Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Trở Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 40: Huyết sắc lãng mạn

Việc Đặng Tư Bác đá mèo, chẳng phải đều là Triệu Toàn nói cho Đoàn A Na nghe à? Theo quan điểm của cô, cũng chưa chắc là ai ngược đãi mèo đâu, tính cách hoang tưởng cố chấp bởi vì bạn trai nɠɵạı ŧìиɧ mà có thể gϊếŧ người, vậy thì gϊếŧ mèo có là gì đâu.

“Bà đang làm gì vậy?”

Đột nhiên có giọng nữ mơ hồ vang lên từ sau lưng cô, còn nghe rất quen tai.

Tưởng Thiên Du vô thức siết chặt điện thoại trong tay, sau đó nghiêng đầu thì nhìn thấy Triệu Toàn không biết đã đứng ở nơi đó từ lúc nào.

Thấy cô nhìn qua, Triệu Toàn cười nói: “Nhã Nhã.”

Vẻ mặt Tưởng Thiên Du không hề bối rối, cô thuận thế xoay người buông tay xuống, mà lúc này màn hình điện thoại đang yên lặng lại đột nhiên sáng lên, nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện ba chữ “cảnh sát Kỳ” đang lóe lên trên màn hình.

“Đã tìm được điện thoại chưa?” Triệu Toàn bước lên hai bước, rũ mắt nhìn thoáng qua, giọng nói quan tâm quen thuộc.

“Bị tôi khóa trong ngăn tủ.” Trước khi đối phương nhìn đến, Tưởng Thiên Du đã chấm dứt cuộc gọi, màn hình đã sớm khôi phục lại màu đen vốn có.

“A Na sợ sau khi bà đi vào thì không tìm được bọn tui cho nên bảo tôi trở lại tìm bà.” Trong lúc nói chuyện, Triệu Toàn thân mật tiến lên kéo cánh tay cô: “Nếu đã tìm được thì chúng ta đi thôi.”

Tưởng Thiên Du không phản kháng nhiều, cô đi theo cô ấy vào trong suối nước nóng trong nhà, tìm được cả bọn Đoàn A Na đang chơi quên cả trời đất trong hồ bơi tạo sóng lớn.

Thấy hai người bọn họ trở về, Đoàn A Na không nói lời nào mà đã kéo hai người xuống nước, bầu không khí thật sự là hài hòa hiếm có.

Mười mấy phút sau, Tưởng Thiên Du viện cớ cảm thấy vai gáy khó chịu nên một mình rời khỏi hồ tạo sóng. Cô đi lên tìm một cái ghế dài không có người, trùm khăn tắm ngồi trên đó.

Mái nhà của công viên suối nước nóng trong nhà được làm bằng thủy tinh sáng bóng, ánh sáng mặt trời chói chang bên ngoài chiếu thẳng xuống dưới làm cho nhiệt độ trong nhà cũng cao hơn.

Cô lấy cặp kính râm từ trong túi, sau đó thoải mái nhàn nhã nằm ngửa ở đó, không hề cố kỵ đánh giá Triệu Toàn đang bị Đoàn A Na kéo lại tạt nước.

Cũng không biết bên phía cảnh sát cần bao lâu mới có thể điều tra rõ ràng mối quan hệ giữa Triệu Toàn và Tào Minh.

Tưởng Thiên Du đã quá quen thuộc với ánh mắt của Triệu Toàn khi đứng bên cạnh tủ khóa vừa rồi, trước đó cô là cảnh sát đặc nhiệm, cô đã gặp không ít ánh mắt tương tự như thế khi làm nhiệm vụ, là ánh mắt tràn đầy tính toán và hung tàn.

Cô đoán là Triệu Toàn cũng đã bắt đầu nghi ngờ cô rồi.

Nghĩ đến điều này, cô lại nhấc điện thoại của mình lên và bấm vào biểu tượng tin nhắn, nhìn từ xa thì giống như đang nhắn cái gì đó.

Nhưng mà không quá vài giây, Tưởng Thiên Du đã cảm thấy mình bị bóng râm bao phủ, cô ngước mắt lên xem, lại là Triệu Toàn đang đứng bên cạnh ghế dài.

Trên người Triệu Toàn ướt sũng, mái tóc dài ướt đẫm, những giọt nước chảy xuống vùng lưng trắng nõn.

“Nhã Nhã.” Triệu Toàn nở nụ cười, giọng điệu càng lúc càng nhẹ nhàng: “Tui vừa mới nhớ ra sếp bảo hôm nay tui phải gửi tin nhắn cho khách hàng, thế nhưng tui cũng đã để quên điện thoại trong phòng rồi, bà có thể cho tui mượn một lát được không?”

Nghe vậy, vẻ mặt Tưởng Thiên Du có hơi khó xử: “Hả? Chuyện này…”

“Chỉ một lát thôi, tui dùng WeChat nói với anh ta một câu là được rồi.” Triệu Toàn nói xong còn ngồi xổm xuống, mặc dù lời nói nghe như đang làm nũng nhờ vả thế nhưng trên gương mặt xinh đẹp kia lại là biểu tình kiên trì không thể từ chối.

“Được rồi.” Tưởng Thiên Du chậm rãi ngồi dậy rồi đưa điện thoại ra.

Triệu Toàn nhận điện thoại rồi thật sự dùng WeChat liên lạc với sếp Thiết Kế Trung Nguyên, nhưng mà dường như giữa hai người vẫn còn rất nhiều vấn đề cần phải nói cho nên cứ nói mãi không ngừng.

Chỉ thấy cô ấy cầm điện thoại càng đi càng xa, trong phạm vi cách ghế dài khoảng mười mét, khi thì đối diện với Tưởng Thiên Du, khi thì quay lưng lại không biết là đang làm gì.

Sau một lúc lâu, thậm chí Tưởng Thiên Du còn dựa vào băng ghế ngáp dài.

Cuối cùng cũng có một bàn tay trắng nõn xuất hiện trong tầm mắt, Triệu Toàn cười trả lại điện thoại: “Cảm ơn bà nhé, Nhã Nhã.”

“Không sao đâu, không chậm trễ công việc của bà là được rồi.” Tưởng Thiên Du nhận điện thoại, cô lười biếng mở tin nhắn và nhật ký cuộc gọi, lịch sử liên lạc với Kỳ Tử Ngang trong hai ngày nay hoàn toàn trống rỗng.

Nếu đã nhận ra đối phương không đúng, làm sao Tưởng Thiên Du có thể để lại nhược điểm được chứ.

Động tác trước đó của cô cũng chỉ là muốn thăm dò Triệu Toàn mà thôi, lần này nghi hoặc trong lòng lại càng giảm đi.

Triệu Toàn nghe điện thoại xong thì dứt khoát cúi người lấy khăn tắm ra từ trong túi, cô ấy vừa chậm rãi lau khô tóc vừa mỉm cười nhìn Đoàn A Na vẫn đang chơi đùa trong hồ tạo sóng.

Chỉ là ở trong mắt Tưởng Thiên Du hiện tại, ý cười kia chưa bao giờ chạm đến đáy mắt.

Cô vốn tưởng rằng Triệu Toàn là một người có tính tình trong trẻo lạnh lùng, bởi vì vẻ ngoài cô ấy chói sáng, trình độ học vấn cũng tốt, bản thân ưu tú nên cá tính có hơi đặc biệt thì cũng hoàn toàn không có vấn đề gì cả.