Bắt Đầu Lại

Chương 1

An Thành vào tháng 3 giống như ngâm mình trong hơi nước, thời tiết lúc ấm lúc lạnh, trong không khí nơi nơi tràn ngập hơi ẩm quen thuộc, bọt nước nhỏ thấm ra khỏi tường, sàn cũng ướt nhẹp, bẩn từng mảng, mà lại không ảnh hưởng chút nào tới cảnh náo nhiệt trong trung tâm thương mại.

Trong khu trung tâm, sân khấu dựng tạm thời bị ba tầng người bên trong ba tầng người bên ngoài bao vây chật như nêm cối.

Một thương hiệu điện gia dụng bán giảm giá, đang tổ chức thi công nghệ thủ công, giải thưởng lớn là máy rửa bát, máy làm bánh mì, lò nướng, khiến cho hiện trường giống như được tiêm máu gà.

An Thành nổi danh là thành phố công nghệ thủ công, đặc biệt là hàng đan, mây tre, hàng tre trúc, bện da, có chút nổi tiếng so với mấy thành phố xung quanh.

Dân bản địa lại ham thích mấy trận thi đấu thế này, thương nhân thì thích lấy chuyện lặt vặt này làm mánh lới để tuyên truyền sản phẩm.

Sáng tinh mơ Hạ Ngôn đã bị mẹ Từ kéo chạy về hướng trung tâm thương mại. Máy rửa chén trị giá hai nghìn tám trăm chín mươi chín tệ không chỉ hấp dẫn quần chúng vây xem, mà Từ Giai Ngọc cũng như vậy, vừa nhìn đến bảng quảng cáo trên cửa lớn trung tâm thương mại đã không đợi kịp, lôi cô chen lấn đi về hướng đó.

Người chủ trì thúc giục: “Thời gian bắt đầu thi đấu chỉ còn 10 phút”, “Ai chưa đăng ký hãy nhanh chân lên”, tiếng thúc giục càng làm tăng thêm cảm giác gấp gáp.

Vóc dáng Hạ Ngôn nhỏ, người cũng gầy, sức lực lại yếu, nên địch không nổi với sức lực của Từ Giai Ngọc, chưa kể bên cạnh còn có Hạ Hiểu phụ giúp tham gia náo nhiệt, tránh không thoát. Cổ tay cô còn bị nắm đến hơi đau, cô đi phía sau kêu lên, Từ Giai Ngọc đang từ trong cuồng nhiệt cuối cùng đã quay đầu lại nhìn cô.

“Mẹ, con trực tiếp mua cho mẹ một cái là được…” Hạ Ngôn xoa xoa cổ tay, cô muốn lôi mẹ mình trở về, thế nhưng sức lực yếu nên bị lôi ngược lại.

“Sao lại tiêu tiền lãng phí như vậy chứ, thắng một cái là được, rõ ràng là lời hơn.”

Hạ Ngôn vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn vào bên trong chỗ thi đấu, toàn là bác gái, bước chân cô hơi khựng lại, quay đầu cầm ngược lại tay Từ Giai Ngọc: “Được rồi, được rồi, mẹ, con đi, con đi còn không được sao, mẹ đừng nóng vội mà đẩy con. Con đi toilet trước được không?”

Từ Giai Ngọc thả lỏng tay: “Đi, mẹ đi trước giành chỗ ngồi.”

Bà lại không yên tâm nên dặn dò cô: “Đi đường chậm một chút, không cần chạy, biết không?”

Hạ Ngôn vừa lui về sau vừa gật đầu liên tục, thoát thân ra khỏi đám đông, cô vội vàng đi về hướng toilet, suy nghĩ nên tìm lý do gì để thoát thân. Ngay khi quẹo trái đến phòng rửa tay, thiếu chút nữa cô đã đυ.ng trúng người ta, sau tiếng “cẩn thận” trầm thấp, cô bị một bàn tay ngăn lại.

“Nơi này là toilet nam.”

“…” Nỗi xấu hổ từ từ dâng lên, bước chân Hạ Ngôn dừng lại: “Ngại quá…”

Dưới chân lảo đảo, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.

Đôi mắt Thẩm Cận khẽ nheo lại: “Cô không sao chứ?”

Giọng điệu xa cách, đúng là người xa lạ thấy tình cảnh không yên lòng hỏi thăm một câu.

Hạ Ngôn miễn cưỡng giật giật khóe miệng: “Không… không có việc gì.”

Đi thêm vài bước bên cạnh là bồn rửa tay, thân thể cô có chút yếu đuối, tim đập hơi nhanh, không phải có thể chịu được. Thấy Thẩm Cận còn đang nhìn mình, cô miễn cưỡng nặn một nụ cười với anh: “Tôi thật sự không có chuyện gì.”

“Cám ơn anh.”

Tay cô vặn vòi nước, theo đuôi mắt nhìn thấy anh đang mở một vòi nước khác.

Ngoại trừ tiếng nước chảy “ào ào”, khắp nơi đều im lặng.

Hạ mi mắt, Hạ Ngôn có thể nhìn rõ ràng dưới dòng nước chảy là đôi tay với những đốt ngón tay thon dài to lớn hữu lực.

Đó là đôi tay đẹp nhất cô từng gặp, cũng là bàn tay khéo léo nhất, tay của đàn ông.

Anh rửa tay rất nhanh, khóa vòi nước, áp lực bên người cô đột nhiên nhẹ hẳn thì tiếng bước chân của anh đã xa dần.

Hạ Ngôn ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng cao lớn ở chỗ rẽ. Cùng một nét mặt, gương mặt trong gương nhìn còn rất trẻ, khoảng ngoài hai mươi như vẫn còn đang toát ra sức sống của tuổi thanh xuân.

Cô để tay trên mặt, do dự chà chà, ngay cả cảm xúc cũng chân thực.

Hạ Ngôn đột nhiên nhớ đến một điển cố, Trang Chu mộng điệp, hay là điệp mộng Trang Chu nhỉ.

Cô hiện tại 22 tuổi, nhưng bản thân cô nhớ rõ, cô đã kết hôn với Thẩm Cận được năm năm. Tháng 9 năm 2011 kết hôn, sau ba ngày đặt quan hệ thân thiết, họ đi đăng ký.

Hiện tại…

Hạ Ngôn cúi đầu nhìn nhìn di động trên bồn rửa tay, trong hình nền hiển thị thời gian là tháng 3 năm 2011, thời điểm cô còn đang trong thời kỳ bận mẻ đầu sứt trán với luận văn tốt nghiệp, cũng chưa quen biết Thẩm Cận.

“Chị, xong chưa?” Tiếng nói giòn tan non nớt của Hạ Hiểu bỗng vang lên.

Hạ Ngôn quay đầu, đập vào trong mắt cô là thân ảnh gầy nhỏ của Hạ Hiểu, đồng phục thể dục màu xanh trắng mặc trên người có chút quá dài, tay chân nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng nõn như trẻ con.

“Hiểu Hiểu…” Hạ Ngôn nhẹ giọng kêu cô bé một tiếng, “Đồng Đồng đâu?”

Vẻ mặt Hạ Hiểu mờ mịt: “Đồng Đồng nào?”

Hạ Ngôn lắc đầu: “Không có gì.”

Khóa vòi nước, cô đi tới chỗ cô bé: “Đi thôi.”

Trở lại chỗ thi đấu thì Từ Giai Ngọc tiến lên đón, nhìn sắc mặt cô hơi tái, không yên lòng bà cầm tay hỏi cô có phải không thoải mái không, nếu không thì trước mắt đi về, cho dù trong ánh mắt bà vẫn còn tiếc nuối lưu luyến không rời với máy rửa bát.

Thân thể Hạ Ngôn từ bé đã không tốt, Từ Giai Ngọc luôn quá mức cẩn thận với cô.

Hạ Ngôn cầm tay bà: “Mẹ, con không sao.”

Kỳ thật tình trạng cũng không đến nổi phải cẩn thận.

Cô trở lại chỗ thi đấu.

Có rất nhiều người dự thi, khoảng vài trăm người, đa số là phụ nữ trung niên, loại đan thủ công này ít có người trẻ tuổi nào dính dáng tới, bởi vậy trong sân thi đấu chỉ có cô và người dẫn chương trình là người trẻ tuổi.

Thẩm Cận ngồi trên ghế giám khảo liếc mắt đã nhìn thấy Hạ Ngôn trong đám đông, người bên cạnh huých khuỷu tay Thẩm Cận: “Anh hai, cô bé kia thật khá.”

Thẩm Cận đang bận bịu với laptop, không ngẩng đầu: “Có rảnh thì lấy sách kế hoạch buổi sáng đã phát cho cậu ra mà nghiên cứu lại cho tốt.”

Một phần tài liệu đóng thành sách bị ném tới trước mặt cậu ta.

Thẩm Kiều không dám lên tiếng nữa. Thẩm Cận là bị cậu ta lừa đến sân thi đấu ngày hôm nay, anh chưa cho người đá cậu đi đã là giữ lại mặt mũi cho cậu rồi.

Hoạt động này do bạn cậu đứng ra tổ chức, công ty điện gia dụng muốn bán giảm giá, đặc biệt nhờ vả cậu tìm người có danh tiếng trong nghề đứng ra làm giám khảo cuộc thi. Người mà Thẩm Kiều thực sự nghĩ tới chỉ có thể là Thẩm Cận, thân là người thiết kế ra công nghệ, vài năm trước anh đã sáng lập ra công ty hàng mỹ nghệ cực thịnh hiện giờ, thêm gần đây công ty mới cũng chuẩn bị tìm nhân tài trong ngành này. Chọn cái Thẩm Cận muốn, coi như cho bọn họ con đường, về sau dù sao vẫn có cơ hội hợp tác làm ăn.

Thẩm Cận không để ý đến cậu ta nữa, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Trận so tài tiến hành được hơn một giờ thì cuối cùng đã có người dẫn đầu hoàn thành xong tác phẩm.

Nhân viên công tác mang tác phẩm hoàn thành trình lên, Thẩm Kiều “wow” một tiếng, cực kỳ tinh xảo.

Thẩm Cận nghiêng đầu nhìn nhìn, một ống đựng bút nhỏ đan bằng liễu màu café rất tinh xảo, quả thật rất đẹp.

Cuộc thi thuộc về kiểu tự phát triển ý tưởng, tùy chọn các loại nguyên liệu mây trúc liễu, phối thêm phụ kiện nhỏ khác nếu có, kết hợp tự do. Kết quả sẽ do giám khảo cuộc thi và người xem chọn ra.

Thẩm Cận cầm ống đựng bút nhỏ lên, hoa văn đồng đều tinh tế, lại chắc chắn tinh xảo, màu cafe phối với vải tổng hợp đen trắng vẽ hình bé gái bên trên, thiết kế trang nhã, mang theo mấy phần linh động đáng yêu.

Mức độ tinh tế cùng với hoa văn loại này Thẩm Cận đã thấy trên tay của một người.

Tay đè xuống laptop, Thẩm Cận ngẩng đầu, nhìn về phía nhân viên công tác: “Tác phẩm của ai?”

“Cô bé kia.” Nhân viên công tác vừa nói vừa xoay người chỉ về hướng khu nghỉ ngơi, giữa chừng lại dừng lại: “Ơ?”

Thẩm Cận ngẩng đầu nhìn cô ta: “Sao vậy?”

“Vừa rồi cô ấy còn ngồi ở kia.” Nhân viên công tác nhìn xung quanh, giọng hoang mang lẩm bẩm: “Chắc đã đi phòng vệ sinh.”

Thẩm Cận cầm ống đựng bút lên, phía dưới đáy có ghi tên người dự thi.

Anh nhìn nhìn, Hạ Ngôn.

Thẩm Kiều rất nhanh cầm lấy danh sách đăng ký: “Hạ Ngôn, 22 tuổi, đang là sinh viên.”

Thẩm Cận ngẩng đầu nhìn nhìn về hướng khu nghỉ ngơi, không thấy cô gái trẻ tuổi nào.

Thẩm Kiều xoay qua xoay lại đánh giá ống đựng bút bằng cây liễu, yêu thích không buông tay: “Cái này phải giành điểm cao nhất đi.”

Có thể lấy điểm cao nhất hay không Thẩm Cận không dám bảo đảm, hoàn thành tác phẩm trong thời gian quy định đều có thể chấm điểm tham gia, kết quả là do giám khảo và người xem bình chọn ra.

Tiếp theo các tác phẩm khác cũng lần lượt được nộp lên, Thẩm Cận và các giám khảo khác cho điểm sản phẩm ống đựng bút cao nhất, đến giai đoạn người xem cuộc thi bỏ phiếu, ống đựng bút nhỏ không ngoài dự đoán của mọi người giành được điểm cao nhất trong tất cả sản phẩm.

Lúc trao giải Thẩm Cận không thấy cô gái trẻ tuổi nào xuất hiện trên sân khấu, lãnh thưởng là một phụ nữ trung niên, Thẩm Cận đánh giá có lẽ là mẹ của Hạ Ngôn.

Người chủ trì định cầm huy chương trên bàn thì Thẩm Cận đưa tay đè xuống: “Giải thưởng phải do người tham gia lên nhận, không chấp nhận lãnh thay.”

Người chủ trì hơi sửng sốt, sau khi chần chừ cũng gật đầu.

Từ Giai Ngọc chỉ lĩnh tấm huy chương, còn phần thưởng không lĩnh được, phải do đích thân Hạ Ngôn đến công ty ký nhận.

Về đến nhà Từ Giai Ngọc nói chuyện này với Hạ Ngôn. Do thời gian đợi lâu, Hạ Ngôn đã rời đi trước, không nghĩ rằng giải thưởng không thể lãnh giúp.