“Mời bác sĩ Dự vào phòng khách đi. Tôi chuẩn bị xong sẽ ra ngay.” Triệu lão gia căn dặn quản gia Dương phải tiếp đón bác sĩ Dự một cách chu đáo.
Bác sĩ Dự thực chất là bạn đồng trang lứa với đô đốc Vĩ Thành, nói là như thế nhưng lớn hơn anh cũng kha khá tuổi, và giữ chức viện trưởng của một bệnh viện nổi tiếng nhất nhì thành phố. Từ khi Vĩ Thành hôn mê, bác sĩ Dự luôn đích thân tới tận nhà và kiểm tra sức khoẻ cho anh. Vì thế, người nhà họ Triệu vô cùng biết ơn điều này.
Ngay khi bà Triệu định rời khỏi bàn ăn, bà đã thấy gì đó kì lạ, nên lập tức quay sang nhìn Tâm Dao đang tất bật dọn dẹp chén đũa dơ: “Tâm Dao, đi thôi con.”
“Dạ?” Tâm Dao cảm thấy hôm nay cô ngẩn ngơ rất nhiều, vẫn chưa kịp hiểu ý tứ của bà Triệu nhưng vẫn nhu thuận đáp lại: “Bác gái với ông đi trước đi ạ, con dọp dẹp rồi sẽ đợi bên ngoài.”
“Tâm Dao,” Triệu lão gia hơi quay người lại, cất một tiếng gọi khiến cô phải khựng lại: “Việc đó có người khác lo. Con chăm sóc Vĩ Thành thì nên đi theo để nghe bác sĩ Dự căn dặn.”
Tâm Dao đáp vâng, rồi rửa lại tay, sau đó đi theo phía sau người nhà họ Triệu. Bác sĩ Dự đang thưởng thức trà trong phòng khách, khá thoải mái như đang ở chính nhà mình.
“Hoài Khang, con mới tới à?” Triệu lão gia đi đầu, lịch sự mở miệng đón chào bác sĩ Dự trước.
Hoài Khang đặt tách trà xuống, nhanh chóng đứng dậy và cúi người trước vị cựu quân nhân mà anh luôn kính nể: “Cháu chào Triệu lão gia, chào Triệu phu nhân.”
“Còn kính nể gì chứ, đều là người một nhà.” Bà Triệu cũng thật sự thích Hoài Khang nên lập tức cởi mở với anh ta. Sau đó, bà dắt tay Tâm Dao tiến lên rồi giới thiệu: “Hoài Khang, đây là Tâm Dao. Con bé hiện tại đang chăm sóc Vĩ Thành. Con có gì thì cứ dặn dò con bé nhé.”
Bác sĩ Dự gật đầu một cách ôn nhu nhưng tầm mắt đang quét một lượt Tâm Dao. Anh ta không phải là chưa từng gặp qua những hộ tá và các cô gái muốn đến đây để chăm sóc Vĩ Thành, nhưng chẳng ai kiên nhẫn để chạy đua với thời gian chăm sóc người thực vật nhàm chán, chưa kể đến nhà họ Triệu chưa chắc sẽ bày ra vẻ mặt tươi cười đón tiếp.
Tuy nhiên, nhìn cách đối đãi và thân thiết của Triệu lão gia cùng bà Triệu với Tâm Dao, bác sĩ Dự phải đánh giá cô bằng con mắt khác.
Khi họ chuẩn bị đi vào phòng của Vĩ Thành, bà Triệu đột ngột kêu lên một tiếng rồi quay sang nhìn Tâm Dao: “Con lại bàn gỗ cạnh bàn ăn lấy giùm bác tờ giấy ghi chép chỉ số dạo gần đây của Vĩ Thành đi. Bác để quên ở đó rồi.”
“Dạ.” Tâm Dao nghe thế thì lập tức đi ngay. Cô biết những giấy tờ này rất quan trọng, một chỉ số sai lệch nhỏ cũng đủ để biết đô đốc có đang trong quá trình chuyển biến tốt hay xấu, nên cô không dám chậm trễ.
Tâm Dao chạy tới phòng ăn, tìm kiếm một hồi thì đã không thấy tờ giấy mà bà Triệu hay nói đâu. Nhưng ngược lại cô bắt gặp cuốn sổ tay của bà. Nhìn xung quanh, cô tự hỏi hiện giờ quản gia Dương đang ở đâu để có thể giúp đỡ mình, chứ cô không dám tuỳ tiện đυ.ng vào đồ của người lớn.
Ngay khi Tâm Dao đang loay hoay, một giọng nói phía sau làm cô giật mình: “Cô Tâm Dao, có chuyện gì vậy?”
Cô quay người lại, dùng ánh mắt long lanh chứa đầy sự hi vọng nhìn quản gia Dương vẫn đang tò mò: “Quản gia Dương, bác gái kêu cháu lấy giấy ghi chép chỉ số dạo gần đây của đô đốc, nhưng cháu tìm hoài không thấy.”
Quản gia Dương khá ngạc nhiên, vốn dĩ những thông tin này luôn được gửi cho bác sĩ Dự hàng ngày, nhưng bây giờ lại kêu Tâm Dao đi tìm, chẳng lẽ lại có chuyện gì ngoài ý muốn sao?
Ông đi lại bàn gỗ, thấy cuốn sổ tay của bà Triệu thì đưa nó cho Tâm Dao: “Phu nhân hay viết chúng vào đây. Cô Tâm Dao đem đi đưa cho phu nhân đi.”
Tâm Dao dùng hai tay nhận lấy rồi gật đầu: “Vâng, con cảm ơn quản gia Dương,” rồi lập tức quay trở về phòng của Vĩ Thành.
Lúc này, bác sĩ Dự đang kiểm tra cơ thể cho Vĩ Thành, còn thầm khen Tâm Dao cô bé nhỏ này rất cẩn thận. Triệu lão gia và bà Triệu đứng một bên quan sát, chốc chốc lại thấy anh ta gật đầu như báo hiệu một chuyển biến tốt.
Tâm Dao gõ lên cửa, rồi mới từ tốn đi vào. Cô chậm rãi và nhẹ nhàng, tránh phát ra tiếng ồn làm gián đoạn lần chuẩn đoán này của bác sĩ Dự. Sau một lúc lâu, bác sĩ Dự mới thu hồi ống nghe và dụng cụ khác vào trong giỏ sách.
“Tình trạng của Vĩ Thành khá tốt, lạc quan hơn rất nhiều. Cháu tin cậu ấy sẽ tỉnh dậy sớm thôi.” Bác sĩ Dự báo cáo lại tình hình với người nhà họ Triệu khiến họ thở phào nhẹ nhõm cùng nụ cười vui mừng. Dường như những lần trước, anh ta đều có chút buồn bực với ý thức dần đóng lại của Vĩ Thành, nhưng lần này có vẻ đã có một tác động thú vị.
Bác sĩ Dự liếc sang Tâm Dao cũng đang vui mừng không kém, thế mà vẫn tỏ ra bình tĩnh dù khuôn miệng không thể khép lại được. Anh ta đẩy cặp kính lên, che giấu ý tứ dưới đó: “Nhưng mà cháu nghĩ vẫn nên có thêm chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần của Vĩ Thành.”
“Ý con là sao?” Triệu lão gia ngạc nhiên, tưởng rằng chuyển biến tốt rồi thì chỉ cần chăm sóc y hệt như những ngày vừa qua.
“Thật ra cháu cũng từng bảo Vĩ Thành có khả năng sẽ từ bỏ ý thức, nhưng lần này lại có chuyển biến tốt như vậy, nên cháu nghĩ thêm một chút hành động nữa sẽ giúp kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm ý chí của cậu ấy.” Bác sĩ Dự giải bày một cách chuyên nghiệp.
“Thế chúng ta phải làm gì?” Bà Triệu lập tức tò mò.
“Chẳng phải cô Tâm Dao đây luôn là người chăm sóc Vĩ Thành sao?” Bác sĩ Dự mỉm cười nhân hậu với Tâm Dao, nhưng lại khiến cô phải ớn lạnh: “Cháu nghĩ chỉ cần cô ấy là được rồi. Nhưng vẫn là nên hỏi qua ý kiến của cô ấy.”