Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Trở Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 15: Huyết Sắc Lãng Mạn (15)

Nhưng không đợi cô nghĩ kỹ thì Đoàn A Na với Triệu Toàn đã vọt vào, trên mặt hai người đầy vẻ giật mình nhìn chằm chằm vào đồng nghiệp nam đã đi xa.

“Nhã Nhã, bà điên rồi hay là đầu bị đâm hư luôn rồi? Lại còn giúp Đặng Tư Bác?” Đoàn A Na trợn tròn mắt, cả đầu tóc quăn vì quá giật mình nhìn có chút hấp tấp.

Triệu Toàn cũng phụ hoạ gật đầu: “Mặt nóng dán mông lạnh?”

Theo tiếng quở trách nhỏ của hai người Tưởng Thiên Du hồi tưởng một chút, hình như trong trí nhớ quan hệ giữa Chu Nhã và người tên Đặng Tư Bác đúng thật là chẳng ra gì, thậm chí có thể nói là gay gắt.

Nhưng tại sao lại biến thành như vậy thì Chu Nhã lại như lọt vào trong sương mù.

Mắt cô hơi loé lên, rất hứng thú nhướng nhướng mày.

Vì vậy thời gian tiếp theo trừ việc tận tâm tận lực hoàn thành công tác ra thì Tưởng Thiên Du đều cố ý vô tình quan sát Đặng Tư Bác.

Người đàn ông tuổi không lớn, nhìn cũng chỉ mới đầu ba nhưng không biết có phải là do nghề nghiệp hay không mà gu thời trang rất tốt.

Hôm nay gã mặc một cái áo thun màu nâu nhạt thêm quần jean, tóc ngắn tới tai được xử lý nhìn cực kỳ thoải mái mát mẻ, cao khoảng một mét bảy ba, gương mặt thường thường nhưng khi nhìn lại sẽ thấy một nét rất riêng.

Tiếc là tới tận khi tan làm Tưởng Thiên Du vẫn chưa phát hiện ra điều gì lạ.

Đêm, gần tám giờ tối.

Tầng một cao ốc Thiết Kế Trung Nguyên đối diện với một quán cà phê, Tưởng Thiên Du chán như con gián ngồi trước cửa sổ sát đất, tay trái chống cằm tay phải khuấy khuấy muỗng nhỏ trong ly cà phê tỏa đầy hương thơm.

Rốt cuộc mắt cô cũng sáng lên khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi ra từ cao ốc đối diện.

Xách túi lên Tưởng Thiên Du nhanh chóng chạy khỏi quán cà phê hoà nhập vào trong đám người, giữ khoảng cách không xa không gần đi theo người kia.

Dù sao thì cô cũng rất quen với việc này, vẫn phát huy ổn định như trước.

Đặng Tử Bác không nhận thấy chút bất thường nào lên tàu điện ngầm, khi xuống đường còn đi qua một tiện trái cây mua một túi hoa quả từ từ quay về khu nhà gã sống.

Dựa vào động tác thành thạo Tưởng Thiên Du cũng đi theo, cố gắng trà trộn vào khu nhà chỉ có thể vào bằng thẻ của chủ nhà.

Đợi tới khi Đặng Tư Bác vào một trong số tòa nhà đó, cô tìm một nơi vừa dễ quan sát vừa tối tăm nấp vào, nheo mắt lại nhìn thấy vài phút sau căn nhà bên phải ở tầng sáu bỗng nhiên sáng đèn rồi lâm vào trầm tư.

Sau đó cô lấy lại tinh thần, thở dài trong bóng đêm một hơi, cảm thấy hơi cay chát với hành động hiện tại của chính mình.

Nhưng vào lúc màn đêm yên tĩnh như này lại vang lên tiếng chuông điện thoại.

Giây tiếp theo Tưởng Thiên Du từ từ lấy điện thoại từ trong túi ra, mắt thì vẫn khoá chặt vào cửa sổ căn hộ có thể là của Đặng Tư Bác, chưa hề thả lỏng chút nào.

“Cho hỏi có phải là cô Chu Nhã không ạ?” Sau khi bắt điện thoại đầu dây bên kia truyền tới một câu hỏi lễ phép.

“Là tôi.”

“Chào cô Chu, tôi là cảnh sát đội giao thông thành phố, vẫn luôn phụ trách vụ án gây ra tai nạn xong bỏ trốn có liên quan đến cô, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ở bệnh viện.” Người đàn ông trong điện thoại báo thân phận và ý đồ gọi điện thoại ra: “Là thế này, chúng tôi đã tìm ra chiếc xe có thể là chiếc xe trong vụ án, không biết giờ cô có tiện tới Cục làm ghi chép một chút không.”

Thế là tìm được rồi?

Xem ra vị tổ trưởng tổ trọng án nhìn có vẻ cường tráng kia đã thành công tiếp nhận tin tức ngầm trong lời nói của cô rồi?

Tuy lời này không phải nói là cảnh sát giao thông làm không tốt nhưng mỗi ngày thành phố Giang đều xảy ra mấy chục vụ tai nạn giao thông, nếu không có tình huống đặc thù gì thì cũng phải phân các vụ án ra cấp nặng nhẹ để còn xem giải quyết cái nào trước.

Dù sao thì cũng không dễ gì có thể bắt được chiếc xe bỏ trốn đêm đó, cả vụ án đều xảy ra ở trong ngõ nhỏ không có camera theo dõi nên cảnh sát yêu cầu cần phải phân tích ra con đường chạy trốn của người gây ra tai nạn, còn phải đi trích các video ven đường để sàng lọc, không phải nhiệm vụ có thể hoàn thành trong thời gian ngắn được.

Nghĩ tới trước đó đội cảnh sát giao thông đã vì vụ án này mà phấn đấu mấy ngày đêm mà tổ trọng án lại thêm một tay nên xem ra là việc nhanh chóng tìm được mục tiêu không phải là không có khả năng.

“Tôi…” Tưởng Thiên Du đang muốn trả lời thì lại im lặng, môi đỏ khẽ nhếch nhìn Đặng Tư Bác đột ngột xuất hiện ở trước cửa sổ sát đất trong căn hộ ở tầng tám.

Có vẻ như người đàn ông muốn tới đó kéo rèm xuống, lúc này đang nắm lấy rèm đứng ở chỗ đó. Mà điều thật sự làm cô giật mình là bóng người phía sau gã, thật sự khiến người ta vừa cảm thấy bất ngờ lại vừa cảm thấy có lý.

“Cô Chu? Cô còn nghe điện thoại không?” Cảnh sát ở đầu bên kia mãi không nghe thấy tiếng gì thì lại thúc giục.

“Được giờ tôi đang rảnh, tôi chạy qua ngay đây.”

Cúp điện thoại xong Tưởng Thiên Du lại giương mắt nhìn cửa sổ sát đất đã bị rèm che kín mít.

Chuyện phát triển đến bây giờ thật đúng là…

Càng ngày càng thú vị.