Dưới Những Dặm Mưa Sa

Chương 14: "Ngủ với cô, tôi còn thấy bẩn."

Hắn đang nghỉ trưa thì điện thoại vang lên tiếng tin nhắn đến, theo phản xạ nhìn thử mới phát hiện có số lạ gửi vừa gửi cho mình một loạt ảnh. Nội dung ảnh rất đơn giản: Hắn vừa bị cắm sừng. Trong ảnh là dáng vẻ mập mờ gần gũi của Tưởng Ly và Phó Thịnh Minh, người gửi không nhắn thêm gì khác nên Tống Nam không hiểu rốt cuộc đối phương muốn gì?

Muốn dùng đống ảnh này để tống tiền ư?

Như thế thì quá ấu trĩ! Hắn sẽ không bao giờ vì thứ danh dự rẻ mạt của Tưởng Ly mà xòe ra một đồng. Cô muốn xấu mặt, muốn rước điều tiếng lẳиɠ ɭơ thì cứ việc. Tuy là nghĩ trong bụng như vậy, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn cứ thấy lấn cấn, tâm tình cũng trở nên không vui, dễ cáu gắt.

Tại sao có loại cảm giác kỳ quái này cơ chứ? Hai người bọn họ kết hôn chỉ vì lợi ích gia tộc, vì mong muốn của người lớn trong nhà chứ đâu có tình cảm với nhau. Tống Nam chán ghét, chỉ muốn tránh né Tưởng Ly, không lý nào vì mấy bức ảnh này mà khó chịu. Hắn không phải kiểu đàn ông cổ hủ. Bản thân hắn tuy đã kết hôn nhưng vẫn giữ lối sống đào hoa, vẫn yêu chiều những cô nàng xinh đẹp khác thì có tư cách gì bắt ép Tưởng Ly phải chung thủy, giữ thân như ngọc?

Tống Nam về nhà, ngồi ở phòng khách xem ti vi. Thế nhưng trong lòng cứ bứt rứt khó nói thành lời, dứt khoát bước ra vườn dạo một vòng. Đi mỏi chân lại về hút vài điếu thuốc, mãi đến gần bảy giờ Tưởng Ly mới trở về. Cô mệt đờ người, thời điểm này không có sức mà cãi nhau với hắn nên chỉ có thể vờ như không thấy gương mặt sa sầm kia.

"Sao về trễ vậy?" Hắn cất lời, bước chân của cô dừng lại. Tưởng Ly thành thật trả lời:

"Tôi phải tăng ca. Với giờ cao điểm nên xe bus không đi nhanh được. Xin lỗi."

Rõ ràng là lý do hợp tình hợp lý, ấy thế mà lọt vào tai hắn nghe kiểu gì cũng giống như đang ngụy biện vậy. Rốt cuộc cô với Phó Thịnh Minh thân thiết đến mức nào mà hở ra là xuất hiện bên cạnh anh ta?

"Hôm nay cô gặp ai?"

Tưởng Ly rất mệt, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng tắm rửa rồi ngả lưng lên chiếc giường mềm mại tựa bông kia. Cô không muốn kiếm chuyện nhưng có vẻ Tống Nam lại rất "hăng máu" điều tra công việc hôm nay của cô.

"Tống Nam, có chuyện gì mai hãy nói được không? Hôm nay tôi đau đầu lắm!"

Cô đã đủ xúi quẩy lắm rồi. Hiếm hoi mới có cơ hội trả đũa tên Phó Thịnh Minh kia thì bị bắt tại trận, đã thế cái tên đó đúng là lừa đảo hàng thật giá thật, dụ cô khai ra hết nguyên do sau đó vẫn bắt cô nốc hết hai cốc cà phê pha muối. Đời này kiếp này chắc cô không dám động tới cà phê nữa!

"Đau đầu? Hay là sợ bị khui ra gian tình hả?"

Giọng điệu hắn trào phúng khiến cô khó chịu ra mặt, Tưởng Ly khoanh tay trước ngực dáng vẻ nghiêm túc chất vấn ngược lại Tống Nam: "Anh đang nói gì đó? Đừng có suy bụng ta ra bụng người. Anh nói tôi sợ bị khui gian tình, anh có chứng cứ không hả?"

"Hừ. Tưởng Ly, tôi thật sự ghê tởm cô. Dám làm mà không dám nhận, cô nghĩ đắp lên mặt nạ ngây thơ thì có thể thay đổi được bản chất ư?"

"Anh!"

"Tôi đang cho cô một cơ hội để thành thật, đừng có không biết trân trọng. Để tôi lật tẩy bộ mặt này thì xấu hổ lắm đó! Ai chẳng biết Tưởng Ly cô lẳиɠ ɭơ đến mức nào. Mười mấy tuổi đã vì nam sinh chuyện gì cũng dám làm."

"Tôi không có!"

"Cô không cần thiết phải giải thích với tôi. Tôi chỉ nhắc nhở với cô một điều, đừng có làm xấu mặt nhà họ Tống này. Nên nhớ thân phận hiện tại của cô là vợ tôi, có ăn chơi phóng túng, dụ dỗ đàn ông thì cũng làm kín kẽ thôi. Để người ta chụp được ảnh mập mờ rồi lan truyền bên ngoài, tôi tuyệt đối không tha cho cô đâu."

Cô chưa từng bị ai xúc phạm như thế, nhất thời không nhịn được mà bật khóc. Cô chỉ xin hắn ra ngoài đi làm cớ sao hắn lại nổi đóa vậy? Dù đời sống của Tưởng Ly lúc trước không tốt, nhưng từ khi kết hôn đến giờ cô luôn làm tròn nghĩa vụ. Nhưng Tống Nam thì sao? Hắn cũng đi với mấy cô nhân tình, cũng chẳng phải hạng đàn ông thủy chung son sắt, tại sao lại sỉ nhục cô?

"Anh vu oan cho tôi! Tôi không có làm mấy chuyện như thế!"

Tưởng Ly ấm ức bật khóc. Cô vứt túi xách ra xa, ngồi bệt trên nền nhà khóc như một đứa trẻ. Ở cái thế giới tiểu thuyết chết dẫm này ai cũng ra sức bắt nạt cô. Dẫu cô khép nép, chiều lòng họ thì vẫn bị mắng, bị sỉ vả không tiếc lời. Hiện tại tới tên đàn ông không ra gì cũng dám chụp mũ cô nɠɵạı ŧìиɧ, lẳиɠ ɭơ.

Tống Nam thấy phiền khi Tưởng Ly khóc lóc ầm ĩ. Rõ ràng bản thân cô đã làm chuyện trái lương tâm, lại lớn giọng như thể hắn gán ghép tội danh cho cô vậy. Hắn vứt điện thoại vào người cô, giọng nói run lên vì giận: "Tự cô nhìn cho kỹ, người trong hình có phải là cô hay không."

Tưởng Ly mắt mũi lem nhem tạm nín khóc nhìn ảnh được gửi đến. Đây chẳng phải là lúc cô với Phó Thịnh Minh cãi nhau sao? Ô, người chụp cũng có tâm thật, rõ ràng là cãi đến anh sống tôi chết thế mà nhìn trong ảnh không khác chi đôi tình nhân hờn dỗi nhau. Hèn chi Tống Nam hiểu lầm cô có gian tình cũng phải.

"Tống Nam, anh nghe tôi giải thích."

"Tưởng Ly, tôi thật sự chán ghét dáng vẻ làm bộ làm tịch của cô. Cô đúng là đàn bà tham lam! Sao? Kết hôn với tôi rồi, lại không cam tâm muốn trói buộc cả Phó Thịnh Minh?"

"Tôi với anh ta không có gì hết, thật đó!"

"Thảo nào cô cứ nhất quyết đòi đi làm. Tôi cứ tưởng cô thay đổi tâm tính, nào ngờ là lên kế hoạch bẩn thỉu. Nếu không có người nặc danh gửi cho tôi những tấm hình này chắc sẽ còn bị cô dắt mũi dài dài."

"Tống Nam, anh im đi! Anh không có tư cách nói tôi như thế. Anh hơn tôi cái gì, anh cũng bao đầy tình nhân bên ngoài đấy thôi. Loại đàn ông như anh mới là không đáng tin! Miệng thì nói yêu thương nhung nhớ Thời Oanh, sau đó vẫn kết hôn với tôi, rồi lại tìm phụ nữ bên ngoài. Định nghĩa" sạch sẽ "của anh là như thế à!"

Lúc đọc tiểu thuyết, hình tượng Tống Nam trong lòng cô rất khác. Cô cảm thấy hắn là người đàn ông thủy chung, vừa có gia thế, vừa có tài lại đẹp trai, đàn ông như thế đúng chuẩn chỉ có trong truyện chứ đời thật mấy ai. Giữa những ưu điểm đó, toàn bộ khuyết điểm như đào hoa, độc miệng dường như trở nên mờ nhạt, chẳng đáng là gì. Thế nhưng khi đích thân trải nghiệm sống chung với người đàn ông như Tống Nam, cô mới biết cái gì gọi là bi kịch đời người.

Đây là người đàn ông không xứng để gả!

"Tưởng Ly, cô cứ yên tâm. Tôi có ngủ với ngàn vạn phụ nữ cũng nhất định chừa cô ra.." Tống Nam đứng dậy muốn bước về phòng, đi được một đoạn hắn quay sang tiếp lời: ".. vì ngủ với cô, tôi còn thấy bẩn!"

"Tống Nam chết tiệt! Anh đứng lại đó cho tôi!"