Dưới Những Dặm Mưa Sa

Chương 48: Mở ra câu chuyện đằng sau (1)

Tống Nam không biết từ khi nào đã rung động với Tưởng Ly. Hai người bọn họ quen biết nhau rất lâu rồi, nhưng phần lớn thời gian đều là Tưởng Ly chủ động bám đuôi. Mặc kệ hắn ghét bỏ, phớt lờ thậm chí là sỉ nhục cô vẫn cứ như con rối gỗ chăm chăm bước theo hắn. Đến nỗi từng có thời điểm hắn tin rằng dù cho cả thế giới này quay lưng với hắn, Tưởng Ly vẫn sẽ ở bên cạnh hắn không rời.

Là một thằng đàn ông, ai mà lại không thích cảm giác này.

Nhưng Tưởng Ly thanh danh không tốt, tâm tính cô xấu xa, vặn vẹo đến biếи ŧɦái. Đàn ông luôn có tính chiếm hữu cao, song, hắn cảm thấy so với Tưởng Ly thì chẳng là gì hết. Cô vì yêu có thể xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, nam hay nữ gì trong mắt Tưởng Ly đều như nhau, chỉ cần yếu ớt hơn thì sẽ bị tùy tiện giẫm đạp. Nhờ ơn Tưởng Ly mà có một khoảng thời gian không ai dám đến gần hắn, xem hắn như tai họa xui xẻo vậy.

Khiến hắn càng hận Tưởng Ly hơn.

Tống Nam thề với lòng dù trời có sập xuống cũng không cùng chiến tuyến với Tưởng Ly. Bọn họ cứ dây dưa mãi đến khi năm hai Đại học. Một đêm nọ, Tưởng Ly gây tai nạn giao thông sau đó lao như điên trên đường, cô thậm chí còn bị tống vào đồn, ở trong nhà giam hết hai ngày. Nhà họ Tưởng phải dốc hết mối quan hệ, tiền bạc, tâm sức mới đem cô bình an trở ra, tránh được vụ hầu tòa. Vì không muốn đêm dài lắm mộng, ngay sau đó Tưởng Ly bị đưa ra nước ngoài với cái danh du học nhưng Tống Nam biết là cô bị nhà họ Tưởng ghét bỏ.

Nghe nói, cô thậm chí còn bị bọn họ bỏ đói ba ngày liền, đến sức kêu lên một tiếng cũng không có.

Thú thật lúc biết những tin tức đó trong lòng hắn vô cùng dễ chịu. Cái đứa phiền phức, tâm địa độc ác kia cuối cùng cũng phải trả giá rồi. Nhưng hắn lại đánh mất chính tình yêu đầu của mình - Thời Oanh. Mà mọi việc đều bắt nguồn từ Tưởng Ly. Cô chuốc thuốc, muốn một đám đàn ông thi nhau làm nhục Thời Oanh, quay clip và chụp ảnh, khiến Thời Oanh kiếp này không ngóc đầu lên nổi. Thời Oanh thoát được, cũng đơn phương chia tay với hắn.

Tưởng Ly độc ác mà lại thành công lấy được lòng ông nội, khiến ông ép hắn cưới cô nếu không thì sản nghiệp nhà họ Tống đừng mơ đến nữa. Tống Nam biết không có sản nghiệp, hắn chẳng có tư cách gì để bảo vệ và tìm lại Thời Oanh. Vậy nên hắn đã đồng ý.

Một ván cờ đã được bố trí, tỉ mỉ từng bước. Hắn toan tính lên người Tưởng Ly, thậm chí muốn cô phải chết trong đau đớn mới hả giận. Đợi đến khi cuộc hôn nhân này thành rồi, sản nghiệp thuộc về hắn, địa vị vững vàng hắn sẽ lập tức ly hôn người đàn bà dã tâm Tưởng Ly ấy. Khi đó hắn sẽ trả thù thay Thời Oanh, dùng lại thủ đoạn đó, tìm bảy tám tên đàn ông đến cưỡng bức cô, khiến cho cô sống không được mà chết cũng không xong.

Kế hoạch sẽ vẹn tròn nếu hắn không nhận ra mình.. yêu Tưởng Ly.

Ông Tưởng từng đến gặp riêng hắn, dặn dò hắn phải đối xử tốt với Tưởng Ly, sau khi cưới không được bắt nạt cô. Hắn cười chế giễu hỏi: "Dựa vào cái gì mà tôi phải thế?"

"Dựa vào việc con gái tôi yêu cậu thật lòng thật dạ, yêu điên cuồng hơn mười năm."

Ông đặt một quyển sổ da đã cũ lên bàn: "Đây là nhật ký của Tưởng Ly, có những việc vốn không như cậu nghĩ."

* * *

Vì sao Tưởng Ly lại thích Tống Nam?

Hắn nghĩ mãi cũng không hiểu. Đẹp trai, nhiều tiền, thông minh ư? Không hẳn, bởi vì theo quan sát của hắn, nhiều nam sinh ưu tú khác tiếp cận cô nhưng Tưởng Ly chẳng mảy may động lòng. Nhưng nhờ có quyển nhật ký mà ông Tưởng mang tới, hắn đã tìm thấy câu trả lời.

Lúc đi học, Tưởng Ly có một cô bạn thân tên là Lạc Linh Diễm. Cô gái này xem ra có gia giáo hơn Tưởng Ly nhiều, luôn khiêm tốn, lặng lẽ đứng ở phía sau làm nền cho Tưởng Ly. Nhưng những trò như bắt nạt bạn học, tỏ tình công khai mà cô làm ra đều do Lạc Linh Diễm xúi giục.

Tưởng Ly không ngốc, cô biết những chuyện này là do Lạc Linh Diễm ghét nên bày ra, song, cô không vạch trần, càng không có ý định tránh xa Lạc Linh Diễm.

Tưởng Ly rất cô đơn. Vì mẹ mất sớm, nhà có mẹ kế, ba cô không có thời gian quản hai đứa con gái nên phần lớn trong nhà đều là ba người phụ nữ đấu đá nhau không ngừng. Cô kiêu căng, ương bướng lại khó chịu là vì nếu dễ chịu, hiền lành sẽ bị hai con "tu hú" kia chiếm mất "tổ khách". Ở trường cô lại càng cô độc hơn. Làm gì có ai thích chơi với một đại tiểu thư, gia cảnh phức tạp, tính tình lập dị cơ chứ?

Chỉ có Lạc Linh Diễm là nguyện ý.

Vậy nên dù bao phen bị xúi giục tự bôi tro trát trấu vào mặt mình, Tưởng Ly vẫn mù quáng làm theo.

Tưởng Ly từng bị xấu mặt vì Tưởng Diệu Nghi. Hôm đó cô đột nhiên đến tháng nhưng lục lọi mãi trong cặp không có chiếc băng vệ sinh nào, lúc này mới nhớ ra cách đây mấy hôm Tưởng Diệu Nghi không biết lên cơn gì, cứ nằng nặc đòi đổi cặp với Tưởng Ly.

"Có cái cặp thôi, mau đưa đi." Ba cô cau có ra lệnh, Tưởng Ly trừng mắt ném cặp của mình về phía Tưởng Diệu Nghi đang đắc chí.

"Bố thí cho mày đó! Đồ con hoang!"

"Chị! Chị nói ai là đồ con hoang?"

"Đừng gọi tao là chị, chúng ta làm gì có chung huyết thống." Tưởng Ly nhếch mép, làm Tưởng Diệu Nghi tức muốn hộc máu. Cô biết việc không phải con ruột của ông Tưởng luôn là nỗi đau trong lòng Tưởng Diệu Nghi.

"Ô! Chị à, váy của chị có họa tiết lạ thật đấy!"

Tưởng Diệu Nghi dẫn đầu một đám người, ai nấy cũng nhìn về phía cô với ánh mắt trêu chọc. Cô theo phản xạ đứng dựa vào tường, cúi đầu che đi hoảng sợ. Nhưng Diệu Nghi không có ý định buông tha, cô ta sấn tới: "Trốn gì chứ, phải để cho người khác thấy phong cách thời trang độc đáo của chị!"

Cô ta giơ tay định xô Tưởng Ly nhưng lại bị tát cho một cái: "Đồ con hoang dơ bẩn, cút đi!"

"Mày dám nói một tiếng con hoang nữa, tao sẽ cho lũ bạn lột sạch mày ra!" Tưởng Diệu Nghi nghiến răng nghiến lợi. Đây mới là bộ mặt thật của cô ta!

"Mày dám! Tao sẽ nói với ba đuổi cổ mẹ con mày ra khỏi nhà!"

Dù mạnh miệng nhưng trong lòng cô rất sợ hãi. Tưởng Diệu Nghi thì ngược lại, cô ta không e dè mà ra hiệu cho bạn bè tiến lên, xô ngã Tưởng Ly. Cô không thể đọ lại phía đông người, ngay sau đó té sấp xuống mặt đường, đầu gối cũng bị trầy đến chảy máu.

Bọn họ nhìn vệt máu sau váy cô, phá lên cười. Tưởng Ly cắn chặt răng, nhắc nhở mình không được phép rơi nước mắt. Nhưng ngay sau đó một cánh tay nam sinh rắn rỏi đỡ cô lên, Tưởng Ly ngơ ngác.

Nam sinh này cao thật!

Người còn có mùi nước hoa thơm nhẹ, tươi mát như làn gió biển khiến cô ngẩn ngơ một hồi.

"Một đám người ăn hϊếp nữ sinh, không biết xấu hổ!"

Hắn cởϊ áσ khoác, che đi thân thể của Tưởng Ly. Chiếc áo khoác to lớn khiến cô như kẻ lạc đường giữa màn mưa tìm được hốc cây to để trú ẩn, sự chở che ấm áp này làm tim cô loạn nhịp.

"Anh.. anh là ai mà dám mắng tụi này hả?"

"Còn không đi, tao sẽ cho chúng mày một trận quên luôn nhân sinh có tin không? Cút!"

Khí thế của hắn dọa Tưởng Diệu Nghi cùng đám bạn chạy mất dạng. Tưởng Ly ngước mắt, thấy nam sinh trước mặt có ánh mắt thật hiền hòa, đường nét còn ngây ngô nhưng cô tin vài năm nữa sẽ trở thành một anh chàng đẹp trai, cuốn hút.

"Em có sao không?"

Tưởng Ly lắc đầu. Cô hiện tại nhếch nhác, đầu tóc bù xù, chân còn bị chảy máu trông thảm vô cùng. Hắn lấy ra khăn tay buộc ngay đầu gối cô, dịu dàng nhắc: "Chân em bị thương rồi. Nhanh đi bệnh viện xem thử."

"Không.. không sao.."

"Anh có việc rồi phải đi trước, chào em."

Hắn dứt lời liền phi vào xe, vội vã đi mất. Tưởng Ly có chút hối hận khi nãy không chịu hỏi tên người ta, đến cả phương thức liên lạc để trả áo với khăn cũng quên hỏi luôn. Nhưng khi đến bệnh viện băng bó vết thương, cầm chiếc khăn tay màu xanh lục có thêu hai chữ "Tống Nam", cô biết mình tìm được chân mệnh thiên tử rồi.

Tống Nam, anh phải là của em!

Hóa ra từ lúc đó, Tưởng Ly đã đem hắn trở thành mục tiêu lớn nhất đời mình: Gả cho người đàn ông có đôi mắt ôn hòa, người đã đỡ lấy cô, che chở cho lòng tự tôn yếu ớt của cô.