Niềm Vui Mới

Chương 11

Liếʍ? Cô thực sự nghĩ cậu là động vật à?

Tất nhiên Khương Vị Tranh cũng không để ý đến cậu, “Người vẽ tranh quan trọng nhất là bàn tay, vết thương nhỏ cũng không thể bỏ qua, sau này cẩn thận chút, hoặc là gọi món bên ngoài giao tới cũng được.”

“Tôi muốn làm cô vui một chút, nên mới đi nấu cơm...” Cậu nhẹ nhàng nói.

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, đối diện với con ngươi đen như mực của cậu, trong lòng tràn đầy ấm áp. Cô đưa tay xoa mái tóc cậu: "Cảm ơn cậu Tiểu Trần, tôi rất vui."

---

Thành phố S

Nhân viên của Á Nhân nhận thấy bầu không khí giữa Tổng giám đốc Hà và sếp Lục [1] những ngày này hơi bất thường.

[1] Nguyên văn: Nhà thiết kế chính họ Lục, mình mạn phép được gom gọn thành sếp Lục.

Đặc biệt trong cuộc họp buổi sáng, theo như trước đây khi sếp Lục đưa ra ý kiến, cơ bản Tổng giám đốc Hà đều sẽ lắng nghe, nhưng lần này ngài ấy đã đích thân bác bỏ.

Sau giờ cơm trưa, Giám đốc thiết kế gõ cửa phòng làm việc của Hà Ôn: “Tổng giám đốc Hà, đây là bản đồ án mà sếp Lục đã chỉnh sửa, ngài xem qua xem có cần chỉnh sửa gì nữa không ạ?”

Hà Ôn nhận lấy: “Sao lại là anh mang qua?”

Giám đốc thiết kế chức vụ cao, bình thường cũng chẳng quản lý mấy việc vặt này.

“Hình như cô ta có chút không khỏe, tôi đành tự mình qua đây một chuyến vậy.” Giám đốc thiết kế cười cười, ở Á Nhân, ai mà chả biết mối quan hệ giữa Lục Khả Nhiễm và Hà Ôn rất mật thiết.

Người bên dưới có thể không biết , còn ông ta làm tới chức này lẽ nào lại không biết, Lục Khả Nhiễm và Hà Ôn đã ở bên nhau từ khi còn bé, thanh mai trúc mã, cô ta là sinh viên tài giỏi trong học viện thiết kế, vì Hà Ôn mà bỏ qua cơ hội ra nước ngoài.

Hà Ôn rất xem trọng cô ta, về cơ bản cô ta cũng xem như nửa cái nhà họ Lục, sau này rất có khả năng trở thành bà chủ.

Mối quan hệ như này, đừng nói người kia chỉ là thiết kế chính, e rằng có là trợ lý thiết kế, nếu cần giúp đỡ ông ta cũng sẽ ra mặt.

Giám đốc thiết kế cứ tưởng Hà Ôn dò hỏi tình hình Lục Khả Nhiễm, nhưng vị kia nghe xong cũng chỉ ừ một tiếng, sau đó lại cúi đầu xem đề án thiết kế, “Để tôi xem trước, làm phiền anh một chuyến rồi.”

Giám đốc thiết kế cười cười rồi lui ra ngoài.

Sau khi người kia ra về, Hà Ôn liền dẹp bản thiết kế sang một bên, tựa lưng vào ghế xoa xoa huyệt thái dương.

Anh ta lại không nhịn được nhớ về buổi tối đó, tối hôm đó, cô ta muốn hôn anh ta à?

Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, cô ta dựa vào ghế sofa, đè nửa người anh ta, đôi môi cô ta gần như vậy, anh ta gần như cảm nhận được hơi thở giữa đôi môi cô ta.

Anh ta nghĩ điều đó là không thể, anh muốn đánh cuộc nhưng không dám, anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngày đó mình không đẩy cô ta ra, anh ta cũng không muốn biết.

Trong những ngày qua, anh ta không thể không nghĩ đến những lời của Khương Vị Tranh trước đây, cô nói: Lục Khả Nhiễm thích anh, anh coi cô ta như người nhà, nhưng cô ta lại coi anh như một người đàn ông.

Anh ta rất tức giận trước câu nói khi đó của Khương Vị Tranh, cho rằng cô đã hiểu lầm mối quan hệ giữa Lục Khả Nhiễm và anh là vì ghen tuông.

Khi đó anh ta đã nói như thế nào?

“Vị Tranh, em quá đáng rồi, sao có thể có suy nghĩ này chứ!”

“Vị Tranh, đừng tức giận gây sự!”

“Vị Tranh, em đừng như vậy được không, anh và Khả Nhiễm quen nhau mười mấy năm rồi, bên nhau từ nhỏ tới lớn, anh xem cô ấy như em gái mình. Em nói như thế là sỉ nhục cô ấy, sỉ nhục anh!”

---

Nhưng nếu như tất cả lời cô ấy nói là thật thì sao?

Cho nên, là từ trước giờ anh ta không tin cô.

Những gì bản thân đã nói trước đây đã được anh ta ghi nhớ rõ ràng và lặp đi lặp lại trong vài ngày qua. Lần nào cũng vậy, như một cái tát vào mặt anh ta.

Anh ta thở dài một hơi, đem gương mặt vùi vào lòng bàn tay.

Anh ta rất mệt, hơn hai năm nay, anh ta thật sự vô cùng mệt mỏi.

Nhưng nếu không làm cho mình mệt mỏi như vậy, anh ta sẽ không thể trụ vững nổi

Lúc đầu anh ta còn cáu kỉnh và tức giận, thậm chí còn nghĩ đến việc cô nhẫn tâm, vô lý gây chuyện, nói đi thì đi, anh ta cũng không phải thiếu vắng cô thì không được.

Nhưng thật sự rất lạ, khi anh ta bận đi làm, cả tuần không gặp cô thì cũng như vậy, nhưng sau khi cô đi, anh bắt đầu nhớ về cô hết đêm này qua đêm khác.

Nhớ nhất chính là, dáng vẻ cô chạy theo anh ta khi còn trong trường đại học.

Cô luôn xuất hiện với nụ cười mỉm chi, dù anh có lạnh lùng thế nào thì lần sau cô vẫn sẽ xuất hiện.

Khương Vị Tranh của khi đó, đã bỏ đi đâu mất rồi?

Không phải cô rất thích anh ta sao?

Cô lẳng lặng theo đuổi anh ta hơn bốn tháng, từ mùa đông đến đầu mùa hè.

Cuối cùng, tại sao cô lại rời đi theo cách này? Anh ta chưa bao giờ là một người vô lý, tại sao không thể nói chuyện rõ ràng với anh?

Từ từ chậm rãi, sự tức giận của anh biến thành sự phẫn uất, anh bắt đầu tìm cô, liên lạc với các bạn học cũ của cô, nhưng cô không phải người thành phố S, gia đình và bạn bè của cô cũng không ở đây.

Yêu nhau một năm, anh dường như luôn quen với việc hưởng thụ cái tốt đẹp ở cô, chưa bao giờ thực sự hiểu được cuộc sống của cô ...

Về sau, dù là oán hận, thất vọng hay không cam tâm, tất cả đều biến thành nhớ nhung.

Anh ta giữ số điện thoại trước đây của cô, mua căn hộ cô từng thuê, giữ tất cả những thứ cô dùng trong căn hộ ...

Lục Khả Nhiễm nói đúng, dù không nói gì nhưng anh ta vẫn đợi cô quay lại.

Nhưng những ngày này, khi anh ta nhận ra những gì Lục Khả Nhiễm có thể nghĩ về mình, anh ta bắt đầu hoảng sợ.

Anh trước giờ chưa từng tin tưởng lời cô nói.

Lần nào cũng phủ nhận, gương mặt đầy kinh ngạc, sau đó là mệt mỏi, trách cứ cô gây sự.

Cho nên, cô vẫn sẽ quay về chứ?

---

Vào buổi chiều, khi rảnh rỗi, những lời bàn tán về Tổng giám đốc Hà và sếp Lục đã lan truyền từ phòng trà tới tai Lục Khả Nhiễm.

Cô ta đóng cửa văn phòng, ngồi xuống và thở dài ngao ngán.

Ngày đó, cô ta đã thất bại. Khi Hà Ôn dọn dẹp và bước ra khỏi phòng tắm, anh ta có hơi tránh tầm mắt của cô. Cô ta vừa hoảng hốt vừa xấu hổ, thấy anh sắp rời đi, vội vàng nói muộn như vậy hỏi anh ta có muốn ở lại không.

Trước kia sau mỗi buổi xã giao công việc có chút lúng túng, anh ta cũng sẽ ngủ lại trên sofa trong nhà cô ta một đêm.

Nhưng đêm đó anh ta không ở lại, cũng không nói nhiều, chỉ nói cô nghỉ ngơi sớm rồi rời đi.

Sau khi gặp mặt ở công ty, Lục Khả Nhiễm rõ ràng cảm thấy thái độ của Hà Ôn hơi khác.

Khi cô ta tìm người làm thuốc, người bên kia bảo cô có tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© nhưng không rõ ràng lắm, nếu pha chung với rượu thì đàn ông dù có muốn kiềm chế thì cũng không thể nghi ngờ gì.

Mặc dù cô ta muốn thay đổi hoàn toàn mối quan hệ, nhưng lại không muốn anh ta ghét mình, vì vậy phải làm cho nó giống như một tai nạn sau khi say rượu càng tốt.

Bây giờ chẳng những không đạt được mục đích, cô ta cũng không biết Hà Ôn có nghi ngờ hay không. Rốt cuộc là thuốc vẫn có tác dụng. Nếu một người đàn ông tỉnh táo trở lại, anh ta không thể phát giác ra.

Nhưng nếu Hà Ôn biết, tại sao anh ta không tức giận và chất vấn?

Nếu anh ta không phát giác, thái độ của anh ta sao có thể trở nên có chút kỳ quái vậy?

Lục Khả Nhiễm không thể đoán được suy nghĩ của Hà Ôn, cũng không thể hỏi anh ta về điều này, vì vậy mỗi ngày cô ta luôn có tâm trạng cáu kỉnh.

Cứ thế đến buổi chiều khi vào phòng mẫu kiểm tra tình hình thực tế của sản phẩm, có một người mẫu mới khá nổi tiếng, cứ nói phần cạp cao của váy mặc vào khó chịu, ý bảo thiết kế có vấn đề.

Chiếc váy này là do Lục Khả Nhiễm thiết kế, thiết kế chính bị một người mẫu chê bai, những trợ lý bên cạnh nhìn thấy Lục Khả Nhiễm đến gần, đều sợ hãi không dám đi ra.

“Cô tài giỏi như vậy, sao cô không thiết kế một chiếc váy mặc vào thoải mái cho tôi xem? " Lục Khả Nhiễm chế nhạo người bên kia.

Người kia quay đầu lại, là một khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, đối phương hơi sửng sốt, sau đó nhìn Lục Khả Nhiễm cười: "Là cô!"

Lục Khả Nhiễm nhíu mày: “Cô là?”

Đường Na nhướng mày cười, có vẻ như đối phương không nhớ cô ấy, nhưng cô ấy rất ấn tượng về cô ta ở quán bar đêm đó.

“Thì ra cô là thiết kế chính cho Á Nhân, chuyện này quá sức hay ho rồi.”

Cho nên ngày đó cô ta bỏ thuốc vào rượu, đối phương là ai nhỉ?

---

Một tuần trôi qua thật nhanh, lại đến ngày thứ Sáu.

Ngay khi Khương Vị Tranh ăn trưa, Hoắc Hi Trần đã gửi định vị cho cô, giống như sợ cô lại quên mất.

Một tuần trước, cô đã đồng ý xem trận đấu bóng rổ hôm nay của cậu, nghe nói là toàn bộ trường cấp ba thành phố H. Hôm nay là trận chung kết cuối cùng.

Lúc đó cậu nói: "Trận đấu này rất quan trọng với tôi. Tôi không có ai khác để mời, vì vậy cô có thể đến không?"

Hoắc Hi Trần nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu và lấp lánh, lông mi khẽ nhúc nhích, đôi môi mềm mại, đầy đặn, lông mày tràn đầy tươi trẻ. Cậu cầu xin cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng. Khương Vị Tranh cảm thấy cho dù mình là một viên đá, cũng sẽ gật đầu ngay.

Cô đưa tay vò tóc mái của cậu rồi nói: "Được rồi, cậu đừng làm nũng nữa, tôi đi."

Vào cuối tháng Chín đầu mùa thu , nhiệt độ ban ngày là 24 độ, không nóng cũng không lạnh, Khương Vị Tranh mặc áo sơ mi trắng với quần lỡ màu xanh ngọc bích, đi giày cao gót tám phân trên lối đi của khán đài. Vang lên âm thanh nhỏ vụn và dễ nghe.

Trên tay cô vắt chiếc áo khoác rộng màu xanh ngọc, cổ tay áo sơ mi cũng bị cô gấp lên tận khủy, lộ ra một phần cánh tay tinh tế trắng ngần, cô ngẩng đầu chắn nắng, mắt hơi nheo nheo nhìn khu vực nghỉ ngơi của hai đội bên dưới, muốn đi tìm một chỗ thích hợp để ngồi.

Những ngón tay của cô thon dài và trắng nõn, sơn móng tay màu xanh ngọc khiến bàn tay cô như những món đồ thủ công tinh xảo.

Hoắc Hi Trần đang tập khởi động, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cô trên đường đi bộ.

Cô đứng đó, tóc đen và môi đỏ, chiều cao cộng với giày cao gót, dáng người mảnh khảnh, cao hơn hẳn những nữ sinh xung quanh.

Chiếc thắt lưng mỏng màu đen thắt lấy vòng eo mảnh mai của cô, tạo thành một đường vòng cung duyên dáng hướng xuống, vòng cung hướng lên trên lại càng thêm tròn trịa uyển chuyển nhấp nhô khiến tim cậu đập rộn ràng.

Nhưng khi cậu nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của những chàng trai khác, cảm giác vui sướиɠ rộn ràng nhanh chóng bị che lấp bởi sự không vui.

Chỉ là đến xem trận đấu bóng rổ, mà ăn mặc như này làm gì?

Người vừa kết thúc cuộc họp thiết kế quan trọng - Khương Vị Tranh, không nhận thấy điều gì. Cô bị cận thị nhẹ, bình thường nó cũng ít ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của cô. Nhưng cô có một chút khó khăn khi phải xem từ trên khán đài của một sân bóng rổ ngoài trời, phía dưới thì các chàng trai đang mặc đồng phục giống nhau mà tuổi cũng ngang ngửa nhau.

Cuối cùng, cô cũng tìm được khán đài của nhóm cổ vũ độ Hoắc Hi Trần.

Cách cô tìm ra cũng hơi đặc biệt. Một đội cổ vũ gồm các cô gái đang kéo một biểu ngữ trên lối đi ngang rộng nhất trước khán đài, và hét lên nhịp nhàng ở khu vực nghỉ ngơi bên dưới: "Tư thục Lệ Uẩn - Cố lên! Hoắc Hi Trần! Cậu là tuyệt nhất! "

Khương Vị Tranh: "..."

Khương Vị Tranh bỗng dưng cảm nhận được một luồng nhiệt huyết thanh xuân tỏa ra từ những cô gái này.

Trận đấu bóng rổ sắp bắt đầu, sau khi nam sinh của hai bên tiến vào sân riêng, Khương Vị Tranh nhanh chóng phân biệt được Hoắc Hi Trần nhờ chiều cao và thân hình của cậu.

Cậu mặc đồng phục bóng rổ trường cấp ba tư thục Lệ Uẩn màu xanh lam viền đen, vừa mở màn đã ra sức đoạt bóng, sau đó xoay người, bằng một tốc độ không ai sánh kịp, nhắm ngay rổ rồi ném bóng ghi điểm.

Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, chưa qua mười giây, Lệ Uẩn dẫn trước hai điểm.

Các cô gái ở hàng ghế trên lối đi ngang phía trước đều đồng loạt đứng dậy, lần này không ai có thời gian chỉ đạo, họ hò hét hỗn loạn, có người gọi là "Anh ơi bảnh quá"! Còn có "Hoắc Hi Trần, em yêu anh!" Một cô gái cường điệu hơn hét lên "Chồng ơi, em phải gả cho anh" bằng tất cả sức lực của mình ...

Khương Vị Tranh: “...”

Khi Hoắc Hi Trần chơi bóng rổ thì khác lắm, vẫn khuôn mặt trắng trẻo điển trai ấy, nhưng không hề đi đôi với từ "cư xử nhẹ nhàng".

Đôi môi cậu mím chặt, nét mặt sắc sảo, ánh mắt quét khắp nơi, như thể đâu đâu cũng là sân nhà.

Sức bật, tốc độ, những pha lừa bóng giả đột phá, đôi chân và cánh tay trông mảnh khảnh nhưng bùng nổ và uy lực đều là những lý do khiến các cô gái phát cuồng.

Nói một cách đơn giản, chính là hơi thở tràn đầy hormone.

Khương Vị Tranh miệt mài theo dõi hơn mười phút với tâm lý cổ vũ cho cậu trợ lý nhỏ của mình, cuối cùng “lọt thỏm” giữa đoàn nam sinh đang chạy khắp sân.

Thị lực của Khương Vị Tranh có chút bị hạn chế và các nam sinh đang chạy trông gần như giống nhau, cô có thể phân biệt được những người ở hai trường trung học qua màu áo, cộng với chút xíu kiến

thức bóng rổ của mình. Nhưng mười phút đã là giới hạn của cô rồi.

Nói ra thì vì việc chuẩn bị cho hội nghị thiết kế hôm nay, cô đã bận mấy ngày nay, đi ngủ muộn và dậy sớm để làm bản thảo và mẫu. Bây giờ cô đang ngồi trên khán đài trong làn gió mùa thu sảng khoái, xem một trận đấu mà cô không hứng thú lắm. Hai mí mắt dính chặt vào nhau.

Khi Hoắc Hi Trần nắm lấy sức bật, phá vỡ vòng vây của hai người, ghi bàn bằng một cú dốc bóng ngùn ngụt khí thế, kèm theo tiếng la hét phấn khích của các cô gái là tiếng còi kết thúc giờ nghỉ giải lao, khi cậu quay đầu lại nhìn cô, nhìn người con gái trên khán đài dần dần gật gù.

Kể từ sau khi hiểu lầm tưởng hai người bọn họ hẹn hò, muốn đẩy nhanh tiến độ, vì vậy, Hoắc Hi Trần quyết định ra đòn sát thủ, mang cô tới trường để thấy dáng vẻ được vạn cô gái hâm mộ vang dội của cậu.

Hoắc Hi Trần: ...

Thật sự giận thành con cá nóc.

Sân bóng rổ thực ra rất ồn ào, nhưng tiếng ồn cũng không chói tai, Khương Vị Tranh đang nửa mê nửa tỉnh, trong lúc đó, cô tự nhiên điều chỉnh tư thế, dựa vào lưng ghế phía sau, để có thể ngủ thoải mái hơn.

Khi tỉnh dậy hoàn toàn, cô ấy cảm thấy có thứ gì đó đang chọc vào mặt mình.

Cô đột ngột mở mắt, kẻ chủ mưu đang thu ngón tay lại, xung quanh vắng lặng, khán giả và các chàng trai tham gia trận đấu đều không thấy nữa.

Phía xa, ánh hoàng hôn màu cam ấm áp lộng lẫy, nhuộm cả bầu trời mây trắng thành một màu cam tuyệt đẹp.

Bên cạnh, một thiếu niên vẫn đang mặc bộ đồng phục như cũ bộ dạng lười biếng ngồi đó, bởi vì khoảng cách nhỏ, nên cậu chỉ có thể gác chân lên hàng ghế phía trước.

“Tỉnh rồi?” Cậu quay đầu nhìn cô, đưa màn hình điện thoại cho cô xem, “Trời sắp tối rồi.” Cậu bĩu môi có chút bực bội, giống như đang lên án.

“Xin lỗi, Tiểu Trần, tôi ngủ quên mất, cậu thắng rồi chứ?” Cô ngồi thẳng lưng, nhẹ nhàng xoay cổ, ngủ ở tư thế này một hai tiếng, cổ dường như bị vẹo.

“Đương nhiên là tôi thắng rồi.” Cậu nhìn cổ áo sơ mi rộng rãi của cô, xương đòn mỏng manh lộ ra sau hành động đó, tim cậu đạp mạnh một cái.

Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng ấn gáy cô, dùng sức vừa phải xoa bóp.

Đầu ngón tay của chàng trai ấm áp và mạnh mẽ, xoa trên da sau gáy cô, một cảm giác rất rõ ràng.

Hành động này có vẻ thân mật hơn một chút, cô vừa bắt đầu nói để mình làm, thì cậu đã lên tiếng trước: “Tôi mặc kệ, cô phải bù đắp lại cho tôi.”

“Sao chứ?”

“Đã nói rõ ràng là tới cổ vũ cho tôi, nhưng cô vừa đến được vài phút thì ngủ gật. Tôi đã nỗ lực chăm chỉ và đổ mồ hôi cho trận đấu một mình, nhưng cô không có một lời động viên nào, tôi cảm thấy đau lòng.”

Cô cũng dần quen với chuyện cậu ta thường hay làm nũng, liếc mắt cười cậu một cái: “Bù cho cậu bằng một bữa hoành tráng được không?”

“Không cần cô mời tôi, hôm nay thi đấu thắng, tối nay đội bóng tổ chức tiệc ăn mừng, bọn họ đều đã đến đó cả rồi, tôi đợi cô tỉnh lại rồi cùng qua đó.”

“Tôi ăn cơm chung với bạn của cậu?” Khương Vị Tranh nheo nheo mi mắt “Thích hợp không?”

“Không phải chỉ có bạn học, một số bạn bè của bọn họ tới xem trận đấu cũng sẽ đi.” Cậu nói xong lại cố ý lộ ra vẻ mặt đau khổ, “Tôi không quan tâm, cô phải bù đắp cho tôi, cô nhất định phải đi.”

Khương Vị Tranh biết cậu làm nũng với mình là có mục đích, nhưng ngày hôm nay đặc biệt, cô không để tâm chuyện này cho lắm.

Nghĩ đến đây, cô đứng dậy vỗ nhẹ những nếp gấp trên áo, giũ mạnh chiếc áo khoác rồi khoác lên tay lần nữa: “Đi thôi, thọ tinh [2].” Sau đó, cô cười nhẹ trong ánh mắt ngạc nhiên của anh rồi bước đi trước dẫn đầu.

[2] Thọ tinh: ý nói chủ nhân của ngày sinh nhật đó.

Hoắc Hi Trần nhấc chân bước theo, lập tức tới chỗ cô, nói : “Đợi tôi, tôi đi thay quần áo.”

Thì ra cô không quên, vẫn còn nhớ nha.

Vô duyên vô cớ, trong lòng có chút ngọt ngào.

---

Cô cho rằng bữa tiệc của học sinh cấp ba đa số là ở các nhà hàng buffet hoặc nhà hàng thịt nướng tự phục vụ, thế mới phù hợp với AA [3], lại có thể để học sinh trung học đang phát triển thư giãn và ăn uống no say.

[3] chia tiền.

Nhưng cô chỉ đoán được một nửa, đúng là họ đến một nhà hàng thịt nướng, nhưng là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, không lớn nhưng có giá cả và khẩu vị cao cấp.

Vì nhà hàng không lớn nên được bao hết toàn bộ.

Nhà hàng này không có tiền sảnh, chỉ có hai dãy phòng riêng với rèm rủ xuống ngăn cách.

Về cơ bản, bốn hoặc năm người bạn có thể ngồi trong một phòng, rèm cố định có thể kéo thả được, có thể trực tiếp nhìn thấy phòng đối diện và hành lang.

Bọn họ để lại cho Hoắc Hi Trần một phòng, còn chu đáo gọi sẵn vài món thịt và rau chủ chốt của nhà hàng, nghe tin Hoắc Hi Trần tới, cả đám người từ phòng bao ló đầu ra.

Họ đã từng nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp với vòng eo thon và đôi chân dài ngồi trên khán đài, cô có đôi mắt to ngăn cách hẳn với bọn con gái áo thun váy ngắn.

Bọn họ đều nhận ra cô vì cách ăn mặc khi ấy giống như không ở cùng thế giới với những người xung quanh trên khán đài khi đó, cô đã bước qua tuổi bồng bột, xanh tươi, khắc nghiệt. Đứng trên đỉnh núi và ngắm nhìn những ánh hào quang xung quanh. Trầm tĩnh, trưởng thành, tao nhã và có khí chất sâu sắc.

Vì vậy, cho dù bọn họ cũng rất tò mò về Hoắc Hi Trần hiếm khi đến dự tiệc tối, nhưng người đi cùng với cậu lại khiến họ càng tò mò hơn.

Mắt của đám con trai sáng quắc, còn trong mắt Khương Vị Tranh, nói thẳng là như đi lạc vào bữa tiệc của đám chó con khổng lồ, cặp mắt cứ lần lượt dán trên người cô, nhiệt tình như lửa.

Hoắc Hi Trần cau mày không vui, vươn tay ôm sát nửa vai Khương Vị Tranh đẩy cô vào phòng trống bên kia: "Nhìn cái gì, ăn đồ của tụi mày đi."

Đám con trai chưa từng thấy qua cảnh Hoắc Hi Trần che chở người khác như vậy, lập tức ồ ồ á á la lên, khen ngợi đủ kiểu chị gái xinh đẹp quá, chị gái bao nhiêu tuổi, chị gái có bạn trai hay chưa đủ loại âm thanh vang khắp phòng.

Hoắc Hi Trần hạ rèm với khuôn mặt đen thui, coi như tạm thời cách ly với khung cảnh bên ngoài.

Cậu hối hận vì đã đưa cô đến đây, nhưng vừa rồi không biết tại sao, cậu chỉ muốn cô đến dự bữa tối hôm nay.

Loại trạng thái tâm lý này cũng rất tế nhị, rất muốn mang cô đến gặp bạn học của mình, lại không muốn bị người khác nhìn chằm chặp.

Giống như đột nhiên có được một thứ trân quý, vừa muốn người khác biết, lại không muốn bị người khác thèm muốn.

Hoắc Hi Trần gọi người phục vụ thêm vài phần thịt bò, cậu ta gọi món rất thành thạo và dường như biết loại thịt nào ngon nhất.

Sau đó, cậu lại gọi thêm hai chai bia.

Khương Vị Tranh giương mắt nhìn cậu.

Cậu mím miệng cười với cô: "Hôm nay tôi tròn mười tám rồi, có thể uống rượu được không?"

"Thịt nướng ở đây chủ yếu là thịt bò, đặc biệt giống như bông tuyết loại đặc biệt này ăn với rượu vang đỏ là tốt nhất."

“Vậy đổi một chai vang đỏ.”

“Hai ly là được rồi, không cần một chai.” Cô trực tiếp nói với nhân viên phục vụ “Đã để thở [4] sẵn chưa?”

[4] Quá trình rượu vang “thở” thường diễn ra từ 30 phút đến 6 hoặc 7 tiếng, tùy loại. Nhờ đó mà rượu vang tỏa hương thơm mạnh mẽ hơn,vị chát của rượu đằm xuống và dịu đi. Nhờ nhiều hợp chất mới được tạo ra mà ly rượu vang trở nên đậm đà, thơm ngon hơn.

“Có, nhưng chỉ làm sẵn một chai, khẩu vị thiên ngọt, được chứ ạ?” Hôm nay mặc dù là một nhóm học sinh bao phòng, nhưng vì nhà hàng chủ yếu món chính là thịt bò, họ vẫn chuẩn bị sẵn một chai.

Chọn món xong, Hoắc Hi Trần bắt đầu nướng thịt, Khương Vị Tranh thấy không còn việc gì cần mình làm, liền đứng lên đi vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh ở cuối lối đi, Khương Vị Tranh xỏ chân vào đôi giày cao gót của cô và lại thu hút rất nhiều sự chú ý, tuy nhiên lần này chỉ có một mình cô nên mọi người lại theo nề nếp, chỉ có tò mò đánh giá chứ không nhiều lời.

Đám con trai thì yên ổn rồi, chỉ có một vài cô gái đến ăn tối với đội bóng rổ thì không thể bình tĩnh được.

Khi Khương Vị Tranh đang rửa tay, một cô gái có mái tóc dài, dịu dàng bước tới, vừa rửa tay vừa thản nhiên hỏi: "Xin chào, cô là chị gái của Hoắc Hi Trần sao? Tôi chưa từng gặp qua cô!"

Khương Vị Tranh chỉ cười không nói.

Giải thích mối quan hệ của cô với Hoắc Hi Trần sẽ liên quan đến chuyện gia đình của cậu, cô không muốn chủ động nhắc đến chuyện cá nhân của cậu ấy khi chưa được phép nên chỉ đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.

Người đối diện nhìn cô từ trong gương, cô gái không cao, trông như những cô gái khác, áo phông dài và quần short denim, đi giày trắng trẻ trung nên trông cô ta thấp hơn một nửa so với Khương Vị Tranh.

Cô ta chớp chớp đôi mắt mang theo vẻ mặt ngây ngô: "Chị à, chị thật lạnh lùng, giống như y đàn anh vậy. Anh ấy lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng lại tốt với chị như vậy, em ghen tị với chị!"

Những cô gái mười bảy, mười tám tuổi dù có biết giả vờ và giao tiếp thì rốt cuộc họ vẫn chỉ là người trẻ tuổi.

Khương Vị Tranh cười cười nhìn cô ta.

"Chị ơi, cho em thêm chị vào WeChat được không ạ? Em thấy em rất có duyên với chị. Lần sau có thời gian em muốn cùng chị đi dạo phố và uống cà phê, được không?"