Quả nhiên, lượt bình chọn của cô tuột dốc không phanh. Phó Thịnh Minh dường như đang muốn trả thù cái tát lần trước, trên diễn đàn hiện nay không những có thể tự do bình chọn, còn được tự do bình luận nữa. Tưởng Diệu Nghi vươn lên dẫn đầu, dưới tác phẩm của cô ta là vô số lời khen. Trong khi đó phía tác phẩm của cô đứng gần chót lại còn thường xuyên bị người khác mắng không tiếc lời.
Nếu hỏi cô có buồn không thì đương nhiên là có. Hỏi có sợ không thì cũng một chút. Nhưng cô sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Dù là Tống Nam, Phó Thịnh Minh hay Tưởng Diệu Nghi, cô tuyệt đối không phí sức mà đi cầu xin bọn họ. Tưởng Ly hít một hơi thật sâu, lặng lẽ đánh dấu và ghi chú lại những điều cô đúc kết được sau khi tham khảo từng tác phẩm dự thi. Khi nhìn đến tác phẩm của Tưởng Diệu Nghi, cô nheo mắt nhìn thật lâu.
Rất tuyệt!
Cảm giác bay bổng nhưng vẫn hiện đại, tính ứng dụng lại cao, màu sắc cũng mang tính xu hướng. Nói xui chứ giả sử cô thua tác phẩm này thì cũng không có gì oán thán cả. Tác phẩm tốt như này cơ mà!
"Tưởng Ly, đầu óc cô thật sự bình thường chứ? Tưởng Diệu Nghi sắp thắng đến nơi mà cô còn cười như vậy được."
Tống Nam không biết nên khen cô hay nên chê cô ngốc nữa. Tưởng Ly chậm rãi tắt máy tính, cô lười giải thích với tên thiểu năng, tầm nhìn hạn hẹp như hắn.
"Này. Cô dám lơ tôi hả? Đừng tưởng tôi quan tâm cô. Chẳng qua thấy cô vác thân đi cầu xin tên họ Phó kia mà chẳng được tích sự gì nên tôi mới thấy cô đáng thương thôi. Cô cứ bỏ cái tôi xuống, năn nỉ tôi một câu có khi kết cục đã khác."
Rõ ràng Tống Nam đã biết chuyện cô đi gặp Phó Thịnh Minh. Tưởng Ly dõng dạc trình bày: "Tôi có đi gặp Phó Thịnh Minh, nhưng không phải cầu xin mà là nói lý!"
Hắn phải bật cười vì sự ngô nghê của cô: "Nói lý? Cô nghĩ mình là ai? Cô nói lý như thế nào để kết quả còn thảm hơn mấy ngày trước vậy?"
"Tôi.."
Tưởng Ly nhất thời cứng họng. Đúng là cô đã đàm phán thất bại, chẳng những không gỡ gạc được chút gì mà còn khiến bản thân khốn đốn hơn. Tống Nam liếc mắt nhìn biểu cảm của cô đã hiểu mình nói trúng.
"Mặc kệ cô. Nhưng tôi vẫn nhắc cho cô nhớ, ếch chết tại miệng. Cô cứ cứng đầu vậy đi, người thiệt thòi cũng chỉ có bản thân thôi."
Cô hiểu điều mà Tống Nam nói, chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Tưởng Ly được mời đến dự buổi tiệc nhỏ trước khi kết quả được công bố. Nhưng trung tâm của bữa tiệc không ai khác chính là Tưởng Diệu Nghi.
Cô ấy khoác lên mình chiếc váy của Dior, đắt đỏ và cực kỳ phù hợp với không khí buổi tiệc. Trong khi cô chọn mặc lại chiếc váy xanh lần trước, điều này cũng khiến cô bị nhiều người cười nhạo.
Giới nhà giàu có quy tắc ngầm đó là không mặc lại đồ đi tiệc. Những gia tộc thượng lưu sẽ chọn mang trang phục đi chỉnh sửa lại hoặc thậm chí là bỏ luôn. Gia đình nào bình thường hơn một chút sẽ chọn phương án thanh lý tủ quần áo. Chẳng ai giống cô, một chiếc váy mặc lại hai lần cả.
Tưởng Diệu Nghi không muốn bỏ qua cơ hội này. Cô ta tiến tới gần, tay cầm ly rượu đưa cho Tưởng Ly: "Chị à, lâu quá không gặp."
Rõ ràng cô ta ngày nào cũng lượn lờ trong công ty, gặp cô liền vờ như không nhìn thấy, ấy vậy mà hôm nay lại đến chào hỏi.
Có điềm!
Kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của cô cho thấy tiếp theo ắt hẳn có chuyện không lành. Có thể Tưởng Diệu Nghi sẽ hất ly rượu đó vào người cô chăng? Hoặc giả vờ như cô là người hất ly rượu đó lên cô ta?
Nhưng thực tế cho thấy cô đã nghĩ nhiều rồi. Tưởng Diệu Nghi chỉ tới nói khùng nói điên mà thôi.
"Cảm giác thua cuộc thế nào? Không dễ chịu đúng không?"
"À thì.."
"Đừng tưởng bản thân chị thắng được một lần thì sẽ thắng cả đời. Chẳng qua lúc đó là chị ăn may thôi."
"Tôi.."
"Hiện nay ai ai cũng nói tôi mới xứng với anh Tống Nam. Cô là cái thá gì chứ? Gả cho anh ấy cùng lắm chỉ làm bao cát trút giận thôi. Nhìn mà xem, đến đầm dạ hội cũng phải mặc lại hai lần. Tưởng Ly, chị thê thảm quá!"
Nói cô thê thảm mà trông cô ta cười biếи ŧɦái không tả nổi. Sao mấy nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này không có ai bình thường vậy? Bọn họ đều không nhìn thấy cô đang nỗ lực tránh Tống Nam từng ngày hay sao?
Là hắn ta không chịu ly hôn với cô!
"Cô gặp mặt tôi chỉ để nói những lời này?"
"Chị có biết ai là người đã đặt mua trước tác phẩm của tôi không?"
Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của cô ta, Tưởng Ly chỉ muốn thử một lần làm ác nữ tiến lên cho cô ta cái tát.
"Là anh Tống Nam. Giải Nhất này chắc chắn thuộc về tôi rồi. Một người kém cỏi, đạo đức tệ hại như chị cứ bám lấy vị trí Tống phu nhân có thấy xấu hổ không?"
"Nếu cô có bản lĩnh thì đã không ở chỗ này la lối đòi tôi nhường Tống Nam rồi. Vốn dĩ tôi muốn ly hôn, mà thấy cô như vậy.."
Cô ngừng một chút, liếc nhìn Tưởng Diệu Nghi từ đầu tới chân: "Tôi quyết định phải trụ lại cuộc hôn nhân này đến cùng."
"Cô!"
Tưởng Diệu Nghi tức điên. Cô ta giậm chân rồi đột nhiên bật khóc: "Tưởng Ly, chị ghét em cũng được thôi, sao lại lôi anh rể ra làm lá chắn chứ?"
Cô ta nói lớn, thu hút không ít sự chú ý của mọi người xung quanh. Bọn họ bắt đầu chiếu ánh mắt tò mò về phía hai người. Tưởng Ly nhíu mày, đợi xem cô ta muốn bày trò gì.
"Em chỉ may mắn lần này thôi mà. Chị.. nếu chị không thích, em sẽ rút khỏi cuộc thi được chứ?"
"Cô.."
"Chị làm ơn tha cho em. Đừng dồn em vào đường cùng mà."
Tưởng Diệu Nghi gần như khuỵu xuống, mấy người xung quanh thi nhau an ủi cô ta. Vài người kị ác như thù, quay sang lườm cô muốn cháy cả mắt. Tưởng Ly cảm thấy nhàm chán, xoay người bỏ mớ hỗn độn đó ở sau lưng. Chỉ là tiếng khóc của Tưởng Diệu Nghi cứ như lời nguyền không ngừng văng vẳng bên tai cô.
Bầu trời bên ngoài đã sập tối, ánh sao heo hút tỏa sáng yếu ớt. Cô ngước mắt nhìn, lặng nghe nỗi cô đơn bao trùm cõi lòng.