Nhật Ký Xây Dựng Tổ Chức Ở Nơi Dị Giới Xuyên Qua

Chương 4: Nhật Ký Ngày Bắt Cá

Tà Vân từ lúc tỉnh đã được hai tiếng tức một canh giờ ở cổ đại. Nàng vẫn luôn nằm giường bất động, mắt mở to. Một là nàng đang cố đánh thức mình khỏi giấc mộng xuyên không này. Hai là nàng tận lực nghĩ cách sống sót nơi đây.

Làm ơn được không? Hoàng Cung là nơi nào, nàng còn không rõ sao? Lúc nhỏ nàng cùng mẹ đã xem qua phim cổ trang cung đấu. Nào là hoàng đế cùng thần tử đấu trí, hoàng hậu cùng phi tử đấu vì địa vị hậu cung. Hoàng tử với hoàng tử tranh ngôi thái tử, công chúa điêu ngoa tùy hứng. Tùy tiện kể nói ra cũng một đống thứ không tốt. Còn nữa, còn có... Cái gì đó ma ma à mà không phải đó là của thời Tống. Mà cũng không đúng, hay da tóm lại nơi đây là dị giới có gì nàng cũng không đoán được.

Một khắc nữa trôi qua, trong đầu Tà Vân nàng đã hình dung một đống tương lai sau này. Nàng không còn là thiếu nữ xinh đẹp động lòng người. Thân thủ trên người lại không thể thi triển, chỉ còn cái đầu chứa IQ. Nàng hiện tại không thể tham gia cùng đám phi tần nơi hậu cung, quyến rũ hoàng đế. Lại không có thân thủ phi phàm trốn thoát hoàng cung, tự tại giang hồ.

Hoàng cung là nơi ăn thịt người, uống máu mà sống. Tại đây nói bậy, chết! Đi lung tung, chết! Nhìn những thứ không nên thấy, chết! Ăn nhầm thứ, chết! Không vừa lòng người, chết! Thậm chí không làm gì, cũng chết! Nhiều khi cũng không biết tại sao mình chết, có thể phải xuống gặp diêm vương mới rõ. Nơi như vậy địa phương, nàng có thể nói nàng thật may mắn không?

Nằm ườn ra mãi không phải cách, huống gì nàng rất đói. Chỗ của nàng không một bóng người, lúc bất tỉnh có nghe hoàng đế cho nàng hai nô tì đâu rồi nhỉ. Tà Vân ngồi dậy vươn vai, cử động thân thể hài tử nằm lâu nên tê người. Nhìn lại thân một bộ sắc vàng y phục, tóc đã được chải thẳng. Xem ra hai nô tì kia đã giúp nàng lau người và bó lại vết thương. Nghĩ đến có chút xấu hổ, trước kia từ khi có ý thức chỉ có mẹ nàng nhìn thấy thân thể. Sau khi ba mẹ qua đời chẳng còn ai dám đυ.ng vào nàng. Nay vừa đến nơi này đã bị người ta nhìn có sờ cũng có, có chút kỳ quái.

Lắc đầu tự thôi miên, nàng hiện tại tiểu oa nhi, tiểu oa nhi. Không phải thiếu nữ mười tám mà là năm tuổi tiểu oa nhi. Nhảy khỏi giường nàng quên mất thương thế chưa lành. Vải bó bắt đầu thấm đỏ, Tà Vân vốn quen không hề quan tâm. Mang vào đôi hài vải hồng thiêu mai hoa nhỏ. Mềm mại cảm giác, Tà Vân cười cười rất tốt. Đẩy cửa to đùng trước mắt, Tà Vân bước ra ngoài.

Từ sau khi biến nhỏ thân thể, nàng cảm giác thế giới lớn hơn hẳn. Cả cánh cửa thôi cũng như vậy nặng, hay do nàng quá yếu. Bên ngoài trời đã quá trưa, may mắn thời tiết tốt. Dạo quanh to lớn hoa viên, hoa cỏ đang dịp nở rộ. Dù sao đã hôn mê một ngày, mùi hoa cũng khiến bụng đói của Tà Vân khó chịu. Xoa bụng tròn đang réo, nàng làm gì còn tâm trạng ngắm hoa.

Ngự hoa viên trung tâm có hồ cá, trong hồ là lưu ly ngư là cống phẩm nước láng giềng. Cá màu vàng đỏ, vảy sáng bóng như phát sáng nên được gọi là lưu ly. Một con thôi cũng đáng giá ngàn vàng, còn quan trọng hơn cả mạng của một nô tì. Nhưng nó cũng chỉ là miếng thịt béo trong mắt Tà Vân.

Ngồi bên miệng hồ dát đá, Tà Vân tay nhỏ khoáy nước. Cá trong hồ như đang chọc tức Tà Vân, cứ bơi quanh tay nàng không thèm trốn. Tà Vân đen mặt, nàng hiện tại vô cùng yếu ớt sao? Đến cả bầy cá cũng trêu chọc nàng! Tức giận nàng nhanh tay bắt lấy một con đưa lên cao. Nàng cười toe toét, như đang thấy một dĩa cá chiên vàng thơm ngát.

Như hiểu được nguy hiểm, con cá vùng vẫy mạnh mẽ hơn. Vì quý giá, ngày ngày cho ăn đầy đủ nên có hơi béo. Hai tay Tà Vân lại quá nhỏ nên con cá được lợi thế văng ra. Gấp gáp nhìn miếng thịt ngon muốn trốn, nàng không nghĩ nhiều vươn người chụp lại.

"Tủm...". Khỏi nói cũng biết, đương nhiên là Tà Vân cũng được thế... rớt xuống nước. Tuy nàng biết bơi nhưng thân đang mang thương tích, lại bị bỏ đói lâu nên không bơi nổi. Vùng vẫy giữa hồ, nàng không biết phải làm sao. Không phải nói hoàng cung rất nhiều nô tài binh lính, sao nơi này không có tên nào vậy? Chẳng lẽ nàng vừa mới sống lại, nay phải chết lần nữa. Khóc không ra nước mắt, Tà Vân thầm than 'số nàng... Thật khổ quá!'

Đang lúc hết sức chống chọi, nàng chìm xuống cứ ngỡ lại xong đời. Không ngờ từ bên ngoài một cánh tay lớn nắm lấy nàng vớt lên. Tay áo màu vàng viền rồng, không lẽ... Hoàng đế sao? Mắt to tròn chớp chớp, nàng vừa được quân vương cứu lần hai.

Nhìn kỹ người trước mắt, ấn tượng đầu tiên là da rất trắng. Mắt phượng là mắt phượng trong truyền thuyết nga. Mũi rất cao, môi mỏng đang mím lại, mày kiếm nhưng không rậm. Bộ hắn là nữ nhân sao, đẹp như vậy làm gì. Tuy vậy nhưng lại không có chút nhu nhược, hắn lại tràn đầy anh khí. Đặc biệt lúc này đang... Nhăn mặt nhìn nàng. Hồi thần, nàng mới rõ là vẫn đang treo trên không. Muốn nói hẳn thả nàng xuống lại không mở miệng nổi, hết sức rồi.

Lạnh mặt dễ dàng kéo Tà Vân từ trong hồ ra, Hiên Viên Dân xem kỹ thấy nàng không sao thở ra một hơi. "Ngươi đây là muốn chết sao? Dù có vậy cũng trễ rồi, hiện tại mạng của ngươi là do ta cứu. Muốn chết cũng phải hỏi ý của ta trước."

Hiên Viên Dân nhìn nàng cựa quậy qua lại, ướt sũng quần áo dính chặt vào người. Nhờ vậy mới thấy bên trong vải bó vết thương đã bắt đầu thấm máu. Mặt hắn lại đen thêm một tầng, vội ôm lại tiểu oa nhi. Mặc kệ nàng một thân ướt sũng, người ghét bẩn như hắn lại không chằn chừ.

Lúc này phía sau đám nô tài mới kịp phản ứng chạy đến. Thái giám bên người hoàng đế Phúc Hi, vội sai người đến ôm Tà Vân. Lại bị Hiên Viên Dân ngăn lại, hắn tự cước bộ về nơi Tà Vân trú. Phúc Hi kinh ngạc, hoàng thượng đã hai lần ôm này oa nhi. Nhanh chóng bỏ qua kinh ngạc, hắn vội sắp xếp người đi mang đến bộ quần áo khác cho hoàng thượng.

Trong lòng ngực Hiên Viên Dân, Tà Vân khẽ run rẩy. Nàng hiện tại rất yếu, rớt xuống hồ tuy nước ấm nhưng gió hông một hồi cũng lạnh. Lại nghĩ đến lời Hiên Viên Dân vừa rồi nói, có chút cả kinh. Hừ, bộ hắn là tổng tài bá đạo gì đó sao? Bá đạo như vậy cũng phải, dù sao cũng là người trên vạn người. Từ xưa đến nay có hoàng đế nào là bình thường đâu. Tuy nói vậy nhưng nàng lại không phải loại người vô ơn, hắn vẫn là cứu nàng hai lần. Phủ định cũng không được, chỉ có thể mặc kệ trời định.

Kệ vậy, được một tên mỹ nam ôm cũng không tệ, là hắn bị ăn đậu hũ không phải nàng. Hắc hắc, hắn đến đây nàng đoán chín phần sẽ có đồ ăn rồi. Ơn trời, thịt thịt ta sắp gặp ngươi rồi. Nghĩ đến mỹ vị sắp tới, Tà Vân mệt mỏi nhắm mắt. Được ôm trong lòng ấm áp, tựa như khi đó mẹ nàng đã ôm. Bất giác Tà Vân dụi đầu chui sâu vào ngực Hiên Viên Dân.

Bị nàng làm bất ngờ, Hiên Viên Dân dừng một chút. Nhìn kỹ gương mặt có phần quen biết đầu hắn lại đau, nghi vấn vẫn chưa thỏa. Nàng là ai? Ta có quen biết nàng sao? Ta đã từng gặp nàng nơi nào? Nhìn oa nhi đang ôm thϊếp đi, trong lòng hắn một mảnh đau âm ỉ. Nàng tựa như rất lâu không được ôm ấp, nhỏ như vậy lại chịu nhiều thương tích. Rốt cuộc, nàng đã trải qua những gì? Mặc kệ trước đây nàng ra sao, hắn đã lưu tâm thì sẽ không để nàng uất ức!

Hết chương 4.