Tâm Bệnh Là Em

Chương 11: Hủy hoại

Trong nhà hết hoa quả, Cố Minh phải lái xe đến siêu thị mua cho Tưởng Ninh, hắn đã cho phép cô được đi lại trong nhà cho đỡ bí bách, Tưởng Ninh mở cửa phòng, cô đi đến gần cầu thang, nhìn xuống suy nghĩ, nếu cô sảy thai liệu hắn có đưa cô đến bệnh viện hay không? Đây là cơ hội tốt để trốn thoát, Tưởng Ninh hít một hơi sâu, cô thả mình lăn xuống cầu thang, sắc mặt Tưởng Ninh tái mét, cô ôm bụng đau quằn quại, váy đã dính máu đỏ tươi, Tưởng Ninh cố gắng hít thở, cả người không còn chút sức lực, cô mong rằng mình chết đi, hai mắt đau đớn nhắm nghiền.Ầm!!!

Tiếng nổ vang trời động địa, căn nhà đột nhiên bốc cháy, Tưởng Ninh sợ hãi mở mắt, cô không có sức cử động cơ thể mình được nữa, ngọn lửa từ từ đến gần cô thì bên ngoài có tiếng mở cửa.

"Ninh Ninh!"

Tiếng "rầm" vang lên, cô lờ mờ nhìn thấy Cố Minh chạy vào nhà, hắn ôm lấy cô khóc lớn.

"Đừng sợ, đừng sợ, có tôi đây."

Trên sàn nhà có vật gì đó rơi xuống, Cố Minh nhổm người lên che chắn Tưởng Ninh vào trong lòng, lưng hắn bị bỏng nặng, Cố Minh cắn răng nhịn đau bế cô, hắn không trụ được, bất lực ôm cô vào trong lòng mà che chắn.

"Ninh Ninh, xin lỗi em, tôi không bảo vệ được em nữa."

Cô từ từ nhắm mắt, giọt lệ tràn xuống.

"Ninh Ninh, anh yêu em."

Cố Minh vuốt ve mái tóc cô, cúi xuống đặt lên trán một nụ hôn. Nước mắt hắn rơi uất nghẹn, nhìn thấy cô sắp chết mà bất lực, cơ thể hắn run rẩy từng hồi, ngọn lửa tới gần hai người, hắn run rẩy bất lực ôm lấy cô, ngọn lửa dần dần tiến đến cơ thể của Cố Minh. Xe cứu hỏa còn chưa đến, căn nhà đã nổ tung, tro tàn cũng không còn.

Tưởng Ninh ngỡ mình đã chết, cô từ từ mở mắt thấy mình đang trong biển lửa, một người đàn ông mặc trang phục kì lạ bước đến che chắn cho cô.

"Kiều Kiều, nàng bám lấy ta, ta đưa nàng ra khỏi đây."

Tưởng Ninh không nhìn rõ mặt hắn, theo bản năng tìm lấy sự sống mà ôm lấy cổ hắn, cảm giác an toàn từ hơi thở ấm áp của người đàn ông này khiến cô rúc vào lòng hắn mà ngất đi.

Tưởng Ninh không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, cô nhìn xung quanh căn phòng liền sững sờ, đây không phải là nhà Cố Minh, cũng không phải nhà của cô, nơi này bày trí xa hoa, nhưng tất cả đều giống như đồ cổ vậy.

Một nha hoàn bước vào hành lễ, đem chậu nước ấm đặt xuống đất, tiến tới gần Tưởng Ninh, cô sợ hãi rụt người lại. Nha hoàn kia khó hiểu lui sang một bên.

"Phu nhân sao vậy, còn khó chịu sao?"