“Chỉ là phần đầu tôi phải chịu tổn thương nghiêm trọng trong vụ tai nạn giao thông đó nên đã xuất hiện hiện tượng bị hỗn loạn ký ức ở một mức độ nhất định, bác sĩ nói vậy.” Cô trợn mắt nói dối, còn nói tới người bác sĩ chuyên nghiệp, dù sao thì việc cô vừa mở mắt não không có bất cứ ký ức gì là sự thật, trước khi xuất viện bác sĩ cũng chỉ có thể nhận định chuyện thiếu hụt ký ức liên quan tới vụ tai nạn, cho ra biện pháp giải quyết là thường xuyên kiểm tra định kỳ, hồi phục từ từ.
“Tôi cũng muốn nhanh chóng tìm được người hại tôi suýt mất mạng, cho nên…” Tưởng Thiên Du nói tới đây thì ngừng lại một chút, mở to mắt chân thành đặt câu hỏi: “Cảnh sát hẳn đã mang chiếc xe gây ra tai nạn về rồi đúng không? Không biết là có thể để tôi nhìn tận mắt không? Có khi tôi sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ và nhớ tới nhiều thứ hơn đó.”
“…” Cảnh sát giao thông nghe vậy thì làm bộ im lặng một chút.
Yêu cầu này vậy mà có lý, khiến hắn không thể mở miệng phản bác ngay được, trái lo phải nghĩ cuối cùng hắn quyết định lấy điện thoại ra nhắn tin cho ai đó, sau khi được người kia trả lời thì nở nụ cười hiền hậu: “Theo lý mà nói thì yêu cầu này của cô Chu không quá hợp lý, nhưng mục tiêu cuối cùng của chúng ta đều là nhanh chóng phá án mà.”
Nói xong cảnh sát giao thông đứng lên, khi đi tới cửa mới vẫy tay về phía người đang ngồi trên sô pha: “Cô đi cùng tôi đi.”
Tưởng Thiên Du lập tức đứng dậy đi theo, sau khi hai người ra khỏi office building liền đi về phía bãi đất trống phía sau toà nhà, trên đường đi miệng của vị cảnh sát giao thông kia cũng không nhàn rỗi mà cứ nói liên hồi.
“Để tìm được cái xe gây ra tai nạn này đội chúng tôi thật sự đã phải tốn rất nhiều sức đó…”
“Sau khi tìm thấy mới phát hiện thằng nhãi đó bỏ chạy nhưng vẫn kịp thay biển số xe ở xó xỉnh nào đó, làm cho kỹ thuật truy vết biển số xe của chúng tôi mất tác dụng.”
“Tài xế gây ra tai nạn lại giấu chiếc xe ra ngoại ô, bên đó vừa có rừng cây rậm rạp vừa có mành cỏ che khuất nên khi kiểm tra dân địa phương mới không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.”
“Mấu chốt là sau khi chúng tôi đuổi tới hiện trường trùng hợp lại có mưa, trừ vết bánh xe trên đường ra chúng tôi không thể tìm được bất cứ chứng cứ hữu dụng nào cả.”
Hai người cứ anh một câu tôi một câu đã tới gần bãi đất trống tối tăm rồi, có không ít xe được đỗ rải rác trong đó.
Có xe nhìn còn khá hoàn hảo không bị tổn hại gì, chắc là những xe tạm thời bị tịch thu, số còn lại là những chiếc xe bị tổn hại đủ mức độ, vừa nhìn đã biết là những xe xảy ra tai nạn.
“Kìa, nó ở kia kìa.” Cảnh sát giao thông giơ tay chỉ chỉ về một phía, mơ hồ có thể nhìn thấy một chiếc xe đỗ ở nơi đó.
Chỉ là hình như bên kia còn có người khác, đèn pin phát ra từng chùm sáng di chuyển lên xuống, cực kỳ thu hút trong bóng đêm.
Tới khi đến gần Tưởng Thiên Du mới thấy rõ hai người đang di chuyển xung quanh chiếc xe kia, là Kỳ Tử Ngang và Lục Lê ở Tổ Trọng Án của Cục Cảnh Sát thành phố.
Hai người còn làm bộ làm tịch chào hỏi vị cảnh sát giao thông kia, ba người đàn ông bắt đầu cuộc trò chuyện, hai người Kỳ Tử Ngang tỏ vẻ bản thân qua đây là để tiện tìm kiếm chiếc xe liên quan đến vụ án.
Cái cớ này còn khá hoàn hảo, chẳng qua là Tưởng Thiên Du không để ý mấy, chỉ nghiêng đầu đánh giá tổ trưởng Tổ Trọng Án kia.
Chiều cao của người đàn ông đó vẫn cực kỳ nổi bật trong đám cảnh sát cao lớn, màn đêm bao vây lấy thân thể cường tráng, vậy mà lại làm anh ta nhìn có vẻ áp bách hơn thường ngày.
Cảnh sát giao thông bớt thời gian quay đầu lại nói với cô: “Cô Chu, chính là chiếc xe này, cô có thể nhìn thế nào cũng được nhưng cố gắng đừng chạm vào nó. Tuy chúng tôi đã lấy xong bằng chứng ở hiện trường, cũng đã phát hiện được máu của cô trên xe nhưng cứ cẩn thận không phá hỏng nó thì hơn.”
Tưởng Thiên Du gật đầu thể hiện rằng đã biết.
Tiếp đó dưới ba tầm mắt như có như không nhìn chằm chằm cô đi tới bên phía thân xe còn khá hoàn hảo, đầu xe vỡ nát rồi dạo một vòng quanh chiếc xe jeep đen, cuối cùng dừng bước ở trước xe, yên lặng không nói lời nào.
Qua vài nhịp hô hấp cô từ từ nhắm mắt lại.