nếu cậu cái gì cũng không muốn nói, vậy thì tới đây thôi, phiền cậu vào phòng thu dọn đồ đạc...”
“Tôi xin lỗi.” Chàng trai trẻ mở lời, một câu ba chữ rõ ràng rành mạch, có thể nghe ra là lời xin lỗi xuất phát từ tấm lòng.
Cậu liếc nhìn xấp hợp đồng trong thùng rác, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, “Cô đã sớm nghi ngờ những chi tiết đó rồi sao?"
“Tôi có nghi ngờ, nhưng không sớm như vậy.”
Mối nghi ngờ thực sự nảy sinh trong lòng, chính là lúc đến xem cậu ấy chơi bóng rổ vào ngày hôm đó.
Trường trung học tư thục Lệ Uẩn là một trường quý tộc nổi tiếng ở Thành phố H. Học phí và phí tài trợ cao đáng kinh ngạc, nhưng ngay cả khi có tiền, cũng chưa chắc vào được, quan trọng là mối quan hệ giữa những người cùng đẳng cấp với nhau.
Những học sinh có thể vào học ở Lệ Uẩn sẽ không có hoàn cảnh gia đình yếu kém. Điều này được biết từ nơi họ gặp nhau ngày hôm đó. Sau đó, cô ấy kiểm tra giá trên mạng. Nhà hàng thịt nướng nhỏ và kín đáo, nhưng chi phí ăn uống cho mỗi người khoảng 500 đến 800 tệ.
Một đám choai choai chỉ ăn bữa cơm mà cũng có thể tùy ý bao nhà hàng, chuẩn bị sẵn cả rượu vang đỏ, chi phí tiêu tốn hết bao nhiêu có thể đoán ra được.
Nhưng thật ra bạn học của cậu ấy nói không cần chia tiền, nguyên nhân là do Hoắc Hi Trần trước đó đã mời họ, mọi người đều ở trong đội bóng rổ, ăn uống cũng sẽ tiếp nối diễn ra, suy ra bữa ăn trước đó của Hoắc Hi Trần so ra chỉ cao hơn chứ không hề thấp.
Ngay cả những người có tài chính một chút như cô cũng cảm thấy giá bữa ăn hơi cao, nhưng bọn họ tới mắt cũng không thèm chớp một cái.
Bởi vậy có thể đoán ra, Hoắc Hi Trần cũng chẳng muốn nói bản thân nghèo như vậy, ít nhất không yếu kém tiền tiêu vặt.
Học phí đại học cũng không cao quá mức như học phí bên Lệ Uẩn, cậu ta có thể tùy tiện mời mọi người ăn một bữa, lại có thể cần chút tiền này sao?
Cho nên, cậu ta thực sự cần làm công việc này à?
Nếu ngay từ đầu lý do đã không hợp lý, vậy khúc sau càng khiến người ta phải nghi ngờ.
Hôm đó là sinh nhật của cậu, vì cô đã nhìn thấy chứng minh thư của cậu. Không nghi ngờ gì về điều đó, nhưng bạn học và đồng đội của cậu lại không biết gì về điều đó.
Điều này cho thấy họ không giao tiếp tốt lắm, và từ thời gian ngắn tiếp xúc với họ, có thể thấy rằng cậu không thích kết giao bạn bè cho lắm, điều đó có nghĩa là tính cách của cậu có phần lãnh đạm hoặc kiêu ngạo.
Nhưng trước mặt cô, cậu luôn cư xử tốt và dịu dàng, đôi khi lại tỏ ra như một người nũng nịu, sự tương phản quá cao khiến người ta nghi ngờ.
Cuối cùng, chính là sự bàn tán ngày hôm qua ở công ty.
Tuổi còn trẻ, Trần Chính đã gặp qua, ngoài cậu ta thì còn ai chứ?
Đem tất cả sự kiện phát sinh và người mà cô gặp từ sau khi về nước kết nối lại với nhau: Khúc Tư Ân, công ty Roton, Hoắc Hi Trần… Cô tuy không đoán ra hết hoàn toàn sự việc nhưng chắc chắn rất đáng ngờ khi Hoắc Hi Trần xuất hiện trước mặt cô để xin làm trợ lý.
Nhưng ngay cả khi cô đã phân tích rõ mọi chuyện, giải thích cặn kẽ, đồng thời cũng tuyên bố rằng không thể giữ cậu lại làm trợ lý, Hoắc Hi Trần vẫn không muốn rời đi.
Khương Vị Tranh thấy cậu cố tình thu dọn bát đĩa không chịu về phòng thu dọn đồ đạc, cô đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng: “Hoắc Hi Trần, cậu đừng để tôi chán ghét cậu.”
Cậu ngưng rửa chén bát.
Thiếu niên chậm rãi quay đầu lại, con ngươi đen láy nhìn sang, lần đầu tiên đôi mắt đẹp sâu thẳm khiến cô không thể nhận ra cảm xúc trong đó.
Cậu gật đầu, nói: “Tôi biết rồi.”
---
Cuộc gặp mặt lần này giữa Khương Vị Tranh và Khúc Tư Ân là cô chủ động hẹn trước.
Hoắc Hi Trần ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc sau đó chuyển ra khỏi nhà cô, lúc rời đi cậu im lặng nhìn cô.
Khi cô yêu cầu cậu trả lại ba chiếc chìa khóa, cậu như sắp khóc, nhìn xuống chùm chìa khóa liên tục, không muốn đưa.
Đến cuối cùng, cậu cũng đã giao ra.
Cô lấy chìa khóa, quay người đi lên lầu, cô có thể cảm nhận được ánh mắt cậu đuổi theo phía sau nhưng cô không quay lại.
Đợi tới khi cô lại xuống lầu, người cũng đã rời đi.
Vấn đề của Hoắc Hi Trần xem như đã giải quyết xong, tiếp theo là vấn đề của Khúc Tư Ân.
Trong giờ nghỉ trưa, cô chọn một quán cà phê và quyết định giải quyết vấn đề một cách đơn giản và nhanh chóng: "Giáo sư Khúc, tôi muốn hỏi ông một câu. Có phải chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà tôi được Roton mời về nước lần này không?"
Cô cảm thấy ông ta chắc là nghe hiểu vấn đề cô đang hỏi.
Trên thực tế, cô ấy gần như chắc chắn 80%. Rốt cuộc, tại công ty ngày hôm đó, tâm điểm của các cuộc thảo luận của những người khác chính là cửa sau và mối quan hệ con ông cháu cha của cô.
Người có liên quan là Hoắc Hi Trần , nhưng cậu ta mới mười tám tuổi, vì vậy người duy nhất thực sự có vai vế sau chỉ có thể là Khúc Tư Ân.
Khúc Tư Ân cười nhàn nhạt, trong nụ cười mang theo sự bất đắc dĩ, “Em thật là nhạy bén.”
“Cho nên công việc này thật sự là nhờ cửa sau?” Ánh mắt cô hạ xuống.
"Vậy thì em hơi coi thường bản thân. Tôi cứ để trợ lý đẩy thông tin của em lên phòng nhân sự. Về phần sau này tiến hành như thế nào, là do phòng nhân sự tự quyết định."
Cô bật cười: "Giáo sư Khúc, xin hỏi vị trí của ngài ở công ty Roton là gì?"
Khúc Tư Ân dừng lại, cuối cùng nói sự thật: "Một trong số các giám đốc trong ban quản trị."
“Tôi biết mình nên nói cảm ơn, nhưng...”
"Đừng hiểu sai ý tôi, tôi đã xem tác phẩm của em, tôi biết và đánh giá cao triết lý thiết kế và tài năng của em, tôi đơn thuần là một người trân trọng tài năng. Ngay cả khi em không phải là em họ của tiểu Gia, tôi cũng sẽ giới thiệu em. Còn với công ty Roton, tôi không thường xuyên đến đó. Tôi không quan tâm nhiều đến hoạt động. Tôi chỉ là một thành viên trong ban giám đốc nhận cổ tức. Điều này không được xem là một nói dối em chứ, rõ ràng trước giờ em chưa từng hỏi tới. "
Khương Vị Tranh muốn nói gì đó đã bị ông ta chặn trước, giữa thiếu niên và người lớn vẫn có sự khác biệt, người đàn ông đối diện bàn cà phê ngồi bắt chéo chân, nói chuyện với cô dễ dàng trong lúc uống cà phê, khác xa Hoắc Hi Trần, bình tĩnh hơn và cũng khó đối phó hơn.
Giống như sự việc lần này, cô rõ ràng là đang nhận ân tình của ông ta, nhưng theo những gì Khúc Tư Ân nói, ông không giúp cô quá nhiều, chỉ là thúc đẩy quá trình mà thôi…
Vậy bây giờ cô phải làm sao mới đúng, quay lại công ty và từ chức theo kế hoạch ban đầu có hợp lý không? Xã hội bây giờ không có nhiều lối cho những kẻ to mồm.
Nhưng nếu tiếp tục làm ở Roton, cô phải chấp nhận ân tình của Khúc Tư Ân, trước đây là không biết, còn có thể nói là chỉ là quan hệ bình thường, nhưng nếu tiếp e là....
Ông ta có lẽ không muốn cô nói thêm về vấn đề này , chủ động chuyển chủ đề: “Tất nhiên, tôi biết tôi đã nói điều đó, nhưng tôi muốn thay Hi Trần xin lỗi một lần nữa. Tôi rất xin lỗi, nó đã gây rắc rối cho em. Hơn nữa, hiện tại mọi chuyện đã như thế này, nếu nó còn tiếp tục ở chỗ em có phải hơi bất tiện, nếu không thì... "
“Mấy ngày trước cậu ấy dọn đi rồi.” Cô nhìn biểu lộ của ông ta, “Cậu ấy không về nhà sao, cũng không liên lạc với ngài à?”
Khúc Tư Ân sững sờ trong hai giây, nói lời xin lỗi và lấy điện thoại di động ra để gọi điện.
Nhưng sau một thời gian dài chờ đợi, cuộc gọi không được kết nối.
Ông ta đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Khương Vị Tranh, lại cười khổ: "Em đừng nhìn tôi như thế, tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi."
Ông ta ngập ngừng, vẫn mở lời, "Thực tế, Hi Trần không phải là con ruột của tôi. Và bản thân nó cũng không biết vấn đề này."
"Mẹ của Hi Trần, khi còn trẻ quả thật là bạn gái của tôi. Lúc đó bà ấy muốn kết hôn, nhưng khi đó tôi vẫn còn trẻ. Tôi nghĩ còn quá sớm để ổn định nên vẫn không đồng ý. Sau đó bà ấy nɠɵạı ŧìиɧ, đối phương cũng là một người bạn của tôi. Bà ấy nói rằng người đàn ông kia sẵn sàng kết hôn với bà ấy, sau đó không lâu thì bà ấy đã mang thai đứa con của người đàn ông kia."
Sau khi chúng tôi chia tay, người đàn ông kia đã đưa bà ấy đến sống ở một thành phố khác. Khoảng vài năm sau, tôi nghe tin người bạn kết hôn, nhưng cô dâu không phải là mẹ của Hi Trần, người đàn ông kia không lấy bà ấy. Lúc đó, tôi đã có bạn gái mới ở bên cạnh nên tôi không muốn hỏi han chuyện quá khứ của bà ấy.
Rồi một ngày nọ, một cậu bé đến cửa gọi tôi là ba và cho tôi xem ảnh của mẹ nó, trong đó có rất nhiều bức ảnh chụp tôi với bà ấy ngày xưa. Nó nói rằng mẹ nó đã qua đời và cho nó địa chỉ và số điện thoại của tôi trước khi mất, để nó đến gặp tôi.
Sau đó, tôi nhờ người đi kiểm tra, mới biết rằng bà ấy đã có một khoảng thời gian tồi tệ suốt những năm qua. Người đàn ông kia đã bỏ rơi bà ấy trước khi Hi Trần được một tuổi, sau đó, bà ấy đã tìm vài người bạn trai không tốt, sau khi bị lừa hết tiền, bà ấy ngừng tìm kiếm họ và làm việc khắp nơi để nuôi sống bản thân và Hi Trần. Có thể là cuộc sống quá khó khăn, bà ấy hối hận, nhưng bà ấy cũng biết rằng không thể quay lại với tôi...
Tôi không biết bà ấy đã nói với Hi Trần như thế nào, dù sao trong thế giới quan của nó, tôi là cha ruột của nó, nó nói rằng bà ấy sẽ luôn kể cho nó nghe về tôi. Bà ấy nói rằng bà ấy và tôi chia tay vì cãi nhau khi còn trẻ, bà ấy phát hiện có thai chỉ sau khi đi thành phố khác, vì vậy bà ấy đã sinh con và một mình nuôi nấng ... "
“Khi đó cậu ấy mấy tuổi?”
“Mười một tuổi. Vì tôi đã đổi số điện thoại di động, nó không thể gọi được nên đã bắt một chiếc xe ô tô không rõ lai lịch và lần mò tìm tới từ thành phố khác.”
Ông ta còn nhớ lúc đó Hoắc Hi Trần đã tiêu hết số tiền cuối cùng trong gia đình để lo chi phí mai táng cho mẹ, nên khi tìm thấy ông, cậu ấy đã hai ngày không ăn, gầy gò xanh xao, trông không giống một đứa trẻ mười một tuổi ...
Lúc đó, Hoắc Hi Trần đã xác định ông là cha ruột của mình, nhưng Khúc Tư Ân đã giải thích nhiều lần nhưng càng khiến cậu lầm tưởng rằng ông ta không cần cậu.
Tuy còn nhỏ nhưng cậu rất bướng bỉnh, nghĩ cha ruột không cần mình nên cậu đã tự bỏ đi.
"Tôi mất mấy ngày mới tìm được nó. Thằng bé không còn nơi nào để đi. Ban đầu, nó biết được rằng những người nhặt rác sống dưới gầm cầu, nhặt thùng giấy và chai nhựa mà người khác bỏ đi đổi lấy tiền, sau đó mua thứ gì đó để ăn. Sau đó, nó bị cảnh sát giao thông phát hiện, gửi nó đến trại trẻ mồ côi… Tôi đến trại trẻ mồ côi và gặp lại nó ”.
Sau đó, Khúc Tư Ân đã nhận "cậu con trai" này và đưa về nhà.
Lúc đó, ông ta đã định không lấy vợ, có thêm một đứa "con trai" cũng cảm thấy không tệ.
Nhưng rõ ràng, một số thứ khác với những gì ông ta tưởng tượng, việc nuôi dạy một đứa trẻ không hề dễ dàng như vậy, nhất là khi ông ta lại bắt đầu hẹn hò với bạn gái mới.
Dù sao, khi đó ông ta vẫn còn trẻ và có cuộc sống riêng nên không thể dành nhiều thời gian cho con trai, khi Hoắc Hi Trần vẫn đang học trung học cơ sở, ông ta không còn cách nào khác đành phải gửi Hoắc Hi Trần đến trường nội trú.
Và mối quan hệ giữa hai người bắt đầu xấu đi từ đó...
-----
Buổi tối sau khi về tới cổng sân nhà, Khương Vị Tranh vẫn đang suy nghĩ về những tin tức mà cô nghe thấy vào ban ngày.
Trong cuộc trò chuyện giữa giờ nghỉ trưa, Khúc Tư Ân không nói quá nhiều, cuối cùng kết thúc bằng một nụ cười gượng gạo, ông ta hỏi cô, liệu mình có nên nói thật với cậu ấy không?
Nhưng cô không thể trả lời ông ta, cô cũng không thể tưởng tượng được quá khứ của Hoắc Hi Trần từ miệng Khúc Tư Ân. Chàng trai trẻ có vẻ ngoài tràn đầy năng lượng và nụ cười thỉnh thoảng lại có một quá khứ như vậy ...
Trong lòng cô đang suy nghĩ nhiều chuyện, trong ánh đèn mờ ảo buổi tối, cô cúi đầu tìm chìa khóa trong túi xách, nhưng không để ý đến người đang ngồi trên bậc đá cạnh cổng sân.
Người kia đứng dậy, nhỏ giọng gọi cô một tiếng chị ơi, tay cô run rẩy, chiếc chìa khóa trực tiếp rơi xuống viên gạch đá xanh trước cổng.
"Tôi đáng sợ lắm à? Làm sao mà sợ hãi như vậy?" Hoắc Hi Trần cúi người nhặt chìa khóa cho cô, vươn tay giúp cô mở cửa, "Mấy ngày nay không gặp, quên luôn cả giọng nói của tôi à?"
Khương Vị Tranh cũng lười tranh luận với cậu về những hành động trong tiềm thức của mọi người khi họ sợ hãi, cô lấy chìa khóa từ tay cậu ta, nhìn nghiêng: “Cậu làm gì ở đây?"
“Bữa trước tôi còn sót một thứ, muốn quay lại lấy, nhưng giờ không có chìa khóa để vào, đành phải đợi cô.” Chàng trai vẫn đeo chiếc ba lô denim một bên vai, vẫn mặc bộ quần áo cô đưa cho cậu lúc trước, áo khoác denim dáng dài, quần tây được thay thế bằng quần jean rách.
Nếu quan sát kỹ hơn, sẽ thấy một vài sợi dây da đen quấn quanh cổ tay, những chiếc nhẫn trang trí trên ngón tay, trên cổ đeo một món trang sức bạc thô, trên dái tai đeo một mặt thập giá bạc nạm kim cương li ti, vành tai còn đeo thêm bông tai kẹp vành.
Trước đây cô lại chẳng chú ý xem lỗ tai cậu ta có bấm lỗ hay không, nhưng mà đeo mấy món linh tinh nhỏ nhỏ này xem ra vậy mà có phong cách cá nhân.
Trang sức bạc lộ ra ánh sáng mờ ảo, sắc lạnh dưới ánh đèn đường màu vàng mờ ảo, chỉ một vài thay đổi đã khiến thiếu niên trước mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, xa cách mà trước đây cậu ta không có.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác lạnh lùng với khoảng cách này biến mất trong nụ cười rạng rỡ khi cậu ấy cười với cô.
Cậu để cho cô tùy ý đánh giá mình, dùng ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vẩy vẩy mấy cọng tóc trước trán, hơi khom người nghiêng người trước mặt cô, ánh mắt sáng ngời nhìn cô: "Làm sao vậy, có phải đẹp trai lắm không?"
"Thực ra, phong cách ăn mặc của tôi không thay đổi nhiều như cô nói. Trước đây tôi không phải cố ý giấu diếm. Chỉ là vì tôi đến phỏng vấn, không thể quá khác biệt.”
“Không phải còn đồ để quên sao?” Cô vào sân, lại mở cửa, chỉ vào cửa phòng, ra hiệu không khóa: “Vào lấy đi, lấy xong thì lúc đi ra đóng cửa giùm tôi”
Cô nói xong liền lên lầu, thay quần áo ở nhà xuống lầu pha cà phê, phát hiện cậu vẫn chưa rời đi.
Cậu đang khoanh chân bên góc xô pha, một tay chống đầu, nửa người xếch lên, đôi mắt được che đi bởi phần tóc mái rũ xuống, trông có vẻ chán nản.
Khương Vị Tranh thở dài, đi vào phòng bếp rót hai ly nước, một ly đặt ở trên bàn cà phê trước mặt: "Nói đi, có chuyện gì? Vì sao không về nhà ?"
“Sao cô biết tôi không có về nhà?” Rõ ràng trọng tâm có chút chuyển dời, nhanh chóng đoán được tại sao, sắc mặt đột nhiên có chút trầm xuống, “Cô lại đi gặp ông già đó? Không phải cô nói còn chưa gặp ông ta quá năm lần? Ông ta đã một đống tuổi rồi, tình sử cũng dài thườn thượt, hoàn toàn không hợp với cô! Cho dù cô muốn yêu cũng nên tìm dạng như tôi này..."
“Cảm ơn, tôi không có hứng thú với chuyện yêu đương và nuôi dạy trẻ con.”
“Ai là trẻ con?” Cậu nhìn cô, “Tôi không phải trẻ con .”
“Rốt cuộc cậu tới đây có việc gì?” Cô chặn cái chủ đề đánh lạc hướng của cậu lại.
“Không có việc gì thì không thể qua thăm cô sao?”
Cô không tiếp lời.
Cậu lặng lẽ nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên đứng dậy, đi vòng qua bàn cà phê và ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Cậu duỗi tay chống hai bên sườn cô, vô hình trưng bày ra tư thế áp bức, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ dịu dàng vô hại, phảng phất dáng vẻ như mấy con thú cưng ngốc ngốc đáng yêu quanh quẩn bên chủ nhân xin tha thứ : “Tôi đến xem xem cô còn giận hay không, nếu vẫn còn giận thì tôi lại nói xin lỗi với cô.”
“Câu xin lỗi trước đây cậu đã nói rồi”
“Nhưng cô vẫn chưa tha thứ cho tôi, tôi biết cô rất tức giận, cho nên tôi mới tạm rời để cô bớt giận...”
“Tôi tha thứ cho cậu rồi.”
“Tôi… cái gì?” Cậu chuẩn bị một đống lời nói nhẹ nhàng, một số từ trước đây và quá khứ không thể nói ra, cậu định nói với cô từng câu. Nhưng hiện tại cậu vừa mới bắt đầu, cô đã nói tha thứ cho mình?
“Vậy tôi có thể dọn về lại?”
“Tha thứ cho cậu và để cậu dọn về là hai việc khác nhau. Cậu có nhà của cậu, vẫn đang học lớp Mười hai. Bây giờ là năm quan trọng nhất của cậu. Đừng lãng phí thời gian vào những việc như đi làm thêm. Hãy quay lại học tập chăm chỉ và cố gắng để được nhận vào một trường đại học tốt. Cậu có thể sống cuộc sống mà cậu muốn trong tương lai. "
Chàng trai trẻ nhìn cô, sự dịu dàng trong ánh mắt dần phai nhạt, phảng phất chút lạnh lùng thâm trầm, “Những lời này là ông ta dạy cô nói hả?”
Khương Vị Tranh bình tĩnh nhìn cậu, hỏi: “Không giả vờ nữa?”
Cậu ta theo thói quen mím môi, đôi môi đầy đặn bị mím lại hơi ửng đỏ, màu sắc rạng rỡ vốn có càng trở nên thu hút.
“Cô không thể như thế được.” Vẻ mặt cậu lạnh lùng, nhưng từ từ, một sự hoảng sợ dần dâng lên.
“Tôi làm sao chứ?”
“Cô không thể nói thờ ơ là thơ ơ ngay được, rõ ràng...” Rõ ràng, rõ ràng cậu đã nói xin lỗi rồi, rõ ràng đã cùng chung sống những ngày tháng kia… cậu cũng đã lấy tình cảm chân thật mà đánh đổi, vậy mà cô chỉ vì mấy lời nói dối phủ nhận tất cả.
Trong lòng Hoắc Hi Trần tràn đầy tức giận, khó chịu khó mà đè nén, nhưng nhiều nhất vẫn là tủi thân, cậu biết rõ hôm nay đến đây là để xin lỗi, cậu đã chuẩn bị rất nhiều lời nói, hạ quyết tâm dỗ dành cô thật tốt.
Nhưng khi thấy cô ấy nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng, cậu thấy mình không thể nói được gì nữa.
Vì tức giận nên không muốn nói gì cả.
Muốn cô ấy nhẹ nhàng vỗ về đầu mình , mỉm cười và nói tha thứ cho cậu, cho cậu dọn đồ về lại, nói rằng không quen với những ngày cậu không ở đây, nhất là vì thiếu người có năng lực, có nhiều việc nhưng không ai giúp...
Nhưng mà không có, cái gì cũng không.
Những gì cậu nhận được từ cô là sự lạnh lùng và từ chối.
“Cậu đang tức giận sao?” Khương Vị Tranh nhìn kĩ ánh mắt của cậu, mắt Hoắc Hi Trần rất đẹp,nhưng khi không biểu cảm gì thì lại tạo cho người khác cảm giác lạnh nhạt.
Nhưng vào lúc này, cô lại thấy từ sự lạnh nhạt này bộc phát sự tức giận.
Cô hơi khó hiểu: “Có gì để mà tức giận, là tôi gạt cậu hả?”
“Không có.” Cậu thoáng liếc qua, không nhìn cô nữa.
Ở khoảng cách gần như vậy, cậu có ngửi thấy mùi hương trên người cô.
Mùi hương hoa anh đào thoang thoảng, có lẽ là do tủ quần áo trong phòng cô trên lầu còn mới, cậu luôn cảm thấy trên quần áo của cô có một loại hương thơm gỗ, cộng thêm kem bôi tay hương anh đào thường ngày của cô, vài hương vị hòa vào nhau, trở thành mùi đặc biệt của cô, mùi vị mà cậu thích.
Đêm nay, cậu đã đợi rất lâu ngoài cổng, lần đầu tiên nhìn thấy cô, cậu đã muốn ôm cô vào lòng, nhưng bây giờ cậu không muốn làm gì, cũng không muốn nói gì cả.
Hoắc Hi Trần chậm rãi đứng dậy, xách ba lô lên, trước khi rời khỏi nhà cô còn nhẹ nhàng nói: "Nếu đã không có cách nào đối tốt với tôi, vậy thì ngay từ đầu đừng đối tốt với tôi ...”
Khương Vị Tranh nhìn theo bóng lưng của cậu, âm thầm thở dài, hy vọng lần này cậu có thể về nhà mình.
Khương Vị Tranh lại lần nữa gặp Hoắc Hi Trần là trước khi nhận cuộc điện thoại của Khúc Tư Ân. Mặc dù đã nghĩ đến việc từ chức nhưng cô không thể rời đi trước khi dự án trong tay hoàn thành, vì suy cho cùng, những thiết kế đó là công sức của cô và không thể bỏ dở giữa chừng.
Muốn từ chức, ít nhất là cho đến khi loạt trang phục nam mùa đông này được ra mắt thành công.
Vào tối thứ Sáu, nhóm thiết kế kết thúc làm việc ngoài giờ, Trần Chinh tỏ ý thời gian không sớm không muộn vừa vặn đi ăn khuya, cách khu thương mại nơi công ty đặt trụ sở không xa có một con phố ăn khuya, chỉ mất hơn mười phút đi bộ là có thể đến đó, không cần lái xe cũng có thể đến.
Vào ban đêm, nhiệt độ ở thành phố H vào tháng Mười rất dễ chịu, không lạnh cũng không nóng, gió trong lành, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Vì trưởng phòng thiết kế Hách không tham gia, nên cả nhóm đã chọn một quán ăn ngoài trời, ngoài tôm càng đất còn có thịt nướng và bia, có thể đây là những món ăn khuya tuyệt nhất.
Người đầu tiên nhìn thấy Hoắc Hi Trần không phải cô, mà là Trần Chính, trong lòng anh ta đại khái cũng nhận ra sau lưng cô có chống lưng, nên vẫn đối xử với cô khá khách sáo.
Lúc anh ta thấy người kia, cũng chưa vội lên tiếng, chỉ làm ra vẻ mời rượu, sau đó từ chỗ mình bước tới, vừa cụng ly với cô vừa nhỏ giọng chỉ cô nhìn sang bên kia đường.
Quán ăn mà họ đang kinh doanh là một trong nhiều quán ăn khuya ở đây. Cả một dãy vỉa hè được kê bàn
ghế ăn ngoài trời. Xung quanh có rất nhiều khách hàng ăn uống náo nhiệt. Bên kia đường cũng có một dãy cửa hàng, lúc này đã sớm đóng cửa, ánh đèn đằng kia mờ mịt, chỉ có ánh sáng vàng mờ ảo từ ngọn đèn đường hắt xuống.
Dưới tán cây cao trên vỉa hè, một bóng người quen thuộc đứng đó.
Thiếu niên mảnh khảnh lặng lẽ đứng dưới gốc cây, tán lá xanh mướt trên đầu chắn ánh sáng đèn đường, thân trên chìm trong bóng tối lặng lẽ. Từ góc độ của Khương Vị Tranh, cô không thể nhìn rõ biểu hiện của đối phương.
Cô không biết bằng cách nào cậu lại xuất hiện ở đây, rõ ràng đã nhìn thấy cô rồi, vậy tại sao lại đứng bất động ở đó.
“Cô qua đó đi, không sao đâu, có tôi ở đây.” Trần Chinh hiển nhiên muốn bán cho cô một chút ân tình, sau đó hạ giọng nói thêm một câu.
Khương Vị Tranh nhận lời và cầm điện thoại di động rời khỏi bàn, Vương Mông cùng nâng cốc chúc mừng với vài người thấy cử chỉ của cô thì không khỏi chú ý đến, nhưng cô ta lại không nhận ra chàng trai trẻ trên vỉa hè đối diện, có khi ngay cả khi nhìn thấy rõ, cô ta cũng không thể nhận ra người kia là ai.
Khương Vị Tranh đi vòng qua mấy cái bàn, đến bên đường, gần đó đèn đỏ chuyển sang xanh, có vài chiếc xe chạy qua, khiến cô tạm thời dừng lại.
Cô nhìn người kia và đi đến, Hoắc Hi Trần cách sáu làn đường và vùng phân cách nhìn cô một cái, sau đó xoay người bước đi.
Đợi đến khi làn xe ô tô này kết thúc, cuối cùng cô đi qua con đường phía đối diện, cậu đã không còn ở đó nữa.
Hoắc Hi Trần bị làm sao vậy, đột nhiên xuất hiện không thể giải thích được, rồi biến mất không nói một lời, điều này quá không giống với tính cách của cậu.
-----
Nửa tiếng sau, khi Khúc Tư Ân gọi tới, cô liền biết ngay lý do.
“Hoắc Hi Trần không tới tìm em sao?” Thật hiếm có, Khương Vị Tranh nghe được giọng điệu gấp gáp của Khúc Tư Ân.
“Có, nhưng chưa nói gì thì đã đi rồi, xảy ra chuyện gì à?”
Người ở đầu dây bên kia do dự một lúc mới nói tiếp: “Tiểu Trần nó vô tình nhìn thấy tờ báo cáo xét nghiệm ADN mà tôi nhận được từ bệnh viện về.” Trong giọng nói của ông ta có chút ngượng ngùng.
"Ý ngài là, ngài đã che giấu cậu ấy thực hiện xét nghiệm quan hệ cha con?”
“Đúng, tôi vốn nghĩ là, nếu nó đã không tin tưởng, luôn cho là tôi không muốn nhận nó, nảy sinh mâu thuẫn với tôi, vậy cho nó thấy sự thật. Có điều, tôi vẫn chưa quyết định rốt cuộc có để nó xem hay không, cũng muốn một lần nói chuyện đàng hoàng với nó, kết quả hôm nay nó vào phòng đọc sách, vô tình lật thấy...”
Khúc Tư Ân cũng chẳng muốn gọi cuộc điện thoại này, chủ yếu là vì hơi ngượng ngùng, cũng biết có khả năng để lại ấn tượng xấu trong lòng cô.
Chuyện này xảy ra vào buổi chiều, lúc đó ông ta cũng chỉ nghĩ cậu sẽ đi tìm Khương Vị Tranh, cũng không gọi cho cô ngay. Nhưng khi nghe thấy cậu chạy qua tìm cô, trong lòng ông ta có chút hối hận.
Tình huống lần này, và cãi vã lần trước của hai người bọn họ không giống nhau.
Ngoài căn biệt thự Khúc Tư Ân đang sống thì trong thành phố còn một chung cư cao tầng, bình thường ông ta và Hoắc Hi Trần sống ở biệt thự, nhưng từ lúc trước ông ta mang bạn gái về nhà cậu sẽ tỏ thái độ không vui, khi đó Hoắc Hi Trần phản đối bằng cách tới chung cư này sống.
Một lần hai lần rồi dần nhiều lần, cậu dần dần ít ở biệt thự.
Thêm cả việc giáo sư nghệ thuật Khúc Tư Ân nổi tiếng đó đây, luôn có nhiều buổi tiệc và hoạt động chờ đợi ông ta, thực ra thời gian cả năm ông ta sống trong biệt thự cũng chỉ có 1/3.
Bản thân ông ta luôn không có ở đó, càng ngày càng không thể khống chế được Hoắc Hi Trần, ngoại trừ người quét dọn và bảo mẫu thuê quanh năm, biệt thự rất vắng vẻ.
Bởi vậy, khi Hoắc Hi Trần sống ở nhà Khương Vị Tranh hơn một tháng, ông ta không phải không quản, mà là không hề hay biết, cứ tưởng cậu sống ở căn hộ chung cư.
Sau khi biết cậu chạy đi tiếp cận Khương Vị Tranh, trong một cơn thịnh nộ ông ta đã thay đổi khóa cửa căn hộ, để sau này cậu ta chỉ có thể sống trong biệt thự.
Khi Hoắc Hi Trần rời khỏi biệt thự lần này, cậu ấy không chỉ để lại tất cả thẻ ngân hàng và tiền mặt mà còn để lại tấm giấy ghi nợ, nói rằng cậu ấy sẽ làm việc chăm chỉ để trả tiền chu cấp và các chi phí khác trong những năm gần đây.
Cậu ấy hiện giờ, tiền không có mà cũng chẳng nơi nào để đi, đây là điều mà Khúc Tư Ân lo lắng.
“Cậu ấy chỉ mới đi hơn nửa tiếng, nếu cậu ấy đi vào buổi chiều theo như lời ngài nói thì có lẽ cậu ấy đã theo tôi từ công ty. Cậu ấy có thể vẫn ở gần đây, để tôi tìm cậu ấy. "
“Vị Tranh...” Khúc Tư Ân trong điện thoại gọi cô, “Thật sự xin lỗi, tôi gây phiền phức cho em rồi. Hoắc Hi Trần đứa trẻ này… có hơi ương bướng khó nghe lời, cũng thích gây phiền phức, trong chuyện này tôi cũng có trách nhiệm...”
Lần trước lúc hai người gặp nhau, nói về quá khứ của Hoắc Hi Trần, nhưng ông ta chưa kể về điều xấu nhất.
Bạn gái cũ của ông ta Hoắc Phi Phi, vốn là người hơi đa cảm, cha mẹ mất sớm, bỏ học, yêu sớm, muốn kết hôn nhưng mãi không được đáp lại. Sau đó Khúc Tư Ân vào trường đại học, khoảng cách với bà ấy càng xa hơn, ba mẹ ông ta cũng bắt đầu gây áp lực.
Dưới nhiều áp lực, Hoắc Phi Phi cảm động trước người bạn luôn dịu dàng chăm sóc bà ấy, sau khi chia tay và đi đến thành phố khác khi mang thai.
Sau đó Khúc Tư Ân sang Ý du học, còn Hoắc Phi Phi thì lại bị bỏ rơi.
Không học hành, mẹ đơn thân, không gia đình chu cấp, cô đơn lẻ bóng ở một nơi khác, điều duy nhất bà ấy nghĩ đến là tìm một người đàn ông mới để nương tựa.
Hoắc Phi Phi xinh đẹp là điều không thể nghi ngờ, có thể nhìn thấy từ khuôn mặt của Hoắc Hi Trần. Cậu không giống cha mà giống mẹ. Da trắng môi hồng, khung xương dài và mảnh mai. Khi vô cảm thì trông lạnh lùng, nếu cười với ai đó, mặt trăng trên bầu trời cũng tình nguyện hạ xuống.
Mà Hoắc Hi Trần vẫn luôn biết ưu điểm này của mình.
Đáng tiếc là Hoắc Phi Phi không thông minh, mấy lần gặp phải đàn ông không ra gì. Sau khi bị lừa sạch tiền, tất cả đàn ông đều bỏ chạy, bà ấy rơi vào tình cảnh tuyệt vọng, cô lập và bất lực.
Thần kinh bà ấy dần trở nên bất ổn, khi phát bệnh, bà ấy thường quên rằng mình đã có một đứa con trai.
Theo những người hàng xóm, bà ấy không đánh trẻ con nhưng ở nhà thường có tiếng trẻ con khóc, người khác nghe thấy thì đi ra cửa sổ nhìn vào thì thấy Hoắc Phi Phi đang ngồi ăn một mình trong phòng khách hoặc soi gương trang điểm, dường như hoàn toàn không nghe được tiếng khóc thảm thiết trong phòng.
Đợi tới khi bà ấy trang điểm xong, đứa trẻ vẫn đang gào khóc, sau đó dần dần nhỏ lại và ngưng bặt.
Sự việc diễn ra rất nhiều lần, cuối cùng cũng có người đợi bà ấy ra ngoài đã báo cảnh sát, khi cảnh sát đến nhà, bọn họ tìm thấy một đứa trẻ bị nhốt trong phòng sáu bảy ngày.
Căn phòng đó chỉ khoảng tám mét vuông, không có cửa sổ, phòng bừa bộn, chăn ga gối đệm chất thành đống, vì không có nhà vệ sinh, sáu bảy ngày nay nướ© ŧıểυ và phân của đứa trẻ vương vãi khắp nơi trong căn phòng.
Cậu ấy còn quá nhỏ, không biết phá cửa ra ngoài, gọi cảnh sát không được, trong nhà không có điện thoại, ngay cả đèn cũng bị hỏng, nguồn sáng duy nhất chính là giếng trời nhỏ hẹp trên nóc nhà, mỗi ngày chỉ có một chút ánh sáng chiếu vào.
Bảy ngày, cậu ấy đói khát muốn điên lên, căn phòng vì bị bới tung để tìm thức ăn mà lộn xộn không thể tả.
Cảnh sát đã nhìn thấy những hộp bánh quy và bánh ngọt, giấy gói kẹo, bình nước trẻ em trống rỗng, lọ sữa bột rỗng và một cái hồ thủy tinh nhỏ nước đã cạn khô.
Dưới đáy hồ thủy tinh có một con cá vàng chết khô hôi thối và một vài viên sỏi ...
Năm đó, Hoắc Hi Trần chưa đầy bốn tuổi.