Khương Vị Tranh mất hơn một giờ để đến trạm tàu điện ngầm trong lúc kẹt đường sau giờ làm việc.
Tô Đào đã tới trước đó rồi, đẩy một cái va li nhỏ màu đỏ, trực tiếp chạy đến ôm cô.
Tô Đào đã ly hôn ba ngày trước đó.
Tình yêu của cuộc đời chị ấy, người bạn đời chị ấy từng cho là chàng trai giáng xuống cuộc đời để cứu vớt mình, đã đơn phương bỏ rơi chị ấy.
Chị ấy đã gần ba mươi tuổi, sáu năm đẹp nhất cuộc đời được trao cho người đàn ông kém chị ấy năm tuổi. Chị ấy đã cùng anh ta vượt qua quãng thời gian học đại học dài đằng đẵng và giai đoạn tìm kiếm ước mơ đầy khó khăn, những tưởng người kia sẽ luôn bên chị ấy, sinh con đẻ cái và sống một cuộc đời hạnh phúc.
Nhưng hiện tại lại cho một một vết thương quá nặng.
Người kia theo đuổi chị ấy rất lâu, chị ấy ở bên anh ta khi anh không có gì, anh thích hát, chị ấy động viên và ủng hộ , anh ta muốn theo đuổi ước mơ của mình, chị ấy ân cần và trưởng thành làm chỗ dựa vững chắc cho anh ta.
Hai năm trước, không lâu sau khi họ kết hôn, cơ hội của Tùng Mộ đã đến.
Một công ty âm nhạc đã ký hợp đồng với anh ta, khi bên kia hỏi anh ta có bạn gái hay chụp ảnh gì đó không, anh ta đã trả lời không có và hợp đồng đã được ký kết suôn sẻ.
Tùng Mộ sau khi ký hợp đồng mới thú nhận với Tô Đào rằng anh đã không nói với công ty mình đã kết hôn, mặc dù lúc đó Tô Đào rất tức giận nhưng ít nhất anh ta cũng thú nhận là mình không muốn nói dối chị ấy, sẽ nói thật với chị ấy, anh ta cũng sẽ không cố ý che giấu mối quan hệ giữa hai người với công ty, nếu bị phát hiện thì sẽ trực tiếp thú nhận .
Những điều này, Khương Vị Tranh đã nghe Tô Đào nói qua khi cô ở Ý hai năm, khi đó cũng loáng thoáng nghe Tô Đào kể qua. Nhưng cũng chỉ ở thời gian đầu, cũng không rõ là từ lúc nào, Tô Đào đã không nhắc về Tùng Mộ thêm lần nào nữa.
Khương Vị Tranh không đu idol, cũng không xem mấy tin tức hot của làng giải trí, cho nên cô cũng không biết được chuyện sau khi Tùng Mộ nổi tiếng.
Tùng Mộ tự mình sáng tác và viết ca khúc, đẹp trai, trẻ trung, ngoan ngoãn lại rất nghe theo sắp xếp của công ty, khuyết điểm duy nhất có lẽ là đã có gia đình. Sau khi công ty biết điều đó, họ đã yêu cầu anh không tiết lộ sự thật rằng mình đã kết hôn, họ cũng không cứng nhắc yêu cầu bất cứ điều gì khác.
Ngay cả công ty và người đại diện của anh cũng không ngờ rằng anh đột nhiên trở nên nổi tiếng , cũng không phải nổi đình nổi đám, nhưng ít ra anh cũng nổi tiếng, không còn là dạng đẹp trai thanh tú tuyến bảy, tám mà không ai nhớ nổi mặt.
Sau đó vấn đề xảy ra, Tùng Mộ đi theo con đường thần tượng, fan hâm mộ anh đều là fan bạn gái, đừng nói đã kết hôn, chỉ cần là đã có bạn gái thì bọn họ sẽ lập tức triệt ngay tiền đồ của anh ta.
Bản thỏa thuận ly hôn được người quản lý Tùng Mộ đưa đến, trên đó anh ta đã ký xong, chị ấy không tin nhưng khi gọi điện cho anh ta thì đều không được.
Thật ra, sáu tháng qua Tùng Mộ rất bận rộn, lần này cả hai đã hơn nửa tháng không gặp nhau, thỉnh thoảng gọi điện thoại giọng nói tỏ vẻ rất mệt mỏi.
Dây thần kinh của Tô Đào vẫn luôn căng chặt kể từ khi Tùng Mộ bước vào giới giải trí đã hoàn toàn đứt, chị ấy cầm bản thỏa thuận ly hôn, tự tay kí vào.
Chị ấy đã đợi ở nhà hai ngày, nhưng Tùng Mộ không hề gọi điện. Ngày thứ ba, chị ấy thu dọn hành lý, chạy khỏi tổ ấm nhỏ của hai người.
Chị ấy thậm chí không muốn ở lại thành phố S, vì vậy chị ấy đã đi tàu cao tốc đến thành phố H.
Khi Khương Vị Tranh nhận được điện thoại thì chuyến tàu bên kia cũng sắp tới ga. Trong nhà có Hoắc Hi Trần, với trạng thái của Tô Đào hiện tại sự có mặt của chắc chắn sẽ không thoải mái, vì vậy cô đặt phòng suite trong khách sạn năm sao tại khu thương mại gần công ty mình.
Cô đưa Tô Đào đến nhà hàng xoay trên tầng cao nhất của khách sạn dùng bữa tối, nghe chị ấy kể về cuộc hôn nhân hai năm qua, có ngọt ngào và không ngọt ngào, tốt có xấu có.
Chị ấy vẫn không hiểu rằng khi anh ta không có tiền thì họ có thể sống hạnh phúc, bây giờ anh ta có tiền thì cuộc sống của họ đã thay đổi tốt đẹp hơn mà lại trở nên như thế này sao?
Phải chăng tình yêu trên đời này mãi mãi không thể nào chịu nổi một lần tổn thương như này, không thể nào chống lại sự tấn công của thời gian?
Khương Vị Tranh chưa bao giờ nhìn thấy Tô Đào trông như thế này, trong ấn tượng của cô, chị ấy là một người tao nhã, chín chắn và dịu dàng, đôi khi quyến rũ và gợi cảm, nhưng luôn bình tĩnh và điềm đạm.
Cô dường như nhìn thấy chính mình lúc đầu, nhưng Tô Đào hơi khác so với cô thời điểm ấy.
Tô Đào trông như một nữ siêu nhân độc lập, thực chất bên ngoài lạnh lùng, bên trong mềm yếu, những ngày đầu, chị ấy đã nhiều lần muốn chia tay Tùng Mộ vì những trở ngại trong tình yêu chị em, nhưng chỉ cần đối phương bước đến, chị ấy lại không đành từ bỏ.
Bề ngoài Khương Vị Tranh có vẻ trầm lặng, hiền lành nhưng thực chất lại rất cứng đầu, một khi đã quyết định điều gì thì sẽ không bao giờ nhìn lại. Khi cô quyết định theo đuổi Hà Ôn là như thế này, luôn tiến về phía trước, cho dù mọi người có tâm lý muốn xem kịch hay, cô vẫn như cũ không sợ gì cả.
Về sau khi quyết định chia tay Hà Ôn cũng vậy, vô cùng triệt để không chừa đường lui.
Nhưng quyết định là một chuyện, còn cảm giác lại là chuyện khác.
Yêu đương một năm, lúc Khương Vị Tranh cắt đứt quan hệ cô còn cảm thấy vô cùng đau đớn, huống chi Tô Đào và Tùng Mộ hợp hợp tan tan cả sáu năm, thậm chí còn kết hôn với nhau.
Cô không thể khuyên người kia biết phải làm gì. Điều duy nhất cô có thể làm là đi cùng chị. Nói chuyện với chị ấy về cuộc sống của cô khi ở Ý, những nơi cô ấy đã đến, cảnh đẹp cô ấy nhìn thấy, sự lúng túng, bối rối khi lần đầu tiên tham gia vào công việc hậu trường của chương trình… từng chút một được cô lột tả cho chị ấy thấy trên đời này ngoài tình cảm ra còn có bao nhiêu thứ đẹp đẽ khác.
Buổi tối Khương Vị Tranh không đi, cô tùy ý chọn vài bộ đồ lót và áo thun trong cửa hàng ở khách sạn, ở trong phòng với Tô Đào.
Chị không khóc, sau bữa tối hai người đến quán bar trong khách sạn ngồi , chị ấy uống rất nhiều rượu, lúc sắp mười một giờ cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ theo tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Cô đắp chăn bông mỏng cho Tô Đào, lấy quần áo chuẩn bị vào phòng tắm rửa mặt, vừa mới bật công tắc vòi hoa sen, Hoắc Hi Trần đã gửi WeChat.
Cậu nhắn tin, hỏi cô hôm nay có về không?
Cô đang đánh răng nên trả lời cậu bằng tin thoại: "Quên nói với cậu, hôm nay tôi không về, cậu khóa cửa đi ngủ sớm đi."
Bên kia điện thoại, Hoắc Hi Trần chau mày bấm nghe tin nhắn thoại lại lần nữa.
Quả nhiên không phải cậu nghe nhầm, trong tin nhắn ngoài giọng nói của cô còn có tiếng nước. Vừa nghe là biết ngay đó không phải là tiếng mưa, mà là tiếng nước từ vòi hoa sen trong phòng tắm.
Cậu ta có chút tức giận nghiến răng nghiến lợi, không phải cô ấy vừa mới về nước sao, trước đây đều không phải chủ nghĩa Platonic sao? Mới về được bao lâu, hai người đã gặp nhau được mấy lần mà đã nóng lòng muốn đi khách sạn?
Cậu không hiểu cho lắm, sự bứt rứt nóng nảy trong lòng mình là vì đâu.
Là vì người đó?
Trước đây có rất nhiều phụ nữ tới lui xung quanh cậu, cậu cũng không ngốc, chưa bao giờ cảm thấy người đó chỉ nói chuyện thuần túy với mấy người phụ nữ, lúc đó người đó không về nhà vào buổi tối, mà cậu chưa bao giờ khó chịu như bây giờ.
Càng không hiểu rõ lý do của sự vật lộn và hoảng sợ đằng sau tâm trạng bồn chồn lúc này là gì.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng sau ngần ấy thời gian ở cạnh nhau, cậu có thể lờ mờ cảm nhận được rằng cô không như cậu vẫn tưởng, cô có vẻ khác với những người phụ nữ vây quanh người đó trước đây.
Có lẽ, cô đúng như miêu tả của người đó, là một cô gái tốt.
Nhưng vì sao cậu không hề thấy vui vẻ?
Điều này nghĩa là, lần này người đó sẽ không dễ dàng gì chia tay với cô, sau này có phát triển thành điều gì dường như cũng rõ ràng thấy được.
Nhưng cậu vô cùng ghét sự thật sau này, thậm chí còn hận hơn cả khi cho rằng cô có ý đồ xấu!
Càng muốn, phá cho hư...
Cậu cầm điện thoại, gửi tiếp tin nhắn: Ở lầu hai hình như có tiếng gì đó, tôi ở một mình hơi sợ...
Khương Vị Tranh từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy tin nhắn cũng không biết nói sao, cô mặc một chiếc áo thun sạch sẽ, bấm điện thoại gọi lại.
Một lúc sau bên kia mới bắt máy
“Cô thật sự không về sao?” Giọng điệu của cậu có chút lo lắng, đầy vẻ tủi thân, nghe ra vô cùng đáng thương, “Căn phòng quá lớn, trên cửa sổ luôn có bóng người thấp thoáng.”
“Đó là cái cây phía sân sau, cậu chưa đi qua chỗ sân sau, ở đó có một cái cây to, cậu nhìn thấy chắc là bóng của cây đó. Được rồi, sớm...”
“Nhưng mà trên lầu hai thật sự có tiếng gì đó.” Cậu lại lần nữa ngăn cô cúp điện thoại, "Tôi đã nghe thấy mấy lần, không phải là ảo giác."
Khương Vị Tranh mở loa ngoài, đặt lên kệ, vừa dùng sản phẩm chăm sóc da của Tô Đào, vừa trả lời: "Đừng sợ, nó có thể là một con mèo. Trên sân thượng tầng ba của ngôi nhà, mèo từ nơi khác thường nhảy tới. Có thể do hôm nay trời mưa, con mèo vào trốn mưa.”
Cô biết hoàn cảnh nhà cũ, cũng có chút cũ kỹ, sân trước và sân sau đều rất rộng, ngày mưa ở một mình quả thực có chút đáng sợ. Cô chỉ không ngờ Hoắc Hi Trần lại sợ, dù sao cậu cũng là con trai mà...
Cô an ủi cậu vài câu, đang định cúp điện thoại, bên kia đột nhiên vang lên tiếng la nhỏ.
Khương Vị Tranh: ....
Cô lại nhấc điện thoại: “Sao thế?”
“... Đèn trong nhà đột nhiên tối thui rồi!”
Cô ấn huyệt thái dương, lại bấm loa ngoài điện thoại, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa cho Tô Đào.
Cô rót cho mình một ly nước, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, lấy khăn lau tóc rồi trả lời: "Hôm nay có sấm sét, chắc là đứt cầu dao. Cậu dùng điện thoại bật đèn pin, trong phòng khách có công tắc, chỉ cần ấn vào là được."
“Tối quá à… cô có thể quay về giúp tôi không?” Chàng trai trẻ nhỏ giọng.
“Hôm nay hết cách, tôi về không được.”
Hoắc Hi Trần tức giận đến nghiến răng, sao mà vội vã quá vậy, cậu xém tí ném luôn điện thoại, lập tức gom đồ đạc ra khỏi căn nhà này.
Nhưng cậu không cam tâm, cơn nóng giận dâng lên, sự bướng bỉnh cũng kéo tới.
Cậu không tin , rành rành là thanh niên tươi trẻ non nớt như này, lẽ nào đấu không lại một ông già.
“Thôi vậy, chờ cô về rồi làm… cô, có thể đừng cúp điện thoại, nói chuyện với tôi được không?” Giọng nói mềm mềm, nhỏ nhẹ, mang theo chút nũng nịu.
Khương Vị Tranh nhớ tới dáng vẻ cao lớn chân dài của cậu, chợt muốn cười: “Cậu sợ tối thiệt sao tiểu Trần, cậu là con trai đó.”
Một lúc sau, giọng bên kia truyền đến: "Hồi nhỏ tôi bị nhốt ở nhà, đèn hư mà chưa sửa, tôi ngồi trong tủ soi đèn pin cả đêm..."
Khương Vị Tranh cầm lấy chiếc khăn mỏng, nằm trên sofa, kề điện thoại bên tai, “Được, tôi nói chuyện một lát với cậu.”
Cậu đáng thương như thế, mà cô chỉ trò chuyện một chút thôi sao?
Hoắc Hi Trần đè nén cơn giận, hỏi cô chuyện đi vẽ kí họa vào ngày mai.
Khương Vị Tranh: “....”
“Đừng nói cô lại quên rồi nha.” Hoắc Hi Trần cảm thấy trên trán mình nổi gân xanh.
“....” Cô thật sự lại quên mất, ngày mai cô nhất định phải ở cùng Tô Đào. Tuy nhiên, vốn dĩ cô ấy muốn đưa chị ấy đi tham quan vào cuối tuần, đi ra ngoại ô vẽ kí họa cuộc sống có vẻ là một ý tưởng khá hay, nhưng vì Hoắc Hi Trần muốn đi nên cô ấy phải hỏi Tô Đào có đồng ý hay không.
“Vầy đi, sáng mai tôi gọi cho cậu, để xem bạn tôi có muốn đi chơi cùng cậu không đã, nếu cô ấy không chịu, chúng ta lại dời sang cuối tuần sau.”
“Hỏi, hỏi… người đó?” Tim cậu đập loạn xạ.
Là ý gì hả?
Bọn họ hẹn hò còn phải mang theo cậu?
Cô không nói tên cậu ra còn được, chỉ cần nhắc tới tên cậu, người kia lập tức biết ngay. Tuy rằng dựa theo những gì cậu biết thì ông ta sẽ không vạch trần cậu tại chỗ, nhưng nếu ngày mai cậu thật sự gặp mặt ...
Dù gì, có đánh chết cậu thì mai cậu cũng không đi hẹn hò với bọn họ.
---
Hơn tám giờ sáng ngày hôm sau, Khương Vị Tranh gửi tin nhắn cho Hoắc Hi Trần, báo là tầm hơn một tiếng rưỡi nữa sẽ về tới khu phố cổ, cô muốn về lấy ít đồ, sau đó sẽ cùng nhau đi, bảo cậu cũng tự chuẩn bị.
Hoắc Hi Trần nằm trên giường với thái độ tiêu cực, một lúc sau mới xuống giường mang dép vào phòng tắm đối diện, bắt đầu chậm rãi tắm rửa.
Trong gương, lông mày của người thanh niên thật tinh xảo, giữa hai lông mày có một chút lạnh lùng, nhưng bên dưới mắt lại có chút thâm quầng.
Đêm hôm qua cậu ngủ không ngon.
Hoắc Hi Trần dừng lại, nghĩ đến người mình sẽ lát nữa gặp, người đó tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn luôn tỉ mỉ trong việc ăn mặc.
Hoắc Hi Trần cau mày lấy hũ kem dưỡng da Khương Vị Tranh để bên cạnh, thoa phía dưới mi mắt, sau đó lấy keo xịt tóc của cô, bắt đầu tạo kiểu.
Đợi cậu tự mình chăm sóc xong thì bên ngoài có tiếng mở cửa và nói chuyện.
Cô cứ thế mà mang người vào nhà rồi!
Hoắc Hi Trần nén giận trong lòng, mở cửa bước ra ngoài. Khương Vị Tranh vừa đi tới đầu cầu thang, cậu đột nhiên xuất hiện, tình cờ đối mặt với cô.
Cậu nhìn chiếc áo thu trên người cô, rõ ràng không phải là chiếc áo hôm qua cô mặc khi ra ngoài, sự chua xót và bực bội cả đêm dâng lên từ đáy lòng: "Hôm nay tôi không thoải mái. Không thể đi vẽ được, hai người tự chơi đi..."
Gần như vừa dứt lời, cậu đã nhìn thấy người đi vào phía sau.
Không phải gương mặt cậu quen thuộc, mà là một người phụ nữ lạ mặt.
Cho nên, người hôm qua ở cùng cô là---
“Cậu không khỏe sao?” Khương Vị Tranh nghi ngờ nhìn cậu, ánh mắt lướt qua mái tóc mới tạo kiểu mà cậu chăm sóc “Sao cậu lại không khỏe? Tại sao đã không khỏe mà còn làm tóc?
Hoắc Hi Trần: “....”
Tô Đào bên cạnh bật cười, Khương Vị Tranh nói với cậu: "Đây là cô Tô Đào, nếu cậu cảm thấy không khỏe thì ở nhà, xem như tôi cho cậu nghỉ phép."
“Không, tôi đi!” Hoắc Hi Trần lập tức đổi ý, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, khóe môi đã bất giác cong.
Đuôi mắt chàng trai trẻ cong cong, tươi cười sinh động, làm gì còn chút nào mệt mỏi như khi nãy.
Khương Vị Tranh bị cậu làm cho không hiểu gì cả, cô vừa lên lầu, vừa bất giác nhìn cậu.
Cậu đứng ở đầu cầu thang, đôi mắt đong đầy như nước mùa thu, ngước nhìn cô với nụ cười nhẹ nhàng và tươi sáng, dáng vẻ của cậu ta lại khiến cô nhớ đến mấy con thú khổng lồ nào đó.
Nếu mà gắn thêm cái đuôi, nhìn kiểu gì cũng y chang!
---
Bởi vì ba người cùng đi ra ngoài, nếu không đi xe thì rất bất tiện, Khương Vị Tranh trước đó đi thuê một chiếc xe.
Khương Vị Tranh mang theo máy SLR và tập kí họa, Tô Đào mang theo giá vẽ và tranh vẽ, Hoắc Hi Trần chỉ mang theo tập kí họa, nhưng cậu ấy có rất nhiều đồ ăn thức uống, ngoài kem chống nắng, nước rửa tay, thảm dã ngoại, bao tay dùng một lần và những thứ linh tinh, lộn xộn khác.
“Trợ lý nhỏ của em ngoan thật.” Tô Đào ngồi bên ghế phụ liếc nhìn cậu trai trẻ ngồi ở ghế sau. Cậu không chỉ ngoan ngoãn, tướng tá lại càng đẹp, nhan sắc này mà đưa vào giới giải trí, vừa đúng chuẩn lưu lượng [1], xuất hiện là nổi tiếng ngay tức khắc.
[1] những minh tinh có đội ngũ fan hâm mộ hùng hậu, làm gì cũng được quan tâm, đi đến đâu cũng được chú ý.
Hoắc Hi Trần đang có tâm trạng tốt nên không ngại bị người khác nhìn đánh giá, người bên kia dù gì cũng là bạn của Khương Vị Tranh, cậu cảm thấy mình nên cho đối phương thêm chút thể diện.
Vừa lái xe, Khương Vị Tranh vừa liếc nhìn cậu thiếu niên ngồi ở hàng ghế sau đang cúi đầu yên lặng nghịch điện thoại, nhớ tới đống đồ cậu mang theo, cô khẽ cười.
Buổi vẽ ký họa ở vùng ngoại ô hôm đó thú vị hơn tưởng tượng. Cả ba người đều có thể vẽ, tìm một đồng cỏ ven hồ, trải chiếu dã ngoại, sau đó mỗi người tự chọn cảnh mình yêu thích, vẽ theo cách bản thân cảm nhận.
Sau chuyến đi chơi, tâm trạng của Tô Đào tốt hơn rõ ràng.
Buổi tối, ba người bọn họ cùng nhau ăn cơm, lúc Khương Vị Tranh còn đang tính toán cho hoạt động ngày mai, Tùng Mộ gọi điện thoại cho cô.
Trước kia cô đã lưu số điện thoại của Tùng Mộ, là Tô Đào đưa cho, ý là nếu cô có chuyện gì cần tìm chị ấy, có thể gọi tới chỗ Tùng Mộ.
Cô nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn, lại quay sang nhìn Tô Đào.
Lần đầu tiên, cô ấn nút tắt.
Sau đó, Tùng Mộ lại gọi tới, lúc Khương Vị Tranh lại muốn tắt, Tô Đào đã đưa tay ra, ngón tay run rẩy ngăn cản cô.
Chị ấy đến ban công ngồi tiếp điện thoại, điện thoại gọi đến rất lâu.
Trong phòng bao, Hoắc Hi Trần có thể cảm nhận được tâm trạng không tốt lắm của Khương Vị Tranh.
Cuối cùng, Tô Đào kết thúc cuộc gọi, chị ấy nhìn Khương Vị Tranh, có chút hơi khó mở lời: “Mai… chị phải về rồi.“
Chị ấy nói, mai anh ta sẽ bay thẳng đến sân bay thành phố H, cùng lúc đó sẽ đón chị ấy, sau đó hai người sẽ ngồi xe về thành phố S.
Khương Vị Tranh nhìn chị ấy, cô không nói chuyện, Hoắc Hi Trần rất biết đánh giá tình hình, liền nói mình đi thanh toán, sau đó ra khỏi phòng bao.
Thanh toán xong cậu cũng không quay lại mà ra thẳng bãi đậu xe chờ, đứng cạnh xe chờ bọn họ. Cậu cũng không đợi lâu, hai người họ đã xuất hiện, sau khi lên xe, Khương Vị Tranh hỏi Tô Đào hôm nay có muốn ở cùng cô không.
Tô Đào nhìn cô cười cười: “Em đưa chị về khách sạn đi, anh ta đi chuyến bay sớm.”
Đêm nay, Khương Vị Tranh vẫn ở cùng Tô Đào, ngày hôm sau đích thân đưa Tô Đào lên xe van của Tùng Mộ. Anh ta đeo kính râm ngồi bên trong xe, một bước cũng không xuống xe, Khương Vị Tranh chào tạm biệt Tô Đào rồi sau đó nhàn nhạt nhìn anh ta: “Đối xử với cô ấy cho đàng hoàng.”
Tùng Mộ nhìn cô gật đầu, không thể nào nhìn ra được ánh mắt và vẻ mặt của anh ta như thế nào.
Tô Đào đi rồi, tâm trạng của cô cũng vô cớ mà rơi xuống cực thấp. Về đến nhà, cô nhìn cậu thiếu niên ấy rồi nói, “Đừng làm phiền tôi.” Sau đó bước lên lầu.
Cô đắm mình trong công việc đến tối thì điện thoại có tin nhắn WeChat do Hoắc Hi Trần gửi đến.
Tiểu Trần: Ăn cơm không?
Sau đó gửi kèm một tấm ảnh bốn món ăn một canh và một tấm ảnh ngón tay dán băng cá nhân.
Cuối cùng gửi thêm một tấm ảnh động [Đáng thương cầu xin yêu thương].
Khương Vị Tranh nhịn không được liền cười, tắt máy tính rồi xuống lầu.
Bốn món một canh, hai mặn hai rau, không phải là một bữa toàn trứng như lần trước, cậu dường như tập luyện nấu ăn rất chăm chỉ… nhưng vẫn làm ngón tay bị thương khi cắt rau.
Khương Vị Tranh cầm lấy hộp thuốc, sát trùng lại vết thương rồi mới xử lý.
“Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ, liếʍ cái là xong.”
Cậu nhìn cô đang cúi đầu nghiêm túc chữa trị vết thương cho mình, cảm nhận được những đầu ngón tay mềm mại và mảnh mai của cô. Không hiểu sao, cảnh cô nhẹ nhàng quấn lưỡi cậu lại hiện lên trong đầu, cổ họng cậu chợt khô nóng.