Trường quay Tinh Lạc là nơi những diễn viên hạng A mới có thể đến, quần chúng ở đây cũng là người học qua trường lớp đàng hoàng, không phải loại ba đồng một mớ.
Tô Nhi uể oải thư giãn gân cốt, qua loa đến chào đạo diễn một câu rồi ra về.
Gần đây đúng là muốn đòi mạng cô mà.
Nhận một lần ba bộ phim, người như Tô Nhi cũng phải rơi vào trạng thái hết năng lượng.
Tô Nhi lái xe về nhà, đi được nửa đường lại đổi hướng đến công ty Lâm Nhi.
Đường phố không quá đông đúc, Tô Nhi lấy bằng lái đã lâu nhưng bản thân lúc còn đi học chính là sinh viên năm tốt nên cô chạy xe rất bình thường.
Trên xe phát một bản nhạc thất tình rất du dương tha thiết, Tô Nhi mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
“Đọc kịch bản phim ‘Lửa hận tình thù’.”
Giọng nói máy móc vang lên, lúc này khuôn mặt Tô Nhi mới dần giãn ra.
“Nữ chính sinh ra trong một gia đình bình thường nhưng trong lòng mang ước mơ trở thành một diễn viên nổi tiếng…”
Ồ, thì ra người cùng nghề.
“Cuộc sống của cô gặp rất nhiều khó khăn, tuy vậy cô vẫn mang trong tim một trái tim nồng cháy…”
Tô Nhi gật đầu, cũng ổn nhân vật này đúng kiểu cô thích.
“Cho đến khi gặp nam chính, giám đốc của một công ty giải trí…”
Nét mặt của Tô Nhi lập tức khó coi.
Chẳng trách tên phim là ‘Lửa hận tình thù’, cái tên máu chó như vậy thì cô trông chờ gì vào cái kịch bản.
Cô lập tức đưa tay tắt đi, để đầu óc thư giãn.
Cá chắc tiếp theo sẽ là màn lửa hận tình thù đúng với tựa phim, bộ phim tuyệt đối sẽ ăn khách.
Tô Nhi thở dài, cuộc đời đã quá đau khổ rồi, biên kịch còn làm cho nó bế tắc hơn.
Tô Nhi tập trung lái xe, trên đường lớn đột nhiên có một cô gái nhảy ra giữa đường, cô trợn mắt đánh lái cực nhanh.
“Rầm” một tiếng cực lớn.
Cuộc sống của Tô Nhi thật sự bế tắc rồi
Cô gái nằm giữa đường khóc lóc ỉ ôi.
“Tôi bị cán chết rồi.”
Đến khi mở mắt nhìn thì thấy bản thân vẫn bình an vô sự, chiếc Maserati đen mười sáu tỷ đã đâm vào cây cột điện.
Cô gái chết đứng ngay tại chỗ.
Chạy xe mười bốn tỷ mà không dám cho cô ăn vạ, lại chọn tông xe vô cột điện.
Mọi người chạy lại chiếc xe xem xét tình hình. Cô gái nhân cơ hội lập tức chạy biến.
Tô Nhi mơ mơ hồ hồ mở mắt, có thứ gì đó ươn ướt trước mặt cô, chạm tay lên mới thấy là máu.
Mùi máu tanh tràn đầy không khí, cô đưa tay muốn tìm điện thoại để gọi cho chồng.
Tìm mãi không thấy, lúc này mới phát hiện ra đã để quên điện thoại ở trường quay.
Lúc mò mẫm xung quanh, vô tình lại bật máy nghe nhạc trong xe.
Giọng đọc máy móc lại lần nữa vang lên.
“Giám đốc công ty giải trí cưới cô vì muốn chọc giận gia đình…”
Tiếng ồn ào bên ngoài truyền đến, Tô Nhi buồn ngủ rồi, cô từ từ nhắm mắt trước sự hoảng loạn của người xung quanh.
__
Giám đốc công ty Lâm Nhi, Lâm Thành Nhân lập tức chạy đến bệnh viện thành phố.
Ngay khi Thành Nhân nhận được tin vợ hắn bị tai nạn là đã qua ba tiếng đồng hồ.
Hắn tức giận hỏi thư ký sao không thông báo sớm.
Thư ký vô tội nhìn giám đốc lí nhí: “Phu nhân không mang điện thoại và giấy tờ tùy thân, công an phải điều tra mới liên lạc được với người nhà.”
Thành Nhân đưa tay lên che đi đôi mắt.
Thư ký tiếp tục nói: “Có cần gọi công ty bảo hiểm sửa chiếc Maserati không ạ?”
Thành Nhân gầm lên: “Không.”
Đôi mắt ánh lên đầy vẻ dữ tợn, thư ký lạp tức run rẩy cúi gằm mặt xuống.
Đây là lần đầu tiên thấy giám đốc tức giận như vậy.
Thành Nhân suy nghĩ: “Trích xuất camera điều tra cho rõ chuyện này, tôi không muốn ngày mai trên mặt báo sẽ có tiêu đề ‘Phu nhân công ty Lâm Nhi gây tai nạn giao thông’.”
Vừa đến bệnh viện Thành Nhân đã chạy đến phòng bệnh của Tô Nhi.
“Nhi…”
Nhìn vợ đang ngồi ngây ngốc tại chỗ, hắn lao đến ôm cô vào lòng.
Tô Nhi hoảng sợ đẩy hắn ra, miệng lắp bắp: “Anh… anh…”
Nghĩ rằng Tô Nhi đang giận vì hắn đến trễ, hắn chua xót: “Anh đây, chồng của em đây. Xin lỗi em.”
Mí mắt Tô Nhi khẽ giật giật, biểu cảm rất khó nói mà nhìn Thành Nhân.
Thành Nhân nhìn vào trong đôi mắt thì nhìn thấy cô đang nhìn hắn bằng vài phần sợ hãi cùng vài phần xa lạ.
Hắn hoang mang muốn gọi bác sĩ vào thì Tô Nhi đã cản lại.
Cô mỉm cười: “Em không sao. Không cần gọi bác sĩ.”
Thành Nhân không nghe lời cô, gọi bác sĩ vào.
Tô Nhi cắn môi, trong lòng không nhịn được run lên.
Bác sĩ nghe Thành Nhân trình bảy một số chuyện thì đến chỗ Tô Nhi.
“Cô tên là gì?”
“Tô Nhi.”
“Chồng cô tên gì?”
“Lâm Thành Nhân.”
“Chồng cô ở đâu?”
“Ở đây có ba người, chẳng lẽ tôi chỉ ông?”
“…”
“Cô thông minh không?”
“Bình thường.”
“Một cộng một bằng mấy?”
“2.”
“128 căn e980.”
“Ông tự tính hộ tôi.”
Bác sĩ quay sang nói với Thành Nhân: “Không mất trí nhớ tạm thời, không bị ngu cũng không thông minh đột biến. Đợi phu nhân khoẻ rồi thì đưa đến khoa tâm lý.”
Thành Nhân gật đầu cảm ơn bác sĩ sau đó đến chỗ Tô Nhi nói: “Em có đau không?”
Tô Nhi vẫn nhìn chồng bằng đôi mắt mơ hồ, khẽ lắc đầu.
Thành Nhân mỉm cười: “Vậy anh đi mua cho em chút đồ ăn. Nghỉ ngơi đi.”
Đến khi cái bóng của Lâm Thành Nhân biến mất Tô Nhi mới hổn hển thở ra.
Chết thật, tí nữa đã bị phát hiện.
Cô không phải là Tô Nhi.
Cô là Lý Ngọc Nhi, cô là xuyên sách mà đến.
Cuộc đời Tô Nhi này quả thật quá là khiến cô không biết nói sao.
Là nữ chính mang đúng chất là mối tình đầu của mỗi người đàn ông.
Tô Nhi ước mơ làm diễn viên nổi tiếng nhưng sau đó cuộc đời đưa đẩy khiến cô ngủ với ông chủ cũng là nam chính, Lâm Thành Nghĩa.
Đúng rồi, Lâm Thành Nghĩa.
Cô không nhầm.
Vậy sao chồng lại là Lâm Thành Nhân?
Câu trả lời là thân phận nam chính cao quý như vậy, nhà họ Lâm không thể chấp nhận được người như cô nên đã đưa Lâm Thành Nhân vào thay thế vì hắn chỉ là con ngoài giá thú của nhà họ Lâm.
Vậy thì Tô Nhi cứ việc làm vợ của Thành Nhân sống một cuộc đời vui vẻ đi.
Tô Nhi lại không chấp nhận điều đó. Cô qua lại với anh chồng Lâm Thành Nghĩa.
Cứ như vậy buổi sáng cô là diễn viên qua lại với ông chủ, buổi đêm khi chồng trên danh nghĩa đi làm về cô là mợ hai nhà họ Lâm.
Tô Nhi mang thai, chính bản thân cô cũng không biết là con của ai.
Cả hai anh em nhà họ Lâm đều vui mừng.
Cho đến khi cô sinh ra một cặp sinh đôi, Thành Nghĩa đã âm thầm làm xét nghiệm huyết thống.
Thành Nghĩa không nhẫn nhịn được nữa, hắn muốn con và Tô Nhi có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh nên hắn đã làm vu oan cho nam phụ Thành Nhân.
Vu oan cũng dễ thôi, nam phụ chỉ là con riêng, chỉ cần dẫn dụ một chút, bán đi một chút cổ phần trong công ty, nam chính đã có thể đưa hắn về nhà chính, nói là hắn đang âm mưu bán công ty.
Kết quả.
Nam phụ bị đuổi ra khỏi nhà.
Tô Nhi ly dị với nam phụ về sống cùng với nam chính.
Bất hạnh hơn khi ra đường nam phụ còn bị xe tông chết.
Tuyệt vời.
Xuất sắc.
Một câu chuyện cảm động về tình yêu của nam chính chiếm hữu bá đạo và nữ chính mạnh mẽ dám đứng lên vì tình yêu
Nhưng mà con mẹ nó.
Sao cuộc đời nam phụ bi thương vậy.
Tô Nhi la lên một tiếng, giãy dụa trên giường.
Con mẹ nó.
Cô ghét nhất là thể loại ngôn tình ba đồng một mớ này.
Nữ phụ đâu? Cô gái giàu có thông minh bị nam chính phụ tình đâu? Sao cô lại biến thành cái loại não tàn này chứ.
Không được, nam phụ tốt như vậy nếu để hắn chết thì cô chính là tội lỗi của nhân loại, phải nghĩ cách cứu nam phụ và thay đổi cuộc đời của Tô Nhi.
Tô Nhi ngồi thất thần trên giường một hồi lâu thì Thành Nhân quay lại.
“Anh mua chút cháo yến mạch và bánh mousse xoài. Anh về công ty giải quyết một số công việc rồi trở lại với em.”
Hắn đỡ cô ngồi xuống, kéo chăn lên: “Nghỉ ngơi đi.”
Tô Nhi gật gật đầu, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cô quên mất, mối quan hệ giữa Tô Nhi và Thành Nhân chỉ là vợ chồng hợp pháp, cả hai người họ lấy nhau vì mục đích.
Thành Nhân cứu anh trai, được nhà họ Lâm cho một số cổ phần trong công ty. Tô Nhi lấy Thành Nhân cũng có được vài vai diễn và tiếp xúc gần với anh trai.
Quan hệ có qua có lại, trước mặt người ngoài vờ mặn nồng một chút là được.
Hiện tại cô chỉ cần tiếp tục với Thành Nhân, cắt đứt quan hệ với Thành Nghĩa là được. Còn mớ dây mơ rễ má tiền căn hậu quả gì đó sẽ từ từ tính sau.
*Xe Maserati đen 14 tỷ của Tô Nhi*Cháo yến mạch* Bánh mousse xoài