Bắt Đầu Lại

Chương 7

Ánh mắt của anh chống lại ánh mắt cô, từ sâu trong đôi mắt đó, có sự bối rối mà cô không hiểu được.

Anh hiển nhiên phải hoang mang, tại sao mình lại biết đường.

Hạ Ngôn ho nhẹ thu hồi tầm mắt, không nói gì.

Thẩm Cận cũng trở lại bình thường: “Đến phía trước quẹo phải đúng không?”

Hạ Ngôn khẽ gật đầu “ừm” một tiếng.

Xe lại chạy tiếp một lúc nữa, chở thẳng cô đến trước cửa nhà.

Sau khi Hạ Ngôn nói cảm ơn với anh thì đẩy cửa xuống xe.

Thẩm Cận cũng xuống xe, một tay chống lên cửa, mắt nhìn xung quanh, tầm mắt bỗng rơi vào trên người cô: “Cô Hạ.”

“...” Hạ Ngôn nghi ngờ nhìn anh.

Thẩm Cận: “Vừa rồi hình như cô Hạ không có nói với tôi địa chỉ.”

Hạ Ngôn sững sờ gật đầu: “Có thể… hình như vậy.”

Tiếp theo đó Thẩm Cận nhìn cô bất động, lại là loại ánh mắt nhìn mang theo áp lực trong đó.

Hạ Ngôn cũng nghi hoặc nhíu nhíu mày: “Đúng đó, làm sao anh Thẩm biết địa chỉ nhà tôi?”

Thẩm Cận: “Cô Hạ dường như rất chắc chắn tôi biết được đường về nhà cô?”

Vẻ mặt Hạ Ngôn vẫn mờ mịt: “Tôi thấy anh không hỏi, cho rằng anh đã hỏi mẹ anh.”

Lúc này cửa nhà cô vào được đẩy ra từ bên trong.

Nghe được tiếng xe nhưng lâu mà không thấy cô vào nhà Từ Giai Ngọc cảm thấy lo lắng nên đi ra nhìn, vừa liếc mắt đã thấy hai người đứng cạnh xe là Hạ Ngôn và Thẩm Cận.

Bà biết Thẩm Cận, đối với việc nửa đêm hôm đó Thẩm Cận còn đến gõ cửa tìm Hạ Ngôn, đối với bà vẫn như mới hôm qua, bất giác nhíu mày gọi anh một tiếng: “Anh Thẩm.”

Thẩm Cận khách sáo chào hỏi: “Dì.”

Hạ Ngôn vẫy tay tạm biệt anh: “Cám ơn anh đã đưa tôi về, đã làm phiền anh. Tôi đi vào trước, anh chú ý an toàn trên đường.”

Vừa xoay người định đi, Từ Giai Ngọc đã thấp giọng quở trách: “Đứa nhỏ này sao không hiểu chuyện vậy chứ, anh Thẩm đã đưa con về nhà, sao không mời người ta vào nhà uống ly trà.”

Nói xong người đã nhìn về phía Thẩm Cận, mời anh vào nhà ngồi một lát.

Thẩm Cận thấy được bóng lưng Hạ Ngôn hơi cứng ngắc.

Anh khẽ gật đầu: “Vâng.”

Sau khi vào nhà, Khương Cầm đã ở đó, nhìn thấy Hạ Ngôn có vẻ mất tự nhiên thì tiến lên đón.

Lúc Hạ Ngôn đối mặt với bà thì tâm tình luôn luôn có chút phức tạp, khách sáo chào hỏi xong lập tức về phòng.

Khương Cầm nhìn thấy Thẩm Cận theo sau vào nhà, kinh ngạc nhìn anh, lại nhìn Hạ Ngôn một chút.

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Thẩm Cận hỏi.

“Mẹ và dì Từ gần đây có đi học một lớp vũ đạo, lại đây ngồi một chút.” Khương Cầm bình tĩnh lại vòng vèo mà hỏi anh: “Còn con sao lại ở đây?”

“Tiện đường đến đón mẹ.” Thẩm Cận lạnh nhạt đáp lời, lực chú ý bị túi đeo vai hàng mây tre thủ công treo trên tường hấp dẫn, nhìn chăm chú một lúc, anh quay đầu hỏi Từ Giai Ngọc, “Dì Từ, túi này mua ở đâu vậy ạ?”

Từ Giai Ngọc: “Của Hạ Ngôn làm. Bình thường buồn chán không có việc gì làm, thì thích đan mấy cái túi vớ vẩn, hoặc cặp da bằng vải có in hoa. Phòng con bé còn một đống kìa.”

Thẩm Cận ngẩng đầu nhìn trên lầu: “Có tiện cho cháu đi lên xem một chút không?”

Từ Giai Ngọc đương nhiên là đồng ý. Bà trước giờ rất vừa lòng Thẩm Cận, có thể có cơ hội để cho Hạ Ngôn tiếp xúc với Thẩm Cận, bà đương nhiên vui mừng, trực tiếp dẫn anh lên lầu, gõ cửa phòng Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn vừa mở cửa lập tức thấy Thẩm Cận đứng đó.

Từ Giai Ngọc vừa cười vừa nói: “Ngôn Ngôn, anh Thẩm rất thích túi đeo vai đan thủ công dưới lầu, muốn lên xem thử.”

Tầm mắt của Thẩm Cận xuyên qua vai cô nhìn vào trong phòng, liếc mắt một cái liền thấy được trên kệ quần áo trong phòng bày đầy các loại túi xách, có những chiếc túi tote đan bằng gỗ và màu nâu xen kẽ, túi xách ba màu và túi đan bằng da trâu. Tay nghề tinh xảo bất giác làm cho anh nghiêng đầu nhìn cô: "Là cô làm thủ công?”

Hạ Ngôn quay đầu nhìn nhìn, có chút do dự, nhưng vẫn gật đầu: “Phải.”

Thẩm Cận: “Có tiện vào xem không?”

“Có vẻ… không quá… thuận…”

Hạ Ngôn chưa kịp cự tuyệt xong, Thẩm Cận đã nhẹ nhàng đẩy cửa ra: “Xin phép.”

Người đã vào phòng.

Tay Hạ Ngôn nắm trên chốt cửa buông xuống, nhẹ nhàng thở ra, cô quay đầu nhìn anh.

Thẩm Cận dường như rất có hứng thú với đồ trang trí trong phòng cô, anh quả thật có cảm giác kinh diễm*

*Kinh diễm: ngạc nhiên với vẻ đẹp phi thường.

Căn phòng của cô rất lớn, ngoại trừ bình phong ngăn cách phòng ngủ ra, bên ngoài là một phòng làm việc nhỏ. Một cái kệ lớn từ sàn nhà đến trần, trong đó chứa đầy các túi đan thủ công, có loại một màu, cũng có loại nhuộm màu, còn có tác phẩm chưa làm xong, hàng mây tre, vải hay da đều có.

Đầu kia của kệ bày đầy các bản thiết kế, màu, cùng các tài liệu in nhuộm.

Thẩm Cận đưa tay lấy, Hạ Ngôn ngăn lại theo tiềm thức.

Động tác hai người gần như đồng bộ, Hạ Ngôn càng lộ ra vẻ gấp gáp hơn.

Thẩm Cận chuyển mắt nhìn cô.

Hạ Ngôn mím môi, buông lỏng tay ra.

Thẩm Cận cầm lấy nhìn một hồi, quay đầu nhìn cô: “Tất cả mọi thứ ở đây đều do cô thiết kế và làm thủ công?”

Hạ Ngôn chần chừ một chút, rồi gật đầu: “Đúng vậy.”

Thẩm Cận: “Tại sao cô lại nghĩ đến việc làm những thứ này?”

“Từ thời ông bà đã làm những thứ này.” Tiếp lời là Từ Giai Ngọc mẹ Hạ Ngôn, “Nhưng hiện tại mấy thứ này không kiếm được bao nhiêu tiền, ba Ngôn Ngôn phải nuôi cả nhà, còn thêm gánh nặng tiền thuốc men cho Ngôn Ngôn, không thể vì canh giữ nghề này mà chết, nên đổi nghề. Ngôn Ngôn từ nhỏ thân thể…”

“Mẹ.” Hạ Ngôn không muốn Từ Giai Ngọc nói quá nhiều, nhỏ giọng gọi bà.

Từ Giai Ngọc nghĩ đến cô lo lắng Thẩm Cận biết thân thể cô không tốt sẽ ghét bỏ, nên cho cô một ánh mắt đã hiểu, rồi cười chuyển sang nhìn Thẩm Cận: “Hai đứa nói chuyện đi, dì xuống trước chuẩn bị bữa tối.”

Cái nhìn kia của bà làm cho tâm tình Hạ Ngôn có chút phức tạp, cô không nghĩ như vậy, thuận theo ý bà rõ ràng nói tiếp: “Từ nhỏ thân thể tôi đã không tốt lắm, hàng năm ở nhà dưỡng bệnh nên có chút nhàm chán, mới buôn bán những thứ đồ này, sẵn tiện kiếm thêm chút tiền thuốc. Có thể làm hơi giống túi trên internet một chút, vẫn có thể kiếm chút tiền.”

Thẩm Cận nhìn cô: “Bệnh gì?”

Hạ Ngôn quay đầu tránh ánh mắt anh: “Bệnh không thể sống quá lâu.”

Nghĩ tới lúc nằm ở phòng ICU mà khó khăn thốt lên những lời di chúc, khi đó cô thực sự cảm thấy mình sắp không qua khỏi, cảm giác bây giờ… Đối với Thẩm Cận cùng Đồng Đồng của lúc đó mà nói, cô có lẽ thật sự đã qua đời.

Thẩm Cận phía sau trầm mặc một lúc.

Trong lòng Hạ Ngôn cũng dâng lên chút thương cảm, cô không quá vui vẻ với loại cảm xúc tiêu cực này, thuận tay cầm lên một cái túi, nhìn về phía Thẩm Cận: “Anh Thẩm có biết Bottega Veneta, Bảo Đề Gia* không? Một thương hiệu xa xỉ đẳng cấp đến từ Ý. Có một câu nói trong thế giới thời trang, ‘Khi ta không biết dùng gì để diễn tả vẻ thời thượng của mình thì có thể lựa chọn LV, nhưng khi ta không hề cần gì để diễn tả vẻ thời thượng của mình thì có thể lựa chọn BV’. Điểm đặc sắc nhất chính là túi được dệt thủ công, sử dụng nghề thủ công da truyền thống của Ý.”

(*Bảo Đề Gia là phiên âm tiếng Trung của BV.)

Thẩm Cận ngước mắt nhìn cô, chờ cô nói xong.

“Chúng ta có mấy ngàn năm lịch sử dệt thủ công, ngay từ sáu bảy ngàn năm trước lúc thời kỳ văn hóa Hemudu, đã có những chiếc chiếu được dệt bằng phương pháp hai chiều. Liệu một lịch sử lâu đời của nghề thủ công quốc gia có thể tạo ra một thương hiệu như BV đẳng cấp Trung Quốc?”

“Bảo Đề Gia ban đầu chỉ có túi da đã dần mở rộng thêm sang nước hoa và quần áo, trang trí gia đình. Nếu anh Thẩm lấy trang trí gia đình cao cấp làm khởi điểm, vì sao không thử hai dòng sản phẩm, hai đẳng cấp? Kết hợp quy trình dệt với giày và túi xách thời trang, và tìm đường đi khác trong thị trường đồ gia dụng? Dùng tài nguyên từ chỗ cha mẹ minh tinh của Thẩm Ngộ, đây chẳng phải là nền tảng quảng bá tốt?”

Đôi mắt bình tĩnh của Thẩm Cận rốt cuộc đã có một tia dao động: “Làm sao cô biết chúng tôi muốn dùng trang trí gia dụng cao cấp để khởi điểm? Lại làm sao biết tình huống của ba mẹ Thẩm Ngộ?”

“...” Hạ Ngôn có chút nói không nên lời, cô chỉ là muốn hóa giải thương cảm vừa rồi mới tùy ý khơi mở câu chuyện, không nghĩ sau khi nói xong thì đã quên tình cảnh trước mắt này. Việc cô và anh kết hôn trong 5 năm kia, cô chưa từng trực tiếp tham dự qua công việc của anh, nhưng ít nhiều biết công ty anh chủ yếu kinh doanh gì, cùng với một ít sách lược kinh doanh, truyền bá kia đều quảng cáo trên tivi.

Năm đó An Thành Thực Nghiệp không có mở dòng túi thời trang, ý nghĩ này cô đã từng nghĩ tới trong một thời gian dài, nhưng thân thể mệt mỏi hạn chế nên cô chưa từng có cơ hội làm gì. Đối với những thứ cô chưa kịp thử qua, cô có biết bao nhiêu tiếc nuối. Chỉ là dù cô có cẩn thận đến mức nào thì vẫn không đánh đổi được một kết quả tốt, ngược lại khoảng cách giữa cô và anh ngày càng sâu sắc, trở thành “không xứng đôi” trong mắt mọi người, còn sinh ra nhiều điều tiếc nuối.

Ngoại trừ thân thể, cô kỳ thật không kém cỏi như vậy, cô biết.

Ít nhất từ miệng Khương Cầm, các phương diện năng lực lên được phòng khách xuống được phòng bếp đều tốt hơn so với Lâm Vũ, cô chỉ kém về thân thể và năng lực giao tiếp.

Từ lúc cô mười ba tuổi, tiền thuốc của cô đều do tự tay cô gánh vác.

Căn bệnh phải nằm trên giường lâu năm làm cho cô có đủ thời gian và kiên nhẫn để tìm tòi tới mức am hiểu về công nghệ thủ công, cùng với gϊếŧ thời gian trên internet. Cô biết cách sử dụng internet để đóng gói tác phẩm của mình, cũng đã làm nên chút thành tựu nhỏ, cô chỉ là không có đủ thể lực và tinh lực để khởi động giấc mơ của bản thân.

Ba mẹ cô lo lắng cho thân thể của cô, tư tưởng thấm nhuần trong cô, cũng không cho cô dám tiêu phí quá độ sức khỏe của mình, cô luôn cho rằng an ổn như hiện tại là đủ.

Chuyện này không có gì sai, chỉ là cô còn có tham vọng với cuộc sống. Cô không thể thản nhiên đón nhận suy nghĩ “Cô không xứng với Thẩm Cận”, hay “Cô làm liên lụy anh” trong mắt mọi người, rồi sau đó đường đường chính chính khuyên cô an ổn trong một góc, đem Thẩm Cận vốn nên gánh vác trách nhiệm trở thành người ban ân.

Sự yếu đuối của phụ nữ không nên trở thành lý do để đàn ông lạc lối, càng không thể nói đến việc phải tha thứ.

Cô không biết Thẩm Cận rốt cuộc có người bên ngoài hay không, nhưng ai cũng dùng ánh mắt thương hại với cô, Khương Cầm khuyên cô hãy “biết điều”, đó đều là những ác ý lớn nhất đối với cô. Không ai thèm nghĩ đến, trong thân thể bệnh tật của cô, cũng cất giấu một linh hồn, cũng mang theo suy nghĩ cùng tình cảm.

Mỗi một sinh mệnh, hoặc mạnh khỏe hoặc yếu đuối, đều nên được tôn trọng.

Thẩm Cận còn đang nhìn cô, đôi mắt anh thâm thúy như đáy giếng sâu không hề gợn sóng, làm cho cô rất khó tin được anh là một người đàn ông lạc lối, thậm chí anh giống như người không có thất tình lục dục.

Ngay cả lúc hai người thân mật nhất, lúc cảm giác da thịt hòa vào nhau, anh trên người cô, lúc mười ngón tay bấu chặt nhau, cúi đầu hôn cô thì trong đôi mắt đó của anh dù có nổi lên gợn sóng cũng đã bị anh ôn hòa kiềm chế.

Hạ Ngôn không biết chân tướng rốt cuộc là thế nào, có lẽ đến suốt cuộc đời đều sẽ không có cơ hội để biết. Chỉ là, có lẽ do đã quá hiểu anh từ trong xương tủy, nên khi nhìn anh, cô cũng không có cảm giác chán ghét hay ghê tởm gì, chỉ đơn giản là nghĩ đến một cuộc sống không có Thẩm Cận, cũng không có những phỏng đoán ác ý và thiếu tôn trọng, một cuộc sống cô có thể tự sống thật tốt.

“Cô Hạ?” Có lẽ cô thất thần trong thời gian dài nên Thẩm Cận gọi cô một tiếng.

“Tôi đoán.” Cô ngay cả viện cớ cũng lười, đáp lại hai chữ cho có lệ, đem túi trả lại chỗ cũ, “Anh Thẩm còn chưa ăn cơm đúng không, giờ đi xuống ăn cơm đi.”

Thẩm Cận nhìn cô không nhúc nhích.

Trong ánh mắt anh là sự nghiên cứu nghiền ngẫm.

Hạ Ngôn không muốn để ý đến anh, xoay người muốn ra cửa, Thẩm Cận bỗng nhiên đưa tay, cánh tay để trước mặt cô, ngăn cản đường đi của cô.