Bắt Đầu Lại

Chương 10

Tay anh theo bản năng chống vào xe rồi từ từ ngẩng lên, lọt vào tầm mắt là cây cột với bức tường trắng đầy những đốm đen cùng với xe ô tô cũ kỹ thưa thớt, sàn xi măng không đánh bóng còn để lộ cảm giác những năm tháng xa xưa.

Trong lòng bàn tay còn đang cảm giác trọng lượng của chiếc điện thoại di động, màn hình theo động tác của anh từ từ sáng lên, thời gian chạy trên màn hình khóa, vào cuối tháng 04 năm 2011.

Anh nhớ đến cảnh trong giấc mơ trước đó không lâu, cũng một ngôi nhà cũ, cùng điện thoại Motorola, cùng với thời gian trong màn hình khóa là tháng 03 năm 2011, còn có ký ức quen biết với Hạ Ngôn trên bữa cơm xem mắt, cô đưa cho anh bức họa của Đồng Đồng, hỏi anh có biết Đồng Đồng hay không.

Hạ Ngôn…

Hầu kết hơi chuyển động, Thẩm Cận mở di động ra, trên màn hình, trong nhật ký cuộc gọi mới nhất là gọi cho cô.

Anh còn có thể nhớ lại dáng vẻ của cô lúc anh gọi điện, cùng với dáng vẻ đẩy trả lại hợp đồng cho anh trong văn phòng, từng cảnh từng cảnh, rõ ràng tiếp nối, lại giống như một mộng cảnh xa xôi, không phân biệt được thật giả.

Tay cầm điện thoại hơi run lên, Thẩm Cận nhắm chặt mắt, thử nhấn phím gọi cho Hạ Ngôn, vẫn giống như trước đó, tắt máy.

Trong trí nhớ mạch lạc của anh, Thẩm Cận nhớ rõ anh đã đưa cô về nhà, mà không phải trường học.

Mở mắt lần nữa, Thẩm Cận mở cửa xe, khom người lên xe.

Xe lao như xé gió trong màn đêm yên tĩnh ở An Thành.

Trong đầu Thẩm Cận căng như dây đàn, thái dương căng thẳng từng trận từng trận như muốn nổ ra, còn có trái tim cũng đau như vậy.

Khóe miệng dường như còn lưu lại nắm đấm của Kỷ Trầm, cùng với giọng khàn khàn hét lên của anh ta: “Hạ Ngôn không còn, anh hài lòng chưa?”

Từng mảng từng mảng ảm đạm đâm vào làm cho ánh mắt anh nóng lên, giống như chìm trong lửa, cái gì gọi là… Hạ Ngôn không còn?

Chẳng qua anh chỉ đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, buổi sáng lúc ra cửa, cô còn nhẹ giọng dặn dò anh trên đường đi chú ý an toàn, chưa hết một ngày làm sao lại đột nhiên… không còn…

Giọng nói trầm thấp của Thẩm Ngộ như còn vang bên tai: “Lão Nhị, nhanh đến bệnh viện, Hạ Ngôn… khả năng không ổn rồi.”

Một câu đập cho đầu óc anh trống rỗng, cho đến hiện tại còn chưa khôi phục lại.

Bên trong bình phong trắng bệch đầy người, anh nhìn đèn giải phẫu vừa sáng vừa tối, cô bị đẩy đến phòng giải phẫu, lại bị đẩy vào phòng ICU, trong thời gian thanh tỉnh ngắn ngủi, Kỷ Trầm hỏi cô có muốn gặp anh một lần không.

Cô… không muốn gặp anh.

Anh mạnh mẽ đẩy Kỷ Trầm ra, lại nhìn vào đường thẳng trên điện tâm đồ, nhìn hai mắt cô không còn sức lực nhắm lại.

Ngay cả gặp lần cuối cùng, cô cũng keo kiệt không cho anh.

Từ trước giờ Thẩm Cận không biết, người nhìn yếu đuối không nóng nảy như cô, trong xương lại cất giấu sự quyết tuyệt như vậy, thậm chí ngay cả một câu vì sao cũng không để lại cho anh.

Ngực anh giống như bị một lưỡi dao sắc bén khoét lấy, ngay cả da với xương, đều dính máu, anh hận cô muốn chết, muốn bóp cái cổ nhỏ của cô, ép cô trợn mắt, nhìn anh một chút, trái tim lại đau đến muốn ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng dỗ dành cô, để cô mở mắt nhìn anh, sau đó nói cho anh biết, chỗ nào anh làm chưa được, anh nhất định sửa, chỉ cần cô còn sống, chỉ cần còn sống là tốt rồi.

Thẩm Cận đi đến nhà Hạ Ngôn trong tâm trạng nôn nóng lặp đi lặp lại như vậy, anh thậm chí không kịp chờ xe dừng hẳn, đã dùng sức đạp thắng lại, rút chìa khóa lập tức đẩy cửa xe, tiến lên, dùng sức gõ cửa.

Bên trong nhà rất nhanh đã có động tĩnh, cửa được mở ra từ bên trong, Từ Giai Ngọc đứng ngáp ở cửa.

“Mẹ, Hạ Ngôn…” Thẩm Cận định hỏi, Từ Giai Ngọc đang há thật to bỗng nhiên ngừng lại, Thẩm Cận nhớ tới trong di động là tháng 04 năm 2011, không lưu loát sửa lại, “Cháu tìm Hạ Ngôn.”

Từ Giai Ngọc hơn nửa ngày mới tìm lại được tiếng nói của mình: “Con bé vừa mới ngủ.”

“Cháu muốn gặp cô ấy trong vài phút.” Thẩm Cận thậm chí không chờ kịp bà đồng ý hay cự tuyệt, cánh tay đã chặn cửa lại, đẩy ra, vòng qua người bà đi vào nhà, nhắm thẳng cầu thang đi lên, bước chân rất nhanh, ba bước thành hai bước lên cầu thang, quẹo trái, lập tức đi về hướng phòng Hạ Ngôn.

Cửa phòng cô đóng chặt, Thẩm Cận đưa tay gõ, tay trái còn xoay nắm đấm cửa, tay phải lần đến chốt cửa, căn phòng tối tăm chợt sáng hơn, người nằm trong ổ chăn cả kinh vội vàng ngồi dậy, ném ánh mắt hoảng hốt đến.

Dung mạo vẫn vậy, khuôn mặt vẫn vậy, nét quyến rũ vẫn vậy, Hạ Ngôn… vẫn vậy.

Cổ họng giống như bị cái gì đó chặn lại, từ sâu trong yết hầu toát ra hơi thở nghẹn ngào nặng nề, anh không thể mở miệng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.

Trong ánh mắt cô vẫn còn kinh hoàng, nhưng không còn nhiều như lúc đầu, thân thể căng thẳng cũng đang từ từ thả lỏng, xuống giường đầy cảnh giác nhìn anh.

Từ Giai Ngọc vội vàng đi theo lên lầu, anh có thể nghe được rõ ràng tiếng bước chân gấp gáp của bà, nhưng anh không hề muốn quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ muốn nhìn cô, sinh động đứng trước mặt cô.

“Hạ Ngôn.”

Giọng nói khàn khàn từ sâu trong yết hầu chậm rãi thoát ra, tiếp theo anh thấy được trong ánh mắt cô từ từ dâng lên nỗi hoang mang.

“Anh… Anh là ai?” Cô chần chừ lên tiếng, tầm mắt nhìn qua vai anh, nhìn về Từ Giai Ngọc phía sau anh, “Mẹ… người này… ở đâu ra vậy?”

Giọng nói mềm mại khẽ run giống như một chậu nước đá đổ xuống đầu anh, tưới lên trái tim đang hăm hở của anh làm nó từ từ nguội lạnh.

Trong mắt cô cất giấu sự hoảng sợ, còn có một ít rụt rè sợ sệt, không có dũng khí nghênh đón ánh mắt anh. Hoàn toàn không có sự quen thuộc nào trong trí nhớ của cô, hoặc là vẻ cố tình giấu giếm một ký ức nào khác trong mắt.

Từ Giai Ngọc cũng có chút mờ mịt, nhìn về phía cô: “Anh Thẩm mà, vừa… đưa con trở về không phải sao?”

“…” Vẻ mặt Hạ Ngôn mờ mịt nhìn bà.

Thẩm Cận không bỏ sót bất kỳ biểu tình biến hóa nào trên mặt cô, ánh mắt như vậy, thần sắc như vậy, rõ ràng là dáng vẻ trẻ trung năm đó anh quen biết cô.

Anh nhớ lại trong điện thoại di động là tháng 04 năm 2011, bây giờ là lần đầu tiên anh gặp cô lúc năm 2011, không phải là cô đột ngột mất đi năm 2016.

“Hạ Ngôn.” Anh khẽ gọi tên cô, giọng khàn khàn, “Còn nhớ rõ Đồng Đồng không?”

Vẻ mặt cô vẫn mờ mịt như trước: “Cái gì là Đồng Đồng hả?”

Quả nhiên là không có hồi ức 5 năm hôn nhân với anh.

Bàn tay Thẩm Cận nhẹ nhàng ấn vào mi tâm, làm dịu cảm xúc thắt chặt nơi l*иg ngực.

Trong tầm mắt rũ xuống, anh có thể nhìn đến các loại túi dệt khác nhau bày trên kệ.

“Anh Thẩm biết Bottega Veneta, Bảo Đề Gia không? Một sản phẩm xa xỉ nhất thế giới đến từ Ý…”

“Bottega Veneta lúc đầu chỉ làm túi da, sau mới mở rộng sang lĩnh vực trang phục và nước hoa, gia dụng. Nếu anh Thẩm lấy lĩnh vực gia dụng cao cấp làm khởi điểm, vì sao không thử mở hai tuyến, hai đẳng cấp… Với tài nguyên từ cha mẹ minh tinh của Thẩm Ngộ, đây cũng là một cách mở rộng sân chơi rất tốt.”

“Cô làm sao biết chúng tôi muốn khởi nghiệp ở lĩnh vực gia dụng cao cấp? Lại làm sao biết tình huống của ba mẹ Thẩm Ngộ?”

“Cô Hạ?”



Ký ức từ từ hiện ra trong đầu làm cho động tác xoa mi tâm của anh từ từ dừng lại, anh ngước mắt nhìn cô.

Trong ánh mắt cô vẫn còn mang theo lo lắng và hoang mang, nhưng đã không còn sự hoảng sợ như lúc đầu, cũng khác hẳn với ký ức như mơ về cô vừa rồi.

“Anh Thẩm?” Từ Giai Ngọc lo lắng nhìn anh, tuy rằng được coi là quen thuộc, nhưng hơn nửa đêm, anh ta đột nhiên xâm nhập như vậy, trong lòng bà có chút thấp thỏm.

Thẩm Cận quay đầu nhìn bà, trên mặt đã trở lại vẻ ôn hòa như thường ngày.

“Dì à, thật ngại quá.” Anh khách khí nói lời áy náy, thuận tay cầm lấy chiếc túi đặc biệt trên kệ, mạnh mẽ bóp méo lý do, “Vừa nãy cháu cùng đồng nghiệp họp thảo luận tuyến sản phẩm mới, có chút nhớ tới sản phẩm thiết kế của Hạ Ngôn, khá kinh diễm, trong lúc kích động nhất thời, muốn có ngay mà lại quên xác định lại là hiện tại đã là đêm khuya, quấy rầy đến người.”

“...” Từ Giai Ngọc cười gượng, lý do nghe có chút gượng ép, bà nhìn anh giống như đặc biệt đến vì Hạ Ngôn.

Bởi vì gần đây có thân cận với Khương Cầm mẹ anh, Thẩm Cận cũng không có hành động bất thường gì, Từ Giai Ngọc cũng không tiện trực tiếp đuổi người, đành uyển chuyển nói: “Anh Thẩm nếu không thì xuống phòng khách dưới lầu ngồi một chút, tôi đi pha ấm trà.”

Thẩm Cận gật đầu: “Vâng.”

Giơ túi lên nhìn về hướng Hạ Ngôn, chính xác là dáng vẻ đang nói chuyện công việc: “Đều là tự tay cô thiết kế sao? Đều làm bằng vật liệu gì?”

Hạ Ngôn: “...”

Lén lút liếc mắt nhìn mẹ mình, lại chần chừ nhìn anh: “Tôi có thể hỏi một vấn đề không? Anh... là ai hả?”

“Cậu ta là Thẩm Cận.” Từ Giai Ngọc kỳ quái nhìn cô một cái: “Dì Khương của con, hôm qua mới tới nhà chúng ta ăn cơm, con ngủ đến choáng váng sao?”

Hạ Ngôn: “...” Cô giống như không có ấn tượng, nhưng đối với người đàn ông cao lớn trước mắt không hiểu từ đâu tới này, lại kỳ quái là không có cảm giác sợ hãi, chỉ là có chút không biết làm sao, cùng với ngượng ngùng vì quần áo xốc xếch.

Thẩm Cận cũng không ở lại lâu lắm, thời điểm này là thời gian nghỉ ngơi của cô.

Anh nhẹ tay để túi lại chỗ cũ, nhìn đồng hồ: “Cô trước nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai tôi lại qua, sắc trời cũng không còn sớm, đã quấy rầy đến cô rồi, thật có lỗi.”

Xuống lầu sau khi đặc biệt chào Từ Giai Ngọc, anh lập tức đi ra ngoài.

Người ở trong xe nhưng lại không rời đi, cũng không dám nhắm mắt lại, anh lo lắng đây chỉ là một giấc mơ, sau khi thức dậy, giống như lần trước, vừa mở mắt ra đập vào mắt là phòng bệnh với một mảnh trắng xóa.

Anh ở dưới lầu nhà Hạ Ngôn một đêm, một đêm không ngủ.

Hạ Ngôn cũng một đêm không ngủ, người đàn ông này đột nhiên xông vào làm nhiễu loạn giấc ngủ của cô, hoang mang suy đoán về anh làm cho cô một đêm thức trắng, ở trên giường trằn trọc đến bình minh, nhìn bầu trời hơi sáng, dứt khoát đứng dậy rửa mặt.

Ăn xong điểm tâm nghĩ phải đi ra ngoài thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập cửa, Từ Giai Ngọc đi mở cửa, thấy được người đứng ở cửa là Thẩm Cận, tay cầm túi quà biếu, nhìn ôn hòa hữu lễ, không giống nóng nảy đêm trước.

“Dì, Hạ Ngôn dậy chưa ạ?” Anh hỏi.

Từ Giai Ngọc gật đầu, hơi nghiêng người, quay đầu nhìn Hạ Ngôn: “Ngôn Ngôn, anh Thẩm tìm con.”

Thẩm Cận ngẩng đầu, đã thấy Hạ Ngôn quay đầu giọng ôn tồn, cô đang ăn bánh mì, chốc chốc lại bỏ bánh mì vào miệng, vẫn còn hoang mang và xa lạ khi nhìn đến ánh mắt anh.

Thẩm Cận khẽ gật đầu với cô, Từ Giai Ngọc dẫn anh vào phòng. Đối với việc Thẩm Cận mới sáng sớm đã xuất hiện bà có chút không hiểu, nghĩ đến tối hôm qua cậu ta còn nhìn trúng tác phẩm của Hạ Ngôn, dường như có thể giải thích được nguyên nhân vì sao sáng sớm đã có mặt trước cửa nhà mình, cũng có thể là ý không ở trong lời nói, cậu ta căn bản là đang hướng đến Hạ Ngôn.

Từ Giai Ngọc không bài xích mục đích như vậy, hai người có thể tiến tới với nhau thì bà rất vui, bởi vậy cũng không vạch trần ý đồ không nói ra kia của Thẩm Cận, chỉ theo lời anh đã lấy làm cớ tối qua, nói: “Mấy thứ trong phòng kia, đều là Ngôn Ngôn tùy tiện làm, anh Thẩm thích chỉ cần gọi một tiếng là được, còn làm phiền anh Thẩm phải đặc biệt đi hai chuyến.”

“Nên làm ạ.” Thẩm Cận bình tĩnh đáp lời bà, nhìn về phía Hạ Ngôn, “Hạ Ngôn, một lúc nữa có rảnh không?”

Trên mặt Hạ Ngôn vẫn là loại trạng thái mờ mịt: “... Lát nữa tôi phải đến trường học, 10 giờ hơn có tiết học.”

Thẩm Cận: “Tôi đưa cô đi nhé.”

Từ Giai Ngọc hơi ngại ngùng: “Làm sao có thể làm phiền anh Thẩm...”

Thẩm Cận: “Không có việc gì, vừa vặn cháu cũng muốn đến trường học một chuyến nên tiện đường.”

Cuối cùng Hạ Ngôn lên xe Thẩm Cận, mẹ cô dặn dò xong thì dẫn đến xe Thẩm Cận, nhưng do không quen biết với Thẩm Cận nên người ngồi trong xe có chút gò bó, quy quy củ củ ngồi đó, cũng không nói chuyện.

Thẩm Cận vẫn bình tĩnh lái xe, anh nhìn ra được cô phòng bị anh.

“Túi trong nhà cô đều tự tay cô thiết kế và chế tác sao?” Anh tùy ý mở lời.

Cô quay đầu nhìn anh, gật gật đầu: “Vâng.”

Thẩm Cận: “Thiết kế và chế tác đều rất đẹp.”

Cô lúng túng mím môi: “Cám ơn ạ.”

“Cô có biết Bottega Veneta, trong Bottega Veneta không? Một thương hiệu xa xỉ nhất thế giới đến từ Ý. Tác phẩm kinh điển nhất của bọn họ cũng là đan túi thủ công.”

Thẩm Cận nói ra, lựa chọn đề tài hoàn toàn nhắm vào yêu thích của cô.

Quả nhiên ánh sáng nhè nhẹ được hiện ra trong đôi mắt phòng bị của cô: “Anh cũng biết Bottega Veneta sao, tôi rất thích túi đan của họ.”

Lại nhịn không được tò mò hỏi anh: “Anh làm nghề gì vậy, làm sao cũng biết đến những thứ này.”

“Tôi cũng đang làm thiết kế.” Thẩm Cận rút tấm danh thϊếp trong hộc ra đưa cho cô, “Đây là danh thϊếp của tôi.”

Lúc đóng hộc lại thì nhìn thấy văn kiện hợp đồng nhét trong đó.

“Cô Hạ tìm được công việc chưa?”

“Có hứng thú gia nhập An Thành Thực Nghiệp không?”

Trong đầu xẹt qua ký ức làm cho động tác anh hơi ngừng lại, bất giác quay đầu nhìn Hạ Ngôn một cái.

Cô đang đánh giá danh thϊếp của anh, với thân phận người theo nghề hàng mỹ nghệ làm cho cô giảm đi phòng bị với anh, chức danh tổng giám đốc trên danh thϊếp của anh thậm chí làm cho cô có cảm giác sùng bái thêm vài phần.

Vòng sinh hoạt của cô đơn giản, sự từng trải không nhiều, thân là một sinh viên cô cũng muốn hướng tới cuộc sống cùng với công tác xã hội.

Thẩm Cận nhìn vào gương mặt tươi trẻ của cô, liếc mắt nhìn hợp đồng kia, ý niệm muốn buộc chặt cô bên người một cách danh chính ngôn thuận thôi thúc trong đầu anh một cách mãnh liệt.

Anh mặc kệ cô có ký ức liên quan đến anh hay không, cô là Hạ Ngôn, chỉ nhiêu đây là đủ rồi.

“Hạ Ngôn.” Anh chậm rãi lên tiếng, và chọn điều đã từng được miêu tả qua đôi mắt sống động của cô, “Chúng ta có mấy ngàn năm lịch sử dệt thủ công, ngay từ sáu bảy ngàn năm trước lúc thời kỳ văn hóa Hemudu, đã có những chiếc chiếu được dệt bằng phương pháp hai chiều. Liệu một lịch sử lâu đời của nghề thủ công quốc gia có thể tạo ra một thương hiệu như BV đẳng cấp Trung Quốc?”

“Nếu kết hợp công nghệ đan cùng với giày túi thời thượng với nhau, liệu có khả năng tìm được lối tắt trong thị trường nội thất.”

Cô ngạc nhiên vui mừng nhìn anh: “Anh cũng cảm thấy có thể được đúng không? Lúc trước tôi có nghĩ qua như vậy, nhưng lại cảm thấy ý nghĩ này quá hão huyền, xí nghiệp giống như vậy không nhiều lắm.”

“Trước mắt công ty chúng tôi đang làm thử ở lĩnh vực này, cho nên muốn tìm một vài nhà thiết kế cùng với chuyên gia in nhuộm có kinh nghiệm ở lĩnh vực này.” Thẩm Cận quay qua nhìn cô, mơ hồ có cảm giác đê tiện khi dụ dỗ thiếu nữ ngốc nghếch: “Tôi đã xem qua các tác phẩm của cô, rất có sáng tạo.”

Anh dừng lại, hỏi cô: “Không biết cô có hứng thú gia nhập không?”