"Đợi tôi, Lục Nam Thần "
Khi Uyển Linh bám được vào cánh tay anh thì một lực hất mạnh bất ngờ khiến cô lảo đảo ngã mạnh xuống đất
"A"
Lục Nam Thần quay lại thấy cô đang nhăn mặt vì đau mà thấy xót thương trong lòng, muốn tiến lại gần đỡ cô, nhưng chưa kịp tới gần đã bị Uyển Linh chọc giận
"Anh là tên khốn khϊếp, trả con lại cho tôi, anh có quyền gì mà bắt nó đi chứ" - Uyển Linh đứng dạy hét lớn vào mặt anh trước mặt những người nhân viên còn tăng ca vừa đi ra
Trời sinh anh vốn cao cao tại thượng, từ bé sinh ra chưa từng bị người khác nói lớn, huống chi là hét lớn vào mặt anh trước nhân viên của anh như vậy.Lục Nam Thần lạnh lùng bước đến gần cô, cúi thấp người như nói thầm vào tai Uyển Linh
"Em biết không, chưa ai dám lớn tiếng làm trái ý tôi, tôi vốn định cho em một cơ hội gặp lại con trai, nhưng chính việc làm vừa rồi đã khiến cơ hội cuối cùng ấy biến mất, tôi sẽ không để em gặp lại con một lần nào nữa"
Nói xong anh định quay người rời đi, cánh tay lại một lần nữa được giữ lại, Lục Nam Thần không còn hất cô ra nữa mà đứng im như vậy
"Tôi xin lỗi, tôi không nên làm vậy, xin anh...xin anh hãy trả con lại cho tôi"
Cô biết hành động bồng bột, thiếu suy nghĩ vừa rồi của bản thân đã thật sự chọc tức anh rồi, Uyển Linh không viết vì sao lúc ấy mình có thể lớn mật hét vào mặt anh
"Cầu xin anh, được không, cho tôi gặp con"
Cô nài nỉ, cầu xin anh đồng ý với mình, ban đầu xin anh trả lại con nhưng cô biết điều ý sẽ không bao giờ xảy ra, vì vậy cô chỉ muốn trước mắt có thể gặp được con trai đã là rất tốt rồi
"Tôi là dân kinh doanh, làm gì cũng phải có lợi"
Uyển Linh nghe xong chết sững
"A..anh muốn gì?"
"Em nghĩ em có gì để trao đổi với tôi"
Vừa nói ánh mắt anh không hề che dấu nhìn vào cô, từ mặt tới cổ rồi dừng lại tại nơi đang phập phồng dưới lớp áo sơ mi của Uyển Linh.
Hành động này khiến Uyển Linh như ngầm hiểu ra thứ anh muốn là gì, nhưng cô vẫn chần chừ: cô không muốn dính dáng tới anh, cô chỉ muốn mang con đi rời khỏi nơi này....Nếu cô và anh xảy ra quan hệ vậy sau này có thể chấm dứt sao?
Thấy cô im lặng, Lục Nam Thần liền cười lạnh lên tiếng
"Tôi thấy em không muốn gặp con rồi, vâyh tôi đi đây"
Thấy anh rời đi thật, Uyển Linh nói lớn
"Tôi đồng ý, anh muốn gì tôi cũng đồng ý"
Nói ra câu này, nó như một con dao lớn đang rạch xuống tim cô, đau quá, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại tới
"Em có gì"
"Tất cả tôi có anh đều thấy và biết rõ rồi" - cô dè chừng đi tới trước mặt anh
"Ồ, ý em nói là thân thể này sao" - tay anh di chuyển nhẹ, vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cô
"Cũng được, không tới nỗi tệ"
Lục Nam Thần quay người ra xe, Uyển Linh không biết câu nói ấy của anh rốt cuộc có ý nghĩa gì, cô vẫn đứng im bất động tại chỗ
"Không đi sao?"
Nghe thấy lời anh nói, cô liền lủi thủi đi phía sau lưng theo anh
Không khí trong xe rất ngột ngạt, anh ngồi im lặng ngửa người ra sau nhắm mắt lại. Uyển Linh thở mạnh cũng không dám, cô thu mình ngồi sát cánh cửa, giữ khoảng cách nhất có thể với người đàn ông này
Đang mải nhìn ra khung cảnh ngoài cửa xe, một bàn tay đi tới kéo chân cô ra, khiến Uyển Linh giật nảy người hét lớn
"Im lặng" - anh ra lệnh
Uyển Linh liền im bặt, trừng mắt lớn trước hành động của anh
"Bỏ chân ra cho tôi nằm chút"
Giọng anh quá nhẹ nhàng, nhưng sức cuốn hút rất lớn, Uyển Linh như người mất hồn không suy nghĩ gì liền làm theo điều anh muốn. Lục Nam Thần thấy vậy rất hài lòng, nằm xuống đùi cô anh liền nhắm mắt, tay anh cầm lấy tay cô đặt lên đầu mình
"Xoa giúp tôi"
Tay Uyển Linh nhẹ nhàng xoa bóp vầng chán của người đàn ông, nhìn anh bây giờ rất dịu dàng, thả lỏng và thoải mái không còn áp lực hay luôn đề phòng mọi thứ như lúc làm việc. Tay cô rất nhẹ, dùng lực vừa đủ ấn nhẹ hai bên thái dương giúp anh, khóe môi Lục Nam Thần hơi kéo lên vì vui vẻ....Không gian ấm áp và bình yên như vậy kéo dài tầm nửa tiếng, dù đến nơi rồi cả cô lẫn người tài xế đều không dám đánh thứ anh dậy, cả hai giữ im lặng chờ người đàn ông này
Đến khi anh tỉnh dậy đã là một giờ sau, anh đường hoàng bước xuống xe, tâm trạng rất thỏa mái. Trái ngược với anh, Uyển Linh vẫn ngồi im ở xe, chân cô đã tê cứng, giờ không thể đi lại được, chỉ cần nhúc nhích nhẹ sẽ có cảm giác như đàn kiến cắn, rất khó chịu, vì vậy cô đã ngồi chờ một lúc để hết tê chân sẽ xuống xe
Lục Nam Thần thấy cô không cửa động liền quay lại nhìn
"Em không định xuống sao?"
"Ừm....anh cứ vào trước đi, tí tôi sẽ vào sau"
Lục Nam Thần nhìn cô vẫn ngồi im tư thế như khi anh vẫn nằm, anh liền hiểu ra lí do cô chưa đứng dậy.Lục Nam Thần cười nhẹ rồi tiến lại bế Uyển Linh vào lòng, cả đoạn đường vào nhà cô không ngừng nhúc nhích đòi xuống
"Anh thả tôi xuống đi, tôi tự đi được ,có rất nhiều người đag nhìn chúng ta đó"
"Em đi được sao, chân hết tê rồi?"
Nghe thấy anh nói vậy cô liền im lặng, ngả người vào lòng anh, mặc Lục Nam Thần bế mình vào nhà. Uyển Linh nhìn xung quanh: nơi này vẫn giống 4 năm trước không có gì thay đổi, trong lòng liền có chút xúc động khi trở lại nơi mình đã gắn bó lâu ngày, một không gian từng chứ những ngọt ngào giữa cô và anh, chứa tình yêu ngây ngô mà điên cuồng của một thiếu nữ mới lớn, và nơi này cũng chứa không ít những điều đau khổ mà bản thân cô không muốn nhớ lại....