Bắt Đầu Lại

Chương 8

Bước chân Hạ Ngôn miễn cưỡng dừng lại.

Anh không nói chuyện, cũng không nhìn cô, vẫn đứng dựa vào bàn, con ngươi thu hẹp lại nhìn cô rồi đứng thẳng, ngay cả biểu hiện trên mặt cũng bình tĩnh không chút biến hóa, giống như tôn Phật, không di chuyển.

Chút tính tình nhỏ của Hạ Ngôn phát tác, đưa tay nắm lấy một góc nhỏ trên áo anh, muốn kéo cho anh bỏ ra.

Rốt cuộc anh đã quay đầu nhìn cô, tầm mắt cũng dừng lại trên hai ngón tay của cô đang cẩn thận kẹp mảnh vải áo kia.

“…” Vẻ mặt Hạ Ngôn giống như muốn thu tay về.

“Cô Hạ không chỉ có lòng phòng bị với tôi, địch ý dường như cũng rất nặng.” Rốt cuộc anh đã mở miệng, “Rồi lại tín nhiệm vô điều kiện.”

Hạ Ngôn: “…”

Cô nghĩ tới vừa rồi lúc trong KTV, anh đưa tay cho cô, hỏi cô, muốn ở cùng một chỗ với anh hay không.

Thẩm Cận từ từ nghiêng người sang, nhìn cô: “Phòng bị không thể giải thích, địch ý không thể giải thích, tín nhiệm cũng không thể giải thích, hiểu biết đối với công ty tôi, bạn bè thân thiết của tôi… Cô Hạ có muốn giải thích một chút lý do tại sao không?”

Hạ Ngôn: “…”

Thẩm Cận nhìn cô bất động: “Cô Hạ?”

“…” Tầm mắt Hạ Ngôn chậm rãi đối diện với tầm mắt anh, kiên trì, “Tôi nằm mơ, mơ thấy.”

Thẩm Cận: “…”

Hạ Ngôn nhìn anh tiếp tục nói: “Tôi nằm mơ thấy tôi và anh Thẩm đã kết hôn, sau đó anh Thẩm nɠɵạı ŧìиɧ, tôi cũng không vui vẻ gì. Bây giờ thấy anh Thẩm, cảm thấy anh có chút cặn bã, cho nên… khả năng là cảm xúc biến hóa không ổn định, anh Thẩm đừng để ý.”

Thẩm Cận: “…”

Hạ Ngôn áy náy gật đầu với anh, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, bỏ đi.

Lúc ăn cơm Thẩm Cận ngồi đối diện với cô, cả buổi vẻ mặt bình tĩnh như trước, nhưng thỉnh thoảng nhìn về phía cô, ánh mắt luôn có chút tĩnh mịch.

Hạ Ngôn mang tâm tình tốt không giải thích được, luôn có cảm giác có chút sung sướиɠ khi báo được thù lớn, nhưng trên mặt vẫn nhu thuận như cũ.

Sau bữa tối Từ Giai Ngọc kêu cô tiễn Thẩm Cận.

Hạ Ngôn đưa anh ra cửa, Từ Giai Ngọc đưa Khương Cầm, hai người đi phía trước nói chuyện, cô và Thẩm Cận đi phía sau.

Bóng đêm vừa vặn, người đàn ông bên cạnh đã khôi phục bình thường.

“Giấc mơ của cô Hạ …” Anh dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Rất kỳ lạ.”

Hạ Ngôn gật đầu nhè nhẹ: “Ừ, trong mộng anh Thẩm…”

Hơi dừng lại: “Cũng rất kỳ lạ.”

Hai người dừng lại trước xe, Thẩm Cận quay qua nhìn cô: “Cô Hạ tìm được công việc chưa?”

“Có hứng thú gia nhập An Thành Thực Nghiệp không?”

“…” Hạ Ngôn cứ như vậy mà ngây ngốc hết hai giây, ánh mắt chậm rãi đối diện anh: “Cám ơn anh Thẩm.”

“Chỉ có điều không tiện, tôi hơi mê tín, đối với loại giấc mộng này vẫn hơi canh cánh trong lòng, làm cộng sự với anh Thẩm có lẽ không thích hợp.”

Thẩm Cận gật đầu: “Cho nên Đồng Đồng cũng là do cô mơ thấy? Là con gái của tôi và cô?”

Hạ Ngôn sợ run, không đáp lại.

Thẩm Cận: “Như vậy trong mơ cô Hạ có thấy cụ thể không...”

Anh nhìn cô: “Quá trình tạo người?”

Hạ Ngôn: “...”

Đến khi kịp phản ứng thì trên mặt đã nóng hoàn toàn.

Thẩm Cận đã mở cửa xe, bình tĩnh nhìn cô: “Tôi thật sự thưởng thức tài hoa cùng với ý tưởng của cô Hạ, cũng rất có thành ý mời cô Hạ gia nhập vào đoàn đội của chúng tôi, hy vọng cô Hạ suy nghĩ thật kỹ.”

Vẫy tay với cô xong khom người lên xe rời đi.

Thẩm Cận nói hy vọng cô suy nghĩ thật kỹ, cũng không nói là cô phải suy nghĩ trong bao lâu, hay có yêu cầu cô phải liên lạc qua điện thoại hay Wechat.

Qua một đêm Hạ Ngôn đã quên mất chuyện này, chuyện ở KTV cũng không còn để trong lòng. Không nghĩ rằng vừa trở lại trường học sau ngày chủ nhật, từ xa đã thấy được chiếc xe thể thao Lamborghini Roadster đậu dưới lầu ký túc xá, Trình Nhượng đang ngồi sau tay lái, ngón tay thon dài đeo nhẫn kim cương gõ gõ lên tay lái theo tiếng nhạc phát ra từ điện thoại, rất nhàn nhã.

Hình ảnh như vậy trước đây Hạ Ngôn cũng không hiếm thấy, nhưng bởi vì ánh mắt Trình Nhượng chưa từng nhìn đến cô, nên cô cảm thấy không cần phải cố ý chào hỏi. Lúc này vốn định trực tiếp đi qua luôn, không nghĩ tới còn chưa đến đầu xe, Trình Nhượng đã thấy cô, chủ động vẫy tay lên tiếng chào hỏi: “Hạ Ngôn.”

Hạ Ngôn không thể không dừng bước lại chào hỏi cậu ta.

Trình Nhượng tắt nhạc, đẩy cửa xuống xe, đi về phía cô: “Chuyện hôm qua thật không phải, do một người bạn tôi uống nhiều quá làm càn.”

Hạ Ngôn mỉm cười nhìn cậu ta: “Không sao.”

“Việc này nói thế nào vẫn là lỗi của tôi, dù gì cũng phải nhận lỗi.” Trình Nhượng gác tay lên mui xe, nghiêng đầu nhìn cô, “Khi nào thì rảnh, đi ăn cơm chung?”

Hạ Ngôn khách khí cự tuyệt: “Không cần, việc này không liên quan đến anh, nếu không phải tôi đúng lúc ra ngoài cũng không đυ.ng phải.”

“Đó cũng bởi vì tôi.” Trịnh Nhượng lấy điện thoại ra, “Bữa cơm này vẫn phải bồi thường cho cô.”

Người này đã bấm số điện thoại của Dư Thanh Thanh, hẹn Dư Thanh Thanh cùng với mấy người khác trong ký túc xá.

Dư Thanh Thanh rất nhanh đã xuống lầu. Tối hôm qua cô ta đã thay mặt Trình Nhượng gọi điện cho Hạ Ngôn, biết cô không có chuyện gì, chẳng qua không biết rằng cô cũng đang dưới lầu, nhìn thấy cô còn kinh ngạc nhíu mày, nháy mắt ra hiệu nhìn về phía Trình Nhượng: “Trình Nhượng, được nha, chỉ muốn gặp Ngôn Ngôn của chúng tôi xin lỗi còn phải kéo thêm vài người chúng tôi để góp vui à?”

“Đây không phải là sợ Hạ Ngôn không chịu đi, sợ hiểu lầm, nên gọi thêm mọi người đi sao.”

Lời nói trắng trợn của cậu ta làm cho Hạ Ngôn hơi xấu hổ. Người có thói quen kiêu ngạo, cũng chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của người khác, huống chi ngày thường cậu ta đối với người khác đều thẳng thắn, không câu nệ như vậy.

Trong lòng thông suốt nên Hạ Ngôn không tiện cự tuyệt nữa, không thể không đi theo mọi người dùng cơm.

Trình Nhượng là thật sự thấy có lỗi với cô, thành ý cũng lớn, đặc biệt dẫn bọn họ đến nhà hàng cao cấp 5 sao lớn nhất trong thành phố. Chỉ là người này thật sự có thể chất gây họa, hay cũng có thể Hạ Ngôn với cậu ta ngũ hành không hợp, lúc ăn cơm lại gặp chuyện, còn là một cô nàng rất xinh đẹp, khí thế hung hăng lại đây... bắt kẻ thông da^ʍ.

Người vừa đến trước bàn ăn nhẹ nhàng quăng túi Chanel ra sau vai, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn cậu ta: “Trình Nhượng, nghe nói hôm qua anh vì cô gái này ngay cả mạng cũng không cần?”

Hạ Ngôn phát hiện lời đồn quả thật cách xa vạn dặm với sự thật, Trình Nhượng chẳng qua chỉ hô một câu, biến cô thành bia đỡ đạn không nói, lúc này lại thành ra vì cô mà ngay cả mạng cũng không cần.

Cô yên lặng đặt đũa xuống, lấy di động ra, không lên tiếng.

Tiếp theo có cuộc gọi đến rất đúng lúc, Thẩm Cận... gọi đến.

Điện thoại của cô tuy rằng không lưu số của anh, nhưng anh chưa từng thay đổi số điện thoại, cho nên cô đã sớm thuộc nằm lòng dãy số kia.

Nếu là bình thường chắc chắn Hạ Ngôn không nhận, nhưng trước mắt cô gái kia đang có xu thế tính sổ, bởi vậy cô áy náy nói một tiếng với mọi người: “Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.”

Ấn xuống phím nghe, cô rời khỏi bàn ăn.

“Là tôi, Thẩm Cận.” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Cận truyền đến từ đầu dây bên kia, tiếng bước chân, cùng với tiếng xe chạy.

Hạ Ngôn cầm điện thoại di động: “Anh Thẩm gọi cho tôi có việc gì không?”

“Có thể...” hơi dừng một chút, “cũng là mơ thấy.”

“...” Hạ Ngôn không nói gì, “anh Thẩm thật hài hước.”

Thẩm Cận: “So với cô Hạ vẫn còn kém.”

Hạ Ngôn không nói lời nào.

Thẩm Cận lên xe: “Thế nào, cô Hạ suy nghĩ kỹ chưa?”

Hạ Ngôn: “Cám ơn anh Thẩm nâng đỡ, kinh nghiệm và năng lực của tôi có hạn, chỉ sợ không đảm nhiệm nổi.”

“Cô Hạ khách sáo rồi.” Thẩm Cận khởi động xe, “Cô Hạ có thể nói cho tôi biết nguyên nhân thực sự không? Không hài lòng tiền lương, đãi ngộ? Hay sân chơi quá nhỏ không có không gian phát triển?”

Hạ Ngôn: “Tôi không thích ông chủ, tính không?”

Thẩm Cận trầm mặc một hồi: “Tính.”

“Chúc anh Thẩm sớm ngày tuyển được người thích hợp.” Cô cúp điện thoại của anh.

Đầu bên đây Thẩm Cận nghe ‘tút tút’ trong điện thoại truyền đến, không tháo tai nghe xuống.

Thẩm Kiều ngồi bên cạnh ghế tài xế, hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt này của anh mình, bất giác nhìn anh: “Như thế nào?”

“Gần đây phát hiện có một cô gái rất có thiên phú về mặt đan thủ công, thiết kế phác thảo, in nhuộm cùng tay nghề thủ công không tệ, muốn chiêu mộ cô ấy.” Thẩm Cận nghiêng đầu nhìn Thẩm Kiều, “Có điều dường như hơi khó giải quyết.”

Bàn tay gõ gõ nhẹ vào tay lái: “Anh đang suy nghĩ, làm thế nào để cho cô ấy cam tâm tình nguyện tới đây.”