Cô không thể điều tra vụ tài xế gây ra tai nạn bỏ trốn nhưng việc thử đối chiếu video mấy tiếng trước cô xem được ở Cục Cảnh Sát với những dấu vết bị cô xem nhẹ trong lớp lớp ký ức như kén tằm của Chu Nhã xem có phát hiện gì mới hay không thì Tưởng Thiên Du vẫn rất lành nghề.
Dù sao thì trước đây cô cũng là cảnh sát ưu tú trong đội đặc cảnh, chút năng lực này là phải có.
Tưởng Thiên Du tìm một tư thế thoải mái trên sô pha rồi từ từ nhắm mắt lại quét sạch những suy nghĩ phức tạp ra khỏi đầu, cố gắng duy trì một tần suất thở đều đều, chậm rãi đi vào những ký ức thuộc về Chu Nhã.
Rất nhanh cô cảm thấy hình ảnh trước mắt chuyển động, bản thân như đã ở trong đêm xảy ra vụ án trong khu chung cư Anh Hoa Uyển, cảm giác gió khuya lướt qua cẳng chân cũng chân thật như vậy.
Đầu hơi giật giật, Tưởng Thiên Du phát hiện trên đầu gối mình để một cái laptop, mấy chữ to “Phương án thiết kế Giang Thiên Cách Lệ” trên màn hình hồ sơ có vẻ rất nổi bật.
Lúc này hình như cô đang ngồi trên một ghế dài bình thường trong Anh Hoa Uyển, xung quanh cực kỳ tối tăm, gần đó còn không có cả đèn đường, phải nhìn hơn trăm mét mới có thể nhìn thấy chút ánh sáng nhỏ nhoi.
Giây tiếp theo điện thoại ở trong túi da đột nhiên vang lên.
Tưởng Thiên Du để ký ức của Chu Nhã khống chế chính mình nhận điện thoại, bên tai truyền đến âm thanh cực kỳ quen thuộc, hẳn là sếp của Thiết Kế Trung Nguyên, ông ta đang lải nhải bổ sung những yêu cầu của khách hàng với phương án.
Cô cố gắng không quan tâm đến giọng nam ồn ào ở đầu dây bên kia rồi ngẩng đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Vì chưa có chủ nhà nào chính thức vào ở nên toà nhà cao tầng nào cũng ẩn giấu trong đêm tối, như một dã thú ngủ đông làm con người sợ hãi.
Nương theo ánh sáng từ đèn đường phía xa cuối cùng Tưởng Thiên Du cũng thấy rõ căn nhà đằng kia, tòa nhà số 21.
Mà căn 1903 tòa nhà 21 đúng là hiện trường Đinh Thiên Lãng bị đẩy xuống rồi ngã chết.
Đến đây rốt cuộc Tưởng Thiên Du cũng khó hiểu nghiêng đầu, Chu Nhã ngồi ở ghế dài phía bên này tòa nhà hoàn toàn không thể thấy rõ có người nào rơi xuống vườn hoa ở phía bên kia hay không.
Đồng nghĩa người ở căn 1903 không thể thấy được người ngồi ở bên này được.
Quan trọng nhất là tại sao khi Đinh Thiên Lãng ngã xuống Chu Nhã lại không nghe được bất cứ tiếng động nào? Dù vườn hoa có bùn đất rất dày có thể giảm tiếng vật nặng rơi xuống đất đến mức thấp nhất nhưng Đinh Thiên Lãng là người sống, trước khi rơi phát ra tiếng thét sợ hãi không phải là chuyện bình thường à?
Còn có trong trí nhớ của Chu Nhã từ lúc bắt đầu làm phương án tới khi ra khỏi Anh Hoa Uyển thì cô không gặp bất cứ ai ngoài bảo vệ cả.
Giả thuyết vụ tai nạn có liên quan tới Đinh Thiên Lãng thì trong đêm xảy ra án mạng trong khu chung cư tối như vậy, trong phạm vi năm mươi mét còn không phân biệt được người hay vật thì sao hung thủ có thể xác định được gương mặt của cô được?
Xem ra người gϊếŧ Đinh Thiên Lãng không chỉ biết Chu Nhã mà còn ở gần chỗ hai người lúc cả hai ở Anh Hoa Uyển.
Tưởng Thiên Du nằm trên sô pha dần dần nhíu chặt mày.
Rốt cuộc là nơi nào đây…
Hình ảnh trước mắt không ngừng biến hoá, tất cả như được ấn nút tua nhanh trong nháy mắt.
Bắt đầu từ lúc Chu Nhã đi vào Anh Hoa Uyển tới lúc cãi nhau kịch liệt với Đinh Thiên Lãng, tới lúc cô khôi phục lại lý trí mở cửa nhà 1903 ra đi vào thang máy…
Bỗng nhiên hình ảnh trong ký ức dừng lại ở khoảnh khắc Chu Nhã vừa nghe điện thoại vừa đi khỏi tòa nhà 21.
Tưởng Thiên Du giật giật mắt, chú ý vào thân hình xuất hiện thoảng qua khóe mắt.
Anh Hoa Uyển là khu chung cư tạm thời chưa có người chính thức vào ở, tuy ban ngày có công nhân trang trí đi tới đi lui nhưng ban đêm lại vẫn luôn hẻo lánh ít dấu chân người.
Trong hoàn cảnh này đột nhiên xuất hiện một người sống thì đáng lý phải làm cho người ta chú ý mới đúng.
Vậy thì tại sao bóng người đột ngột ấy lại không làm Chu Nhã chú ý?
Tưởng Thiên Du khống chế Chu Nhã trong trí nhớ nhìn về bên phải, dưới ánh sáng mỏng manh cuối cùng cô cũng nhìn ra người kia mặc một bộ quần áo sọc xanh biển phản quang, đúng là quần áo nhân viên vệ sinh của bất động sản An Hoa Uyển.
Nhưng khuôn mặt người đó lại chìm trong bóng tối, mặc cho cô cố gắng đến thế nào cũng không thể nhìn rõ nổi.
“Ha…”
Lại qua hai phút Tưởng Thiên Du chủ động thoát ra khỏi ký ức của Chu Nhã, thở sâu nằm liệt trên sô pha.