Ngày bảy tháng tư.
Chín giờ tối.
Anh Hoa Uyển.
Sau khi Tưởng Thiên Du xem xong chữ trên tờ ghi chú thì đột nhiên ngừng hô hấp.
Ngày bảy tháng tư, còn không phải là nửa tháng trước à, dù cô không biết cụ thể ngày tháng Đinh Thiên Lãng tử vong nhưng qua những tin tức hai ngày nay cô thu thập được thì hình như là vào mấy ngày này.
“Thiết kế Trung Nguyên” là một công ty thiết kế khá nổi tiếng ở thành phố Giang, phạm vi nghiệp vụ hàng ngày cũng khá rộng lớn, mà thiết kế nội thất là chủ yếu.
Anh Hoa Uyển được coi là một khu nhà xa hoa, hẳn mới được xây dựng và mua bán không lâu, chuyện Thiết kế Trung Nguyên nhận được đơn đặt hàng từ bên kia cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng sai ở chỗ nơi phát hiện thi thể Đinh Thiên Lãng hình như là Anh Hoa Uyển.
Đúng lúc đó sau lưng cô vang lên tiếng bước chân, Tưởng Thiên Du điềm nhiên nhét tờ ghi chú vào trong túi áo khoác, sau đó đóng ngăn kéo lại.
Người tới là hai người phụ nữ xinh đẹp, có vẻ không chênh tuổi Chu Nhã là bao.
Người bên trái mặc một bộ váy dài tơ lụa màu lục, có vẻ rất mềm mại, tóc thẳng đen dài trang điểm nhã nhặn.
Người bên phải lại mặc một cái áo ôm body lộ vai với quần jean, tóc ngang vai màu hạt dẻ hơi cuốn lên.
Tưởng Thiên Du không lạ gì hai người này, có lẽ quan hệ của hai người này với Chu Nhã cũng không tệ lắm, không chỉ tới bệnh viện thăm hỏi mà có rất nhiều thông tin quan trọng có liên quan tới Đinh Thiên Lãng đều được lấy từ miệng của hai người này.
Người tóc đen dài tên Triệu Toàn.
Người theo phong cách quyến rũ tóc hạt dẻ tên Đoàn A Na.
“Sao bà đi làm lại mà chẳng nói gì với tụi tui vậy? Tui với A Toàn mới tan họp thấy chỗ làm việc của bà tự dưng có người làm tụi tui sợ chết khϊếp rồi đây này.” Đoàn A Na thân mật đi tới ôm lấy vai Tưởng Thiên Du, mùi nước hoa xộc thẳng vào mũi cô.
“Đều do vụ Anh Hoa Uyển làm tui không ngủ được mấy ngày rồi đó…”
“Nói bậy gì đó?” Triệu Toàn đúng lúc đánh gãy lời nói tào lao của Đoàn A Na, khi nhìn thoáng qua notebook trong tay Tưởng Thiên Du cô ấy như nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, từ khi Đinh… Xảy ra chuyện cảnh sát đã tới công ty của chúng ta một lần, còn mang theo giấy điều tra lục soát ở chỗ làm việc của bà nữa, bà xem có mất gì không?”
Vừa nói xong hình như cô ấy lại thấy không thỏa đáng cho lắm nên lại mở miệng giải thích: “Không chỉ lục chỗ của bà.”
“Ừm…” Tưởng Thiên Du gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Cảnh sát cũng chỉ dựa theo quy định làm việc thôi, ai bảo hồi trước mắt tui không tốt chọc phải loại người như này.”
Lời tự giễu của cô khiến hai người kia nở nụ cười xấu hổ, nhưng rất nhanh Triệu Toàn với Đoàn A Na đã rời đi.
Đợi tới khi xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh một lần nữa Tưởng Thiên Du vỗ nhẹ vào túi áo có ghi chú.
Xem ra bên cảnh sát nhất định đã nắm được chứng cứ chỉ ra là Chu Nhã nên mới tới chỗ làm việc của cô tìm bằng chứng, tiếc là không có phát hiện gì quá lớn, bằng không bây giờ cô cũng không được yên ổn ngồi đây mà là uống trà ở Cục Cảnh Sát rồi.
Nghĩ lại nội dung trên tờ ghi chú, Tưởng Thiên Du khẽ nhíu mày.
Thời gian một ngày trôi qua quá nhanh, nhân viên của Thiết kế Trung Nguyên cũng không ít, có câu “Lắm người lắm miệng”, chỉ trong vài giờ cô đã nghe được ít thông tin thú vị.
Tuy mỗi người trong công ty đều đóng chặt miệng khi thấy cô nhưng trong khoảng thời gian này đề tài được thảo luận nhiều nhất khẳng định không rời được Đinh Thiên Lãng, trái một câu phải một câu cũng đã đủ để Tưởng Thiên Du lọc được tin tức hữu dụng.
Như Đinh Thiên Lãng thật sự tử vong vào thời gian từ ngày bảy đến ngày tám tháng tư.
Ví dụ như tới ngày mười cảnh sát mới phát hiện ra thi thể.
Lại như trước đấy khi chia tay Chu Nhã với Đinh Thiên Lãng cãi nhau rất khó coi, từ trong ra ngoài Thiết kế Trung Nguyên không ai không biết Chu Nhã là người bị lừa tình.
Chưa nói tới cảnh sát, ngay cả trong công ty cũng không ít người lén đoán Chu Nhã đã gϊếŧ Đinh Thiên Lãng trong cơn tức giận, sau đó lại cố ý tạo ra tai nạn giao thông để đi cùng với người yêu.
Đi cùng người yêu?
Tưởng Thiên Du buồn cười giơ tay gãi gãi thái dương, nhưng tâm trạng cô lại tệ đi rất nhanh, Chu Nhã thật sự không có quan hệ gì tới cái chết của Đinh Thiên Lãng đâu nhỉ?
Dù trong lòng có bao nhiêu sóng to gió lớn thì khi đồng hồ trên máy tính nhảy tới sáu giờ chiều cô vẫn xách túi lên, tan làm đúng giờ.
Hiện tại đúng giờ cao điểm của cả thành phố, Tưởng Thiên Du thuận lợi lên tàu điện ngầm về căn phòng nhỏ Chu Nhã thuê.
Chạng vạng tháng tư phương Bắc vẫn còn hơi lạnh, cô xách túi rau dưa vừa mua được đi nhanh theo bản năng.
Lộc cộc.
Gót giày va chạm với mặt đất phát ra tiếng vang khó chịu, bỗng nhiên Tưởng Thiên Du từ từ nheo mắt hạnh thoáng liếc về chiếc xe hơi nhỏ đỗ ở bên đường.