Tiếng Gọi Nơi Hoang Dã

Chương 7

John Thorton ôm cậu, dịu dàng vuốt ve lưng cậu. Buck hổn hển thở gấp mấy hơi, giống như con cá mắc cạn đã sử dụng đến phân tử oxi cuối cùng trong phổi. Anh hôn lên cổ cậu, cẩn thận di chuyển để rồi đột ngột cọ trúng nơi nào đó cứng hơn và khác biệt hẳn so với sự mềm mại bên trong cậu. Buck giật bắn mình, âm điệu thoát ra khỏi miệng cũng bất giác cao hơn một nốt. Cậu bấu chặt lấy lưng anh, siết chặt cái mông đang chứa anh, bắt đầu nức nở.

"Chỗ này khiến em thoải mái đúng không?", John thì thầm vào tai Buch, hết sức dịu dàng vuốt ve mái tóc giống như lông xù của cậu.

"John… chủ nhân… ư…", Buck rêи ɾỉ gọi tên anh. Tuyến tiền liệt của loài chó khác với loài người, nó mẫn cảm hơn nhiều và dễ tìm thấy hơn nhiều.

"Trả lời tôi, có thoải mái không?", John Thornton bắt đầu xấu xa đẩy đẩy hông, cố tình mài nghiến lên nơi đó. Hai mắt đẫm nước của Buck nhìn anh, đôi mắt xanh tuyệt đẹp ấy đã sớm mất đi tiêu cự, câu trả lời mà anh nhận được chỉ là lời hồi đáp trong vô thức. "Thoải mái… ưm… thoải mái lắm…"

Đến lúc này, Thornton mới hài lòng nâng lấy hai chân thon dài của Buck, nửa dịu dàng nửa thô bạo xâm chiếm cậu. Buck đón hùa hết tất cả những động tác của anh, bản năng thuần phục khiến cậu tin tưởng giao hết những gì mình có cho anh, giữa những lần anh chạm vào tuyến tiền liệt cậu đều đáp lại bằng những tiếng rêи ɾỉ nóng bỏng. Cậu cho anh biết nơi nào khiến mình cảm thấy thoải mái nhất, tốc độ nào mình hài lòng nhất, và cậu yêu anh nhiều đến nhường nào.

John chỉ cảm thấy quyết định mua Buck ngày hôm đó là quyết định đúng đắn nhất đời này của mình.

Qua mấy lượt va chạm nữa rốt cuộc John Thornton cũng hài lòng bắn ra bên trong cơ thể Buck, bàn tay không biết đã dời đến giúp cậu vuốt ve dươиɠ ѵậŧ từ lúc nào cũng tăng tốc khiến cậu cùng tới cao trào lần thứ hai.

Đã bắn một lần nhưng dươиɠ ѵậŧ chôn chặt trong lỗ nhỏ vẫn không có dấu hiệu xìu xuống. John Thornton chỉ biết thì thầm xin lỗi Buck rồi đặt cậu xuống nệm, đổi tư thế tiếp tục tấn công cậu.

Chỉ tội cho Bucky thân thương, vừa mới biến thành dạng người đã bị người ta đè ra làm một lần rồi lại một lần, làm đến nỗi không chịu được thêm nữa mà vừa khóc vừa xin tha thứ. *Chấm nước mắt*

(John *cau có*: Cậu không quyền gọi em ấy là Bucky!

Allan *cười to*: Ô~~~~ Johnny đừng nóng mà. Nếu tôi không viết cái này thì còn lâu anh mới được “ăn” Bucky nhé.

John *nhìn Buck*: Cắn hắn.

*Biên tập viên xin lược bớt một đoạn máu me bê bết không phù hợp với người già, trẻ em, đang ông đang mang thai và cho con bú.*)

------

Ngôi nhà nhỏ tọa lạc giữa lòng thung lũng Santa Clara đầy nắng và gió. John Thornton ôm Buck ngồi trên ghế tựa trong vườn, vừa đọc báo vừa vuốt ve bộ lông dày rậm của nó.

Phải mất mấy hôm liền sau cái hôm hai người làʍ t̠ìиɦ trong hang động, Buck mới kéo anh về được nơi có bác sĩ và người dân sinh sống. Người ta ngợi khen nó vì hành động dũng cảm và sự trung thành. Thornton được chuyển về đây, dùng số vàng đãi được đổi lấy ngôi nhà nhỏ ở thung lũng, nơi anh và Buck yên ổn sống đến tận cuối đời.

Một tia sáng vàng kim chói mắt lóe lên và Buck – trong nhân dạng con người – trần trụi nằm đè lên người anh. Đôi mắt xanh biếc lóe lên khi John Thornton nhìn cậu. Hai người trao đổi cái hôn nhẹ khi anh dịu dàng vuốt ve đôi tai cún lông xù trên đầu cậu. Chân anh không còn khả năng phục hồi được nữa, và anh chỉ có thể đi khập khiễng từ đây cho đến lúc cuối đời nhưng anh biết Buck không quan tâm anh đẹp hay xấu. Cậu chỉ biết anh là người cứu cậu khỏi trận đòn tàn bạo của Han và cho cậu tình thương. Cậu chỉ biết anh là người không ngần ngại đối xử tốt với cậu, cho dù cậu chỉ là một con vật nuôi, một giống loài phục vụ cho con người. Cậu chỉ biết người đàn ông này đối với cậu quan trọng hơn cả mạng sống.

Tay John luồn vào lớp chăn mỏng phủ trên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Buck, vừa nhẹ nhàng vuốt ve cơ bắp trên bụng và đùi cậu, vừa dịu dàng hôn lên mái tóc xám mềm mại của cậu. Trong mắt anh, Buck chỉ thấy được hình ảnh phản chiếu của chính mình và màu nắng chiều phủ xuống trên cả hai…